Tô Ngự lập tức giấu chiếc hộp gấm trong tay ra sau lưng, đứng dậy: "Sao em lại ở đây?"
"Lúc nãy... Bố Đinh, Đậu Đinh hát hay không?"
"Ừm, rất hay."
"Là Bố Đinh hát hay hay Đậu Đinh hát hay?" Hoắc Miên cười hỏi.
"Đều hay cả."
"Ài... Anh trả lời như không ý..."
"Phải thế chứ... Nếu không nói một trong hai đứa chẳng phải là đắc tội với đứa còn lại sao?" Tô Ngự khẽ cười.
Ở chung với hai đứa trẻ song sinh ba năm, anh ta rất hiểu tính tình của hai đứa nhóc này, từ lúc chúng biết nói chuyện... câu Tô Ngự bị hỏi nhiều nhất chính là...
Chú Tô đẹp trai, hai đứa bọn cháu ai xinh hơn?
Nếu Tô Ngự nói đều xinh thì tất nhiên là chúng không hài lòng.
Nhưng nếu nói rõ hơn kém...
Nói một đứa xinh hơn, thì đứa còn lại nhất định sẽ tức giận.
Vậy nên sao Tô Ngự phải làm chuyện đắc tội với người ta chứ?
Sau đó, anh ta đã nghĩ ra một cách, lúc bị hỏi ai xinh hơn, anh ta liền nói, chú thấy Hoắc Miên xinh đẹp nhất.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください