"Tiểu Miên, là anh…" Tần Sở lay nhẹ vai Hoắc Miên để cho cô tỉnh táo lại.
Có vẻ như sau khi nghe giọng của anh thì Hoắc Miên cũng đã tỉnh táo hơn… Cô hơi ngơ ra, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Tần Sở.
"Tần Sở?" Dường như cô vẫn chưa chắc chắn lắm.
"Tiểu Miên… Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Sở hơi chau mày, cảm thấy phản ứng của Hoắc Miên có gì đó không đúng lắm.
"Chồng… Em nhớ anh quá, hu hu…"
Sau đó Hoắc Miên nhào đến, ôm chặt cổ Tần Sở rồi bật khóc, giống như một cô gái nhỏ đã phải chịu rất nhiều sự ấm ức…
Tần Sở vỗ nhẹ lên lưng cô: "Đừng khóc, anh xin lỗi, giờ anh mới về, để em phải lo lắng rồi."
Sau khi giải quyết xong toàn bộ chuyện bên thành phố T, Tần Sở quyết định đóng cửa toàn bộ hoàn toàn chi nhánh ở thành phố này.
Bây giờ không còn kinh doanh ở đấy nữa, manh mối quan trọng về chuyện của Giang Lâm Nguyệt thì không điều tra ra được, điều này khiến anh thầm cảm thấy rất khó chịu.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください