Lúc này Tô Ngự mới từ từ tiến đến, đau lòng nhìn Hoắc Miên.
Câu đầu tiên anh ta nói lại là: "Em còn đau không?"
Hoắc Miên cười lắc đầu: "Không đau nữa rồi… Vừa nãy thì đau muốn chết thật, bảo sao ngày xưa tôi thực tập ở khoa sản thì trưởng khoa của chúng tôi thường nói là cảm giác đau đớn mỗi khi phụ nữ sinh con phải chịu là tương đương với cảm giác khi bị gãy hơn mười chiếc xương sườn cùng một lúc… Tôi vẫn luôn cảm thấy mình là người chịu đau rất giỏi, nhưng đúng lúc ấy tôi vẫn cảm thấy mình đau như sắp chết đến nơi rồi…"
"Cô bé ngốc này, mọi thứ đều qua hết rồi…" Tô Ngự an ủi.
"Ừ."
"Lát nữa tôi sẽ đi xem em bé, em nghỉ ngơi cho tốt vào nhé."
"Ừ." Hoắc Miên mỉm cời.
Có thể nhìn ra, nét mặt cô hiện rõ cảm giác hạnh phúc của một người được làm mẹ lần đầu.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください