Tối, lạnh, đói.
Đó là tất cả cảm nhận của Thời Sênh sau khi cô có lại ý thức.
Cô nhận ra mình đang ở trong không gian vô cùng chật hẹp, hẹp đến mức không thể duỗi được cả 5 ngón tay ra.
Cả không gian không đủ để cô xoay người qua lại.
Thời Sênh hơi ngớ người.
Đây là nơi quái quỷ nào vậy?
Thời Sênh dùng tay lần mò xung quanh, phía dưới cơ thể hình như được kê lót bằng vải lụa rất mềm mại, sờ hai bên và trên đỉnh đầu hình như là gỗ.
Thời Sênh: "…"
Hình dạng này, sao lại giống quan tài thế chứ?
Vẫn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, mà đã chôn mình rồi sao?
Tên thiểu năng nào thiếu đạo đức thế, tôi vẫn chưa chết mà!
Thời Sênh đạp chân vào tấm ván, đến một âm thanh nhỏ nhất cũng không thấy phát ra, nhưng cái thứ này có vẻ rất chắc chắn.
Thời Sênh mò mẫm trong không gian lấy ra một viên Dạ Minh Châu, xung quanh lập tức sáng bừng lên.
Mẹ kiếp đây mà không phải quan tài, bản cô nương sẽ nuốt luôn Dạ Minh Châu.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください