webnovel

Chương 6: Quà tặng kèm

Có câu gì khi mua xe cũ ý nhỉ? Đó là mua bia kèm lạc, vay tiền thì phải bỏ tiền cho bảo hiểm mới vay. Chung quy đi lại vẫn là có tiền mới có thể vay tiền, một mệnh đề mâu thuẫn.

Tịch Nhan xoa đầu con chuột: "Không sao đâu, ta xuyên không thì là nữ chính mà. Chỉ cần dùng chiêu thức thứ nhất hào quang nữ chính là có thể khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hóa nguy thành an rồi." Thật ra ta cũng không chắc mình là nữ chính lắm, biết đâu là bánh bèo trong đam mỹ hay là nữ phụ công lược trong bộ truyện có vài vạn nữ chính thì sao? Nhưng thôi vậy, đằng nào cũng đến đây rồi, tiền ta không bỏ nổi, mà quà tặng kèm ta cũng muốn có. Biết đâu nó không phải là lạc đi theo bia mà là bảo hiểm nhân thọ thì sao? Hoặc là bảo hiểm tài chính? Khi đó phát tài rồi, đời mà, đã cho cơ hội thì tội gì không đánh xổ số? Nhỡ đâu rước giải độc đắc, sống bên nhau cả đời?

A Lang kiểu? Con chuột mất não phải là cái người đang bế nó mới phải, làm sao lại lệch vị trí thế này?

Tịch Nhan đi vào trong nhà, cẩn thận cầm lấy một câu gậy, tiện tay đóng luôn cửa nhà vào. Theo con gián dẫn đường đi đến hầm, thành công mở ra cửa mật thất. Bên trong đó là bốn con gián ta cử đi đang ăn mật ong, chúng cũng vui tính thật, chưa nghe câu mật ngọt chết ruồi sao? "Một đám ăn hại, tí ong đốt chớ trách."

A Lang than thở, tổ ong này bằng cả căn phòng, nó mà đốt thì đốt cả chứ chừa gì con gián mà đắc chí? Mười bà cô này không đủ châm, tốt nhất là lẹ cái chân đi tiếp.

Hai chủ tớ tiếp tục tiến về phía trước, một con gián có lại lương tâm đi dẫn đường. Qua bảy bảy bốn chín lần quẹo trái, lựa phải, lùi tiến khó định cuối cùng cũng đi qua mê cung không mất lấy cọng lông. Ba chủ tớ dừng trước một cái thủy lao, nước trong đây chỉ đến đầu gối, có chỗ khô để ngồi. Nhưng mà cái gọi là phạm nhân bị giam thì không thấy đâu.

"Ta nghĩ có khi chúng ta vớt được bộ hóa thạch nấu cao đấy?" Hồi nhỏ từng ăn cao ngựa, ngọt ngọt thơm thơm, giờ có bộ hài cốt chẳng biết người hay thú, từ năm nào. Tội chi không nấu thử thành bánh cao cô đặc?

"Không ngờ ta chờ được lại là một tiểu cô nương đến tìm."

"Ta năm nay mới có 26 cái xuân xanh, khổ nỗi kẹt trong thân xác hài tử. Không biết bác đây năm nay đã sắp lên thiên giới chưa? Tiện đường để cho tiểu nữ hài thông minh xinh đẹp gửi lời thăm hỏi đến thần tiên trên đó?" Tịch Nhan châm chọc ngược lại, tiểu cô nương? Làm ta nhớ đến cái tên lưu lượng chết tiệt cùng con trà xanh đó.

Âm thanh có hơi trùng xuống: "Ra là tiểu cô nương, ta chờ mãi người đến lại là một bà cô kẹt xác." Bật cười: "Vậy ngươi muốn gì?"

Tịch Nhan ngồi xuống, chỗ này không có đồ ăn, lại ẩm ướt, tên điên đó nhất định ăn gián chuột sống qua ngày. Quá là kinh khủng rồi, thuộc hạ của ta toàn là gián với chuột, hắn đồ sát tộc nhân của chúng man rợ như thế người làm chủ nhân ta ngơ thế nào được? Hơn nữa ta cũng không muốn mất lòng thuộc hạ. Hỏi: "A Lang, hắn ăn tộc nhân của mày, tự quyết đi."

A Lang? Ủa? Sao lại thành nó quyết rồi? Quyết được thì tìm chủ nhân mua việc làm à?

Song cửa có hơi chấn động, nam nhân tiến lên phía trước. Thấy một cô bé bảy tuổi ôm con chuột cống to hơn con mèo thì ngạc nhiên đến sững sờ. Người này trông thật quen, đôi mắt tưởng như là người thân của ta vậy.

"Ta nói thật nhé!" Lui lại phía sau một chút: "Ngươi ở đây ăn gián chuột sống qua ngày, thực là không thọ đâu. Tốt nhất nên tự sát đi."

"Ăn gián chuột?"

