Gã xăm mình kia cũng chỉ là một tên lưu manh, đã bao giờ gặp trường hợp như vậy đâu, gã sợ đến mức nhũn cả chân ra…
Hoắc Miên thừa cơ chạy ra đỡ Chí Tân dậy.
Tần Sở chĩa súng vào gã đàn ông kia, ánh mắt anh lạnh như băng...
"Đại ca… Anh trúng đạn rồi à?" Mấy thằng lâu la sợ đến mức mất hồn mất vía.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đỡ anh ấy đến bệnh viện."
Gã đàn ông xăm mình và sáu, bảy tên đàn em của mình chật vật bỏ trốn, Tần Sở cũng không đuổi theo, vì sau khi mấy gã xuống lâu thì sẽ lập tức bị Cao Nhiên bắt đi… Anh tin là Cao Nhiên cũng sẽ xử lý chuyện viên đạn thật gọn ghẽ.
"Chí Tân, em sao rồi?" Hoắc Miên xót em trai.
"Chị… Chị mau ra xem Tiểu Duyệt giúp em đi." Dù cả người Cảnh Chí Tân toàn là vết thương, nhưng cậu vẫn chỉ chú ý đến Hoàng Duyệt.
Hoắc Miên xoay người lại kéo tay Hoàng Duyệt… Không ngờ cô ta lại lao người về phía trước để… nhảy xuống, còn cười hét lên: "Cuối cùng tôi cũng có cánh rồi, tôi có thể bay rồi…"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください