Bởi vì có sự đồng hành của gia tinh Burley nên mặc dù Alina cực kỳ có hứng thú với Phòng Yêu Cầu nằm ở đối diện tấm thảm treo tường Barnabas khổng lồ trong truyền thuyết, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kì, hậm hực men theo con đường bình thường mà từ từ tham quan.
Nếu như nói Alina có thể dùng kinh nghiệm của bản thân trong quá khứ để giải thích lý do tại sao cô lại hiểu biết nhiều như thế về thế giới pháp thuật, vậy thì bây giờ một cô bé chưa từng tới Hogwarts, ngay từ lần đầu tiên bước chân đến đây đã có thể tìm được chính xác địa điểm mà đa số học sinh có lẽ đến cả khi tốt nghiệp cũng không biết tới, vậy cũng hơi quá mức rồi.
Cũng cùng một lý do đó, còn có phòng tắm của các huynh trưởng nằm ở cửa thứ tư bên trái pho tượng điêu khắc Boris the Bewildered.
Trong một căn phòng hoa lệ có đèn chùm thắp bằng những cây nến tỏa ra ánh sáng dìu dịu ấm áp, mỗi một thứ đều được làm từ đá cẩm thạch trắng như tuyết, bao gồm cả hồ tắm lớn chìm dưới mặt đất ở giữa gian phòng, nó giống như một cái hồ bơi hình chữ nhật dài. Xung quanh hồ bơi có khoảng một trăm cái vòi nước màu vàng kim. Trên tay cầm của mỗi vòi nước đều khảm một viên bảo thạch màu sắc khác nhau. Ngoài ra còn có một cây cầu nhảy. Trên cửa sổ treo rèm cửa sợi đay màu trắng tinh, một đống khăn bông trắng mềm đặt ở một góc tường.
Là một nữ sinh, trong tưởng tượng của Alina, hình ảnh về một căn phòng tắm xa hoa lí tưởng nhất đại khái chính là như thế này.
Kiếp trước khi cô học đại học, nhà trường điên rồ mất trí lại đi thiết kế cái phòng tắm quẹt thẻ để lấy nước, quẹt thẻ một lần chỉ có thể duy trì được mười lăm phút. Bạn có thể tưởng tượng vào mùa đông lạnh buốt, một bàn tay dính đầy bọt trắng, rum cầm cập vươn ra cầm thẻ học sinh để quẹt thẻ cho nước chảy tiếp, thê lương như thế nào không?
Mãi cho tới lúc này, Alina mới thất vọng ý thức được một vấn đề, nếu như không phải học sinh trường Hogwarts, rất nhiều căn phòng bí mật tràn đầy pháp thuật kì diệu cô căn bản không cách nào vào tham quan được.
Bất luận là văn phòng của các giáo viên, phòng làm việc của Filch, còn có thư viện giữ gìn 103.000 cuốn sách pháp thuật đều bị khóa lại bằng pháp thuật, không có cách nào ra vào tự do. Điều này khiến những suy nghĩ như xin tí tiền tiêu vặt từ vị Hoàng tử lai nào đó, hay là chứng kiến lệnh cấm đồ chơi của đám gấu con giới pháp thuật cũng không có cách nào thực hiện được.
À không, cửa văn phòng của Giáo sư McGonagall nằm ở tầng hai của lâu đài, trên cầu thang đá cẩm thạch của tiền sảnh thì lại chỉ khép hờ. Nhưng Alina rất lí trí mà không gõ cửa - Ai biết được bà Giáo sư McGonagall nguy hiểm này liệu có đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia mà mượn cơ hội báo thù không.
Mà phòng học không bóng người thì lại càng không có gì để tham quan, dù sao thì ngoại trừ phòng ma dược ra, trong mắt Alina, đa số các phòng học đều không có gì khác biệt, đều là một bục giảng bằng gỗ cộng thêm hơn chục bộ bàn ghế trống rỗng mà thôi.
Đương nhiên, cho dù là vậy, Alina cũng đã thỏa mãn rồi.
Bởi vì dù tất cả u linh đều không xuất hiện, thì cả tòa lâu đài Hogwarts vẫn tràn đầy ma lực kì diệu như cũ, tất cả dường như đều đang không ngừng chuyển động, người trong những bức tranh cũng không ngừng qua lại thăm hỏi lẫn nhau, cầu thang cũng có thể chuyển động.
Trong cả quãng đường tham quan, nơi khiến Alina vui vẻ nhất chính là phòng sinh hoạt chung Ravenclaw trên tòa tháp Ravenclaw nằm ở phía Tây tòa thành, nói chính xác là cái gõ cửa đồng thau hình chim ưng đáng yêu kia.
Cũng giống như những nguyên tắc mà Rowena Ravenclaw - người đồng sáng lập học viện luôn tuân theo, cánh cửa lớn của phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw không cần khẩu lệnh giống những học viện khác, chỉ cần có thể trả lời đúng câu hỏi mà con chim ưng đưa ra thì đều có thể tùy ý đi vào.
Alina đứng trước chiếc cửa gỗ trơn nhẵn, đập cửa, mỏ ưng trên vòng đập cửa bằng đồng thau há ra, hỏi bằng một giọng ấm áp: "Lửa và phượng hoàng, cái nào có trước?"
Xem ra, kho đề cũng không nhiều lắm, Alina may mắn rút được một câu hỏi trong nguyên tác: "Đây là một vòng tuần hoàn, không có điểm khởi đầu."
"Trả lời chính xác." Giọng nói kia nói xong, cánh cửa két một tiếng, tự động mở ra.
Nhưng Alina trả lời chính xác lại không lựa chọn vội vã tiến vào trong.
"Vòng cửa thân mến, xin hỏi, làm sao ngươi xác định được với câu hỏi như vậy, tất cả những các đáp án được chuẩn bị sẵn đều là cách lí giải chính xác duy nhất chứ?"
Alina nheo đôi mắt lại một cách đáng yêu, nhún vai với cái vòng cửa hình chim ưng: "Phải biết là, ngôn ngữ và văn tự là sự tồn tại dễ sản sinh nhiều ý nghĩa nhất, cho nên tất cả tục ngữ đều có thể được trao cho ý nghĩa mới bất cứ lúc nào."
"..."
Cái đầu chim ưng há miệng ra, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, có điều cô mơ hồ cảm nhận được, dường như có một cỗ ma lực đang quan sát đánh giá bản thân từ trong chiếc vòng cửa trước mặt, hiển nhiên chiếc vòng cửa pháp thuật này cũng giống như mũ phân loại, có ý thức của riêng mình.
Nếu đã tới Hogwarts rồi thì dù sao cũng phải để lại dấu vết gì đó chứ, bằng không thì thật không có ý nghĩa.
Cô gái tóc bạch kim cười xấu xa, dùng một giọng điệu vô cùng có sức dụ dỗ mà nói: "Theo như ta biết, không ít vấn đề toán học, thông thường trên cấp độ cơ bản đều tồn tại một cách lí giải khách quan duy nhất."
"Vấn đề toán học? Tính toán đơn giản không thể nào kiểm tra được trí tuệ của một học sinh." Giọng nói của chiếc vòng cửa hình chim ưng rõ ràng có chút hoang mang.
"Vậy ví dụ như thế này thì sao?"
Alina hồi tưởng lại một chút, dùng giọng điệu cực kì hưng phấn chậm rãi nói: "Nhốt gà và thỏ vào trong cùng một cái lồng, đếm phía trên thì có 35 cái đầu, đếm bên dưới thì có 94 cái chân. Xin hỏi trong lồng có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?"
Ngừng lại một lát, cô bé tóc bạch kim tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, chỉ cần thay đổi mấy con số đơn giản là có thể kéo dài câu hỏi thú vị như thế này ra vô cùng vô tận."
"..."
Sau khi chiếc vòng cửa hình chim ưng rơi vào trầm mặc trong vài giây một lần nữa, nó hơi gật đầu, nói: "Cô nói có lí, tôi phải suy nghĩ cẩn thận lại mới được. Cảm ơn nhé!"
Nói xong, chiếc vòng cửa không nói gì nữa, một lần nữa biến trở lại thành bức tượng đồng vốn có.
Ấy vậy mà thành công rồi!
Alina âm thầm giơ nắm đấm, hết sức phấn khởi mà quay lưng bỏ đi.
"Burley, tôi cảm thấy đủ rồi, chúng ta trở về thôi!"
Mong Thượng đế phù hộ cho đám học sinh nhà Ravenclaw năm nay! Có điều, chỉ cần họ đủ kiên nhẫn, tính từng phép tính một thì vẫn có thể tìm ra đáp án chính xác.
...
Rất nhanh, Alina mang theo niềm vui sướng nho nhỏ không muốn để người khác biết, đi theo gia tinh Burley quay trở về tầng tám của tòa lâu đài một lần nữa.
"Vậy tiếp theo, chúng ta đi gặp Giáo sư Dumbledore thôi."
Alina hít sâu một hơi, nhìn cầu thang bên cạnh con thạch thú khổng lồ, đang chuẩn bị bước lên.
Đột nhiên cô phát hiện, ở cuối hành lang, dường như còn có một căn phòng mà mình chưa từng vào, xem ra là một căn phòng mà lúc trước khi quay người bỏ đi đã bất cẩn bỏ quên mất.
Alina hiếu kì quan sát cẩn thận phía trước, trong ấn tượng của cô, tầng này ngoại trừ Phòng Yêu Cầu ra thì chắc không có cảnh tượng gì đặc biệt.
Đợi đã, lẽ nào là có Phòng Yêu Cầu thật sao? Đôi mắt của cô bé tóc bạch kim nhất thời sáng lên, vô cùng thích thú mà hỏi:
"Burley, đó là nơi nào thế? Có phải là..."
"Nơi đó à..."
Burley đi sau lưng Alina ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng cánh tay cô gái chỉ, giọng điệu bình thản đáp lại: "Hình như là một phòng học đã bỏ không dùng đến nữa."
"Không đâu, vừa rồi tôi rõ ràng không nhìn thấy nó mà."
Alina nghiêm túc lắc đầu, tự mình nói với mình, không chút do dự chạy về phía phòng học kia.
"Hả? Ối..."
Cô bé tóc bạch kim tràn đầy hi vọng đẩy cửa ra, nhìn chăm chú vào bên trong, gương mặt nhỏ chợt xụ xuống, thở dài thườn thượt.
Giống y như Burley nói, đây quả thực là một phòng học bỏ hoang.
Bàn ghế bằng gỗ chất đống bừa bãi ở phía sau của phòng học, nhìn từ những chiếc bình rỗng và giá gỗ bám đầy bụi bặm, gần như chỗ này đã từng được dùng làm phòng học ma dược hoặc là thảo dược gì đó.
"Ừm, đó là gì vậy?"
Cuối cùng Alina liếc quanh một vòng, đang chuẩn bị quay người rời đi thì đột nhiên ánh mắt cô dừng lại.
Trong phòng học, chỗ ngay phía trước cửa sổ bày một cây dương cầm tam giác đen kịt tạo hình kì lạ.
Không hỗn loạn như phía sau phòng học, nhìn từ nắp đàn bóng loáng, chắc là có người thường xuyên tới nơi này đánh đàn hoặc là chăm sóc cây đàn có giá trị không rẻ này.
"Không ngờ, trong Hogwarts lại có vị Giáo sư thích đàn dương cầm? Chuyện này lại chưa từng nhắc tới trong nguyên tác." Alina tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng không nhớ ra vị Giáo sư nào trong Hogwarts có sở thích thú vị này.
Alina đứng ở cửa vừa hay có thể nhìn thấy LOGO ở mặt bên của chiếc đàn - STEINWAY SONS (đàn dương cầm Steinway). Theo lí mà nói, trong thời đại này có lẽ chỉ có ở Đức và Anh mới có thể nhìn thấy một trong những chiếc đàn đẳng cấp nhất thế giới mà thôi.
Mà đối với đa số người yêu dương cầm thì mỗi chiếc dương cầm Steinway được chế tác thủ công đều có sức hút mãnh liệt không thua kém gì thuốc phiện đối với kẻ nghiện. Từ Tokyo đến New York, trong tất cả những nhà hát lớn quốc tế đều dùng đàn dương cầm tam giác Steinway.
Alina không kiềm chế được, những ngón tay của cô gảy mấy cái trong không khí, kiếp trước cô làm trong ngành tài chính, cách giải tỏa căng thẳng chủ yếu của cô những lúc bình thường là đánh đàn dương cầm. Nhưng mà hiện tại khi đứng trước chiếc đàn dương cầm Steinway có giá trên trời, cô cũng chỉ có thể đứng đằng xa trong các buổi nhạc hội nhìn với vẻ thèm thuồng mà thôi.
Trầm mặc giây lát, Alina đột nhiên nhớ tới, nếu như lát nữa cô phải rời khỏi Hogwarts mãi mãi thì còn có một chuyện rất có ý nghĩa kỉ niệm mà cô chưa làm.
"Tôi có thể đánh một bản nhạc bằng cây đàn này không? Sau đó hãy đưa tôi tới gặp Giáo sư Dumbledore."
Cô bé quay đầu, nhìn gia tinh Burley phía sau mà hỏi.
"Tôi nghĩ chắc hẳn là không có vấn đề gì đâu, thưa cô." Burley tao nhã cúi khom người trả lời, giơ cánh tay lên dẫn cô tới bên chiếc đàn: "Giáo sư Dumbledore đã căn dặn, cô có thể tự do tham quan đa số khu vực công cộng trong trường, trong đó cũng bao gồm cả tiếp xúc và sử dụng."
"Vậy à... Cảm ơn!"
Alina gật đầu, nhưng không trực tiếp ngồi xuống trước cây đàn, mà đi tới bên cửa sổ rộng mở trước, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Hồ nước sóng gợn lăn tăn của Hogwarts, những tòa tháp cao ngất theo phong cách Gothic xưa cũ, những hành lang dài mọc đầy dây leo chằng chịt bên hồ... Trên mặt cô nở ra một nụ cười hồn nhiên, thỏa mãn như thiên sứ, đứng trước nụ cười má lúm đồng tiền sáng rỡ này, cho dù là Burley cũng không khỏi thất thần mất mấy giây.
Mở nắp cây đàn ra, ngồi xuống vị trí một phần ba ghế sofa da, Alina ưỡn ngực, thẳng lưng, để chân bên cạnh bàn đạp, hít sâu một hơi, những ngón tay trắng muốt như búp măng nhẹ nhàng lướt qua các phím đàn đen trắng, những tiếng tinh tinh tang tang trong trẻo lạnh lùng giống như bi thép rơi trên mặt băng vang vọng trong căn phòng.
Chẳng dễ dàng gì mới tới được Hogwarts, nếu như không có khúc "Hedwig's Theme" kinh điển kia thì quả nhiên luôn cảm thấy như đã thiếu mất gì đó.
Dù sao thì dùng khúc nhạc chủ đề xuyên suốt mười bảy năm của bộ phim điện ảnh Harry Potter làm đoạn kết cho chuyến thăm thú trường Hogwarts của cô thì không còn gì thích hợp hơn nữa.
Khúc "Hedwig's Theme" này mặc dù không được tính là quá khó, nhưng từ khi xuyên không tới đây, Alina chưa từng động vào đàn dương cầm, vốn tưởng rằng cô không thể nào hoàn thành được khúc nhạc có độ khó cao này.
Nhưng mà theo sự nhảy nhót của những ngón tay cô, trong lâu đài dường như sinh ra một ma lực thần kì ra sức khiến cô tiếp tục đàn, thế cho nên đàn tới nửa đoạn cuối, thậm chí Alina còn nhắm mắt lại, đôi tay nhảy múa trên các phím đàn đen trắng một cách lưu loát.
Cả khúc đàn dài năm phút rưỡi, liên tục diễn tấu mà không lộ ra chút khuyết điểm nào, cô cảm thấy bản thân hình như đã hóa thân thành một chú chim, lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, xuyên qua bức tường đá giăng đầy dây leo chằng chịt, lượn vòng quanh những tòa tháp của Hogwarts, giữa bãi cỏ và quảng trường.
Đến khi âm thanh cuối cùng của phím đàn tan ra trong không trung, Alina thở ra một hơi, cô cảm thấy đây là lần diễn tấu hoàn mỹ nhất từ khi cô sinh ra đến nay.
Không đợi cô hồi tưởng lại giai điệu vẫn còn quanh quẩn bên tai một cách cẩn thận thì một tràng vỗ tay nhỏ vang lên bên cạnh cô.
"Quả là âm nhạc có sức tưởng tượng không gì sánh được, hình như ta đã nhìn thấy ánh lửa tóe lên từ trong vạc độc dược vậy."
Alina tựa như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng lớn, sợ hãi đứng dậy, chiếc ghế ma sát trên nền gỗ phát ra những tiếng kin kít.
Sau lưng cô, một ông lão mặc áo chùng màu lam, dáng người cao gầy, có chòm râu dài màu trắng muốt và một đôi mắt sáng ngời xanh thẳm, không biết cụ đã đứng ở cửa phòng học từ lúc nào, vẻ mặt thán phục đang vỗ tay không ngừng.
"Khúc nhạc này tên gọi là gì?"
Albus Dumbledore hiếu kì hỏi, không biết tại sao khi ông nghe được khúc nhạc này, ông đột nhiên có một loại cảm giác kì diệu. Đứa trẻ trước mặt này, trời sinh đã thuộc về Hogwarts.
"Hedwig's Theme, một khúc nhạc bắt đầu những ước mơ và kì tích. Cảm ơn cây đàn của ông, Giáo sư Dumbledore."
"Ồ. Nói đúng ra thì, ta không có sở trường về đàn dương cầm, ta chỉ đang bảo quản nó hộ một người bạn thôi." Dumbledore tinh nghịch chớp mắt, cặp kính hình bán nguyệt lộ ra vẻ ranh mãnh: "Nếu như cháu thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây đàn, ta bảo đảm sẽ giúp cháu giữ bí mật."
Alina đứng dậy, phía sau nắp đàn có một hình vẽ, trông hình như là một con mắt hình tam giác, chính giữa con ngươi có một đường sọc thẳng. Khi nhìn thấy hình vẽ này, cô đã hiểu chủ nhân thực sự của chiếc đàn này là ai rồi.
Lưu luyến nhìn xung quanh một lượt, Alina nở một nụ cười thư thái, đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.
Ánh mắt cô bình tĩnh, nhìn về phía vị phù thủy vĩ đại nhất thế gian này, lắc đầu khẽ nói: "Rất xin lỗi."