"Vì ngày mai tôi không muốn phải đối đầu với chồng tôi để tranh giải quán quân." Hoắc Miên nói.
"Hóa ra… là như vậy." Tô Ngự chỉ cảm thấy lòng mình nghẹn muốn chết.
Vừa nãy anh ta còn tưởng là Hoắc Miên muốn để anh ta thắng nên mới cố tình nhường.
Nhưng bây giờ người ta nói rõ rồi, người ta chỉ vì không muốn đối đầu với Tần Sở mà thôi.
Đôi khi ta luôn cố tìm ra sự thật, nhưng sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
"Được rồi, tôi đã biết rồi, cảm ơn em đã nói thật." Tô Ngự cười chua chát, cô đơn xoay người rời đi.
Thật ra Hoắc Miên cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô không muốn giày vò Tô Ngự, nhưng cô cũng không muốn đấu với Tần Sở để giành giải quán quân. Bởi vì Tần Sở thương cô như vậy, chắc chắn anh sẽ cố ý thua.
Dù là cô hay Tần Sở, ai cầm 180 triệu tệ cũng được, nhưng Tần Sở lại đại diện cho cả GK.
Cho nên, cô không thể làm như vậy được… Vì thế nên cô thuận nước đẩy thuyền, chấp nhận chịu thua dưới tay Tô Ngự.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください