Hoắc Miên gật đầu, mỉm cười với thị trưởng Tống và Tống Dĩ Thi…
"Cháu chào chú Tống."
"Được lắm, thằng nhóc này, bây giờ mới thấy dẫn vợ đến, đáng lẽ ra nên cho các chú biết sớm mới phải… Lần vừa rồi chú ra nước ngoài có gặp ba cháu đấy, còn nói chuyện về cháu nữa."
Trong buổi tiệc tư nhân thế này, nét mặt thị trưởng Tống có vẻ rất hiền lành, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc thường thấy trên tivi. Có thể do đang ở hai trường hợp khác nhau…
Hôm nay Tống Dĩ Thi mặc một bộ lễ phục dạ hội dài màu trắng, vừa tao nhã lại vừa phóng khoáng.
Cô ta tươi cười với Hoắc Miên: "Cảm ơn vì đã tới."
"Không cần khách sáo." Hoắc Miên cũng cười đáp lễ, không ai nhắc đến chuyện cho leo cây hôm trước.
Mà có vẻ như Tống Dĩ Thi cũng không tức giận...
Nhưng càng như vậy thì Hoắc Miên lại càng cảm thấy không chắc chắn, cô thích những người phụ nữ chân thật hơn một chút, nếu dối trá quá thì chỉ sợ sẽ càng khó đối phó.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください