"Về với anh trước rồi nói sau."
Tần Sở nói xong thì kéo tay Hoắc Miên, sau đó không để ý tới ai mà dẫn người đi luôn...
"Này này, sao cô ta lại được đi như thế? Tôi còn muốn kiện cô ta đấy, đồn cảnh sát các anh làm việc thế nào vậy?" Trên đầu trưởng phòng Tề dán băng gạc, sau khi băng bó ở bệnh viện thì đến thẳng đồn cảnh sát theo dõi Hoắc Miên, sợ cô chạy mất.
Thật ra gã đã khó chịu với Hoắc Miên từ lâu, từ lần Hoắc Miên không cho gã dùng tiền từ quỹ của Hoắc Thị, gã đã muốn gây sự rồi. Nếu không phải anh rể vẫn luôn cảnh cáo, không cho gã làm, thì gã chắc chắn đã dạy cho Hoắc Miên một bài học từ lâu rồi.
Hôm nay đúng lúc bị cô ngăn cản việc tốt, trưởng phòng Tề quyết định ra tay tố cáo trước để cho Hoắc Miên biết tay.
"Người ta có người nộp tiền bảo lãnh, đương nhiên chúng tôi phải thả người."
"Người nộp tiền bảo lãnh? Người nộp tiền bảo lãnh thì ghê gớm chắc?" Trưởng phòng Tề khinh thưởng nói.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください