"Chắc là không phải, không sao đâu anh, sức khỏe em tốt lắm." Hoắc Miên cười.
Sau khi hai người về nhà, Hoắc Miên mệt mỏi đi tắm, sau đó lao lên giường nằm, không thèm sấy khô tóc.
"Vợ, dậy đi."
"Làm gì thế?"
"Tóc em còn chưa khô đâu."
"Không sao đâu, ngày mai sẽ khô."
Tần Sở: "…"
"Không được, sẽ bị cảm mất." Mặc kệ Hoắc Miên có đồng ý hay không, Tần Sở vẫn lôi cô ra khỏi chăn.
Sau đó, anh cầm máy sấy tóc, sấy từng tí một cho Hoắc Miên.
"Chồng ơi, anh đang nuôi em như con gái đấy à?" Hoắc Miên cười hỏi.
"Anh không có một đứa con gái bốc đồng như em."
"Không được nói em bốc đồng, hôm nay sinh nhật em, còn chưa qua 12 giờ, cho nên em vẫn là người lớn nhất."
"Được được được, em là lớn nhất, trừ ngực ra…" Tần Sở nhỏ giọng làu bàu.
"Anh nói gì đấy?" Hoắc Miên quay đầu hung dữ nói.
"Anh nói… vợ là lớn nhất, ngực cũng rất lớn."
"Coi như anh thông minh." Hoắc Miên cười rồi quay đầu lại.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください