12 Chương 12

Tống Bạch Dương từ phòng thay đồ đi ra, cảm giác mệt mỏi. Nhìn mọi người xung quanh vẫn đang khởi động cậu mới an tâm quay đi lấy nước uống. Thời gian này câu lạc bộ của cậu rất bận, mọi thứ đều rất gấp gáp. Toàn Mộc Mộc đều đang rất gấp gáp. Sắp tới là kì kiểm tra chất lượng, sau đó chính là đến lễ hội "Hương thu Mộc Mộc" được tổ chức với tầm cỡ lớn. Nhưng mà trước lễ hội còn có hội thi thể dục thể thao mà bơi lội trường cậu cũng đăng ký hạng mục. Thành ra mấy ngày này cả câu lạc bộ đều cố gắng tập luyện không ngừng nghỉ.

"Bạch Dương, tập luyện thôi!"

Tống Bạch Dương bước tới hồ bơi, khởi động qua một chút rồi nhanh nhẹn đứng lên bục. Trong câu lạc bộ này, cậu được coi là con Ace chủ bài, mà chính cậu cũng muốn mình là một con Ace chủ bài, không ai có thể vượt qua. Cuộc thi này, chỉ cần cậu thắng, câu lạc bộ của Mộc Mộc sẽ thắng. Nhưng năm nay cuộc thi bơi lội được tổ chức có một hạng mục rất kì quái: bơi tiếp sức. Đây vốn là một hạng mục chưa hề xuất biện ở những cuộc thi nhỏ bình thường, xem ra lần này hội thi đã quyết định nâng tầm cuộc chơi rồi. Những người được cử đi thi đấu tham gia rèn luyện rất nghiên túc và cố gắng. Chỉ là cậu cảm thấy... họ quá chậm rồi.

Tập luyện rất lâu, tới lúc phía bên ngoài của trường học đã thắp đèn sáng, Tống Bạch Dương mới lên bờ nghỉ ngơi một lát.

"Bạch Dương!"

Vừa mới đặt mông xuống ghế, còn chưa kịp mở xong chai nước, giọng nói rất đỗi quen thuộc đã vang lên bên tai cậu. Mấy giây sau, người cũng xuất hiện trước mắt chứ không chỉ là giọng nói nữa.

"Đi ăn thôi! Không ăn sẽ chết lụi xác dưới hồ vơi đó, không ai thèm vác lên đâu."

Tống Bạch Dương lười biếng dùng nửa con mắt để nhìn người trước mặt - Trương Kim Ngưu. Chưa bao giờ cậu có thể dùng ánh mắt nghiêm túc để nhìn con người tham ăn phàm tục này được. Nhưng ngày nghỉ này Trương Kim Ngưu tới trường làm gì?

Nhìn bộ đồ thể thao trên người cô, rồi lại nhìn ra sân vận động cậu mới chợt nhớ ra. Phải rồi, trường cậu ngoài đăng ký thi tuyển bơi lội còn có cả điền kinh. Do đó câu lạc bộ điền kinh của trường, có cả Kim Ngưu cũng hoạt động hết sức gấp rút. Mà Kim Ngưu cũng như ngôi sao vàng của câu lạc bộ, tốc độ chạy rất nhanh nên thường xuyên được nghỉ tập sớm.

"Này! Đi hay không chứ? Kể cả cậu không đi tớ nhất định sẽ kéo cậu đi!"

" Haha.. Bạch Dương à, cô xin lỗi nhé, cô không ngăn nữ sinh này chạy vào đây được. "

Cô giáo quản lí của câu lạc bộ ái ngại cười với cậu, sợ Trương Kim Ngưu làm phiền, toan định kéo cô đi.

Tống Bạch Dương nhìn đồng hồ treo tường, nói.

" 10 phút nữa mới hết giờ tập. Cậu đợi được không? "

" Được được. Vậy tớ ở ngoài sảnh chờ."

Nghe được câu này, Trương Kim Ngưu như mở cờ trong bụng. Đến đây biết tin Tống Bạch Dương cũng ở đây, cô cố hết sức tập luyện, nâng tần suất của mình cao hơn với mọi người vì muốn nghỉ thật sớm, nghỉ thật sớm để có thể kéo Tống Bạch Dương đi ăn.

***

"Bảo Bình! Bảo Bình!"

"Hả, cái gì?"

Vương Thiên Nhị Song Ngư thở dài một tiếng. Mao Bảo Bình hôm nay cứ như người trên mây vậy, lần nào gọi cũng không được, trên lớp thầy giáo gọi cũng không nghe, mặt cứ mơ mơ màng màng. Chả hiểu bị làm sao nữa.

"Ồ Song Ngư, có chuyện gì sao? "

Mao Bảo Bình thấy Song Ngư ôm một tập giấy lộn trên tay, cười hề hề với cô rồi giúp cô nhận lấy xấp giấy.

" Việc thiết kế trang trí cho lễ hội này tôi không làm nữa! "

" Ừ. "

Mao Bảo Bình gật gù, nhưng chỉ lát sau, cậu đã chợt tá hoả.

" Cái gì, cậu không làm? Sao vậy? "

Vương Thiên Nhị Song Ngư không cảm thấy bất ngờ với thái độ của Mao Bảo Bình. Bởi vì căn bản trước đó cô đã được khảo nghiệm với Vũ Đại Song Tử rồi. Lúc đó cậu ta bảo cô bỏ, cô liền bỏ. Tuy nhiều lúc nói những lời rất khó nghe nhưng không thể phủ nhận lời của Vũ Đại Song Tử nói rất có chí lí. Cô cảm thấy rất đúng. Nếu bản thân không thích cũng không cần phải làm nhiều như vậy. Ban đầu vốn công việc của cô chỉ là quản lí quỹ chi tiêu thôi, song chính cô lại rảnh rỗi nhận thêm việc thiết kế mới khiến cho bản thân bận mù mắt. Chính lúc tại phòng tập, cô thẳng tay ném bay đống bản thiết kế đó, khiến cho Vũ Đại Song Tử choáng váng một phen, song cuối cùng là phải đi dọn lại.

"Vì tôi có việc bận khác. "

Căn bản muốn nói ra rằng" Tôi không thích.". Nhưng rõ ràng như thế là quá thiếu trách nhiệm rồi, công việc rõ ràng cũng là do Song Ngư cô nhận lấy.

"À... Ok. Vậy để tôi kiếm người khác. "

Mao Bảo Bình thầm nuốt nước miếng. Hôm nay quý tiểu thư Vương Thiên Nhị Song Ngư làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy cô ấy từ chối công việc, lại còn là công việc đang làm. Không những thế ngữ khí còn rất mạnh mẽ, ánh mắt kiên định như vậy, doạ cậu sợ chết rồi. Con người luôn ôn nhu với cậu đâu rồi...

Hết việc, Vương Thiên Nhị Song Ngư cũng rời khỏi văn phòng Hội học sinh. Mới bước được mấy bước khỏi cửa phòng, máy điện thoại của cô đã báo hiệu tin nhắn đến. Nội dung dòng tin rất gọn gàng:"Số tạp chí mới sẽ được phát hành vào ngày mai. Hãy tới buổi kí tặng theo lời lịch trình. "

Ấy? Vương Thiên Nhị Song Ngư bỗng dưng đơ ra. Số tạp chí mới? Buổi kí tặng? Là số mà cô cùng Song Tử chụp chung sao? Còn có thể tham gia kí tặng?!

" Aaa!!! "

Mao Bảo Bình rùng mình một cái, bạn cậu hôm nay có vấn đề thật rồi, vị tiểu thư ngọt ngào thánh thiện của cậu biến mất rồi.

Không đúng! Bỏ qua suy nghĩ của mình, Mao Bảo Bình lại rơi vào khoảng trầm tư, nhớ lại truyện ban nãy, thực sự tim vẫn còn đập nhanh như vậy.

Lúc đó, tại thư viện, Mao Bảo Bình chỉ kịp kêu lên một tiếng, rầm, âm thanh ngắn gọn vang lên, mở mắt ra đã là cảnh cậu đang nằm đè lên người học tỷ Nhất Nhân Mã.

"Xin lỗi! Mình không để ý có người."

Hội bạn học vừa xô Mao Bảo Bình ngã rối rít lên tiếng xin lỗi, mà Mao Bảo Bình lúc này lại chẳng để mấy lời đó vào tai.

Hoá đá một lúc, Mao Bảo Bình mới tỉnh táo đẩy thân hình của mình dậy, mặt nóng ran vội vàng xin lỗi Nhân Mã.

Nhất Nhân Mã ở một bên không bày ra biểu cảm gì, không rõ là đang cảm thấy thế nào. Cô nhìn Mao Bảo Bình mặt đỏ tía tai, đang định tự mình đứng dậy, bất giác lại đưa tay cho cậu đỡ lấy.

Sau đó, Nhất Nhân Mã vì có việc mà lập tức rời khỏi thư viện.

Mà Mao Bảo Bình lại vì chuyện này mà tim đập thình thịch.

***

Trương Kim Ngưu ngồi đợi Tống Bạch Dương ở sảnh, không có việc gì để làm thì lấy điện thoại ra nghịch. Không hiểu chị gái cô có chuyện gì, nhắn tin gọi điện không được. Nhưng trong lúc tập chạy có thấy chị ấy đi lại trong trường, chắc không có chuyện gì đâu. Mà kết quả ngày hôm này vẫn chưa tốt lắm, Trương Kim Ngưu vẫn chưa thiết lập lại được kỉ lục mới, nhưng nhìn chung cũng không quá tệ, phong độ cũng không hề bị tụt giảm. Mong rằng tới lúc thi đấu mọi việc sẽ suôn sẻ.

"Ngưu! "

Đang nghĩ vẩn vơ thì Tống Bạch Dương đã đi ra từ lúc nào.

" Muốn tới đâu ăn? "

"Tóc cậu chưa khô à?"

Không trả lời câu hỏi của Tống Bạch Dương, Trương Kim Ngưu còn hỏi ngược lại.

"Chưa khô. "

Tống Bạch Dương lắc đầu, tay đưa lên vuốt một vài sợi tóc ẩm còn đang dính lên trán cậu.

" Tớ có khăn này. "

Trương Kim Ngưu lấy ra từ túi đeo chiếc khăn bông nhỏ đưa cho Bạch Dương, tiện thể lấy hai hai tờ giấy a4, in màu rất sặc sỡ.

" Chúng ta mau đi ăn lẩu thôi! Quán mới khai trương, còn tặng thêm thịt bò, ăn sẽ rất no nê! "

Trương Kim Ngưu hí hửng giơ tờ giấy a4 ra trước Tống Bạch Dương. Tống Bạch Dương một tay lau tóc, một tay cầm lấy tờ giấy xem. Cửa hàng mới khai trương giảm giá 20%,tặng thêm thịt bò khi đi từ hai người trở lên. Nhìn sang gương mặt hưng phấn của Trương Kim Ngưu, cậu chắc chắn cô sẽ không vì 20% mà tới đó rồi, tất cả sức hút chắc chắn đều nằm ở chỗ được tặng thêm thịt bò!

avataravatar
次の章へ