"Chẳng thế? Không lẽ ngươi là tiên à?"

"Ngươi giống một con nhóc bảy tuổi đần độn thì hơn, lão bà hai sáu tuổi gì chứ? Không thấy dưới đây là mạch nước ngầm sao? Hơn nữa ta là trọng phạm, ngày nào cũng được cơm bưng nước rót."

Tịch Nhan quệt lên vệt bụi: "Không thể, ít nhất là tháng này đi. Chúng bỏ ngươi một tháng không chết? Quỷ mượn hồn?"

"Ta từng tu tiên thuật, đương nhiên không cần ăn."

Tu tiên thuật? Ta còn tu được bí thuật dị thế, gọi là thần lười, nhỏ tuổi đã đắc đạo phi thăng, vượt qua bạn bè đồng lứa cơ. Châm chọc: "Ta còn là bạn hữu của tiên hậu cơ." Nói xong muốn bỏ tên điên đó lại, cái cửa lao ngục quá dày, ta không phá được mà cũng lười phá. Ngày ngày mang đồ ăn đến cho hắn là được, nuôi thành tiểu bạch kiểm.

"Nếu ta đưa ngươi bí kíp võ học tuyệt thế?"

Tịch Nhan lục lại trí nhớ thuở còn sống, cái bí kíp võ học gì đó ba tệ một quyển, mình ta có hơn bốn tủ. Đọc đến mức đem đi đốt bếp rồi, bí kíp võ học? Lấy bút ra đây có thể viết một lúc hai vạn công pháp lăng ba vi bộ, thậm chí là khinh công lên mặt trăng quay trở lại.

Thấy tiểu cô nương vẫn bỏ đi, ai đó nói: "Ta lập huyết thệ thề sẽ báo đáp ngươi thì sao?"

Tịch Nhan vô tình lấy được cái chìa khóa từ con chuột khác đưa, quay người lại. Nhà của ta, thôi thì đuổi hắn đi còn bán mật ong lấy tiền. Lằng nhằng lắm lời người chết ra đó giá nhà lại giảm. Quyết định xong liền nói: "Ngươi già như thế rồi, đợi đến khi ta lớn cái thân đó chẳng còn làm được gì nữa. Lấy thân báo đáp biến thành ta phải nuôi ngươi, có điên mới tham gia vụ này." Nhún vai, đưa chìa vào ổ, chậm mở khóa: "Cuộc sống được nuôi hợp cho quý cô an tĩnh ưu tư thôi, một con bọ que như ta không chịu thấu."

Cửa mở ra, Tịch Nhan lùi lại cho hắn đi ra ngoài, bản thân cũng xoay người đi lên trên, ra đến cửa nhà còn vui vẻ lấy ra bốn lá vàng mỏng đưa cho người mới cứu: "Đi đi, sau này sống cho tốt. Đừng để ai bắt lại là được."

Thẩm Ngôn cười cười, hắn cuối cùng quỳ xuống: "Tại hạ tại đây cảm tạ ân cứu mạng của cô nương. Sau này nếu có cơ duyên gặp lại xin được báo đáp ân cứu mạng."

"Đừng làm ăn mày là được, sống có nhân phẩm vào." Quay người đóng luôn cánh cửa nhà. Cứu với chả mạng, ai rảnh đi quan tâm kia chứ.

Thẩm Ngôn ở bên ngoài vô cùng hụt hẫng, ân nhân của hắn có vẻ không đúng lắm thì phải? Nhưng nghĩ đến còn nhiều chuyện phải làm, hắn cũng không lưu lại lâu, trực tiếp đi luôn.

Tịch Nhan ở trong đi đến lầu hai, tiện tay mở luôn hai cái mật thất nữa, chôm được bao nhiêu là sách cổ. Lòng thầm cảm thán đời hay đày đọa con người, ta đã nghiện đọc truyện đến độ cận 6 độ phải đi mổ, giờ còn mang đến cái đám này nữa? Sợ là dăm ba năm tới lại về kiếp sống với hai miếng kính bằng đốt ngón tay mất.

A Lang bò tới lui, nó mới giao lưu với mấy con chuột nhà cùng chuột đồng khác. Chúng nói đây trước là phân đà của một giáo phái, sau vị thánh nữ ở đây tự nhiên đột ngột rời đi đến địa cung, thuộc hạ cũng đi theo. Họ nói cái gì mà nơi này đã không còn thích hợp nữa, không nên quay về. Còn nói là trước chỗ này chia hai khu bắc nam, bên phía bắc để ở, phía nam để hành hình, giam giữ, sau phía bắc được cơ quan đưa xuống dưới đất, còn phía nam thì là tòa lầu viện rách nát này. Từ rách nát là hai từ nhạy cảm, chủ nhân kia mà biết nàng ta bị mua giá cao thì giày xéo nát thôn này mất, im thì hơn, đỡ lắm chuyện.