webnovel

Chương 16: Nằm ở trên đỉnh chuỗi thức ăn

Editor: Nguyetmai

"Hóa ra là vậy, đại để tôi đã hiểu rồi."

Trong tiếng kêu gào thảm thiết của phượng hoàng Fawkes, sự lên án của mũ phân loại và lời thuyết minh nhốn nháo của các bức chân dung, cụ Dumbledore đã nhanh chóng hiểu ra chỉ hơn chục phút ngắn ngủi này, trong văn phòng Hiệu trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn cô bé tóc bạch kim đang ngồi trên chiếc ghế mây, mặt cúi gằm, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lẳng lặng nhâm nhi ly nước ép bí đỏ ướp lạnh, Dumbledore nhức đầu day day mi tâm.

Vào Hogwarts dạy học bao nhiêu năm nay, cụ cũng đã từng gặp không ít học sinh tính cách cổ quái.

Nhưng học sinh giống như Alina, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời giống như học sinh gương mẫu, chốc lại nghịch ngợm như quỷ sứ không kiêng nể gì, thì quả thật là lần đầu cụ gặp được.

Chí ít trong lịch sử rất dài của trường Hogwarts, dám to gan đem chim cú mèo đưa thư khai giảng hầm chín thì đảm bảo cô bé là người đầu tiên.

"Kaslana, xem ra cháu có cách hiểu rất khác thường đối với hai từ 'thức ăn'."

Kết hợp với chuyện cú mèo mất tích mà cụ được nghe Giáo sư McGonagall kể lại lúc trước, Giáo sư Dumbledore thậm chí nảy sinh một suy đoán kì quái.

Trong đôi mắt của cô bé trông có vẻ ngoan hiền này, có lẽ vạn sự vạn vật trên thế gian đều được chia thành hai loại một cách đơn giản và thô bạo - ăn được và không thể ăn được.

"Nhưng mà, hành vi này thực ra..."

Suy nghĩ một chút, Dumbledore khéo léo chọn từ, chậm rãi nói, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để dần dần dẫn dắt cô bé, khiến cô bé hiểu ra vấn đề của bản thân nằm ở đâu.

"Cháu sai rồi."

Còn chưa đợi Dumbledore nói xong, Alina đã chớp mắt, đặt nước ép bí đỏ ướp lạnh trên tay xuống, nghiêm túc, thành khẩn trả lời.

"Không phải thầy đang chỉ trích cháu, chỉ là..."

Giọng điệu của Dumbledore hơi chậm lại, cô bé lắc đầu, hơi đổi sang giọng điệu khác, ôn hòa tiếp tục nói.

Căn cứ vào kinh nghiệm dạy dỗ học sinh nhiều năm của ông, chỉ đơn thuần nhấn mạnh lỗi lầm của một học sinh, ngoại trừ việc xả được cơn giận của bản thân ra, thực ra chẳng thể giúp được những đứa trẻ này tìm ra được con đường đúng đắn.

Cùng thảo luận vấn đề từ góc độ một người bạn lớn tuổi còn hiệu quả hơn nhiều việc dùng thân phận Giáo sư để uy hiếp và ra lệnh.

Mà điểm này cũng chính là điều mà cụ Dumbledore vẫn lấy làm tự hào, cụ luôn có thể trở thành bạn của tất cả học sinh.

À, trước hôm nay.

"Cháu biết cháu sai ở đâu rồi!" Alina lại một lần nữa cắt ngang lời cụ.

"À, không phải..."

Nụ cười của Dumbledore hơi đông cứng lại, cụ vô thức giơ tay lên chuẩn bị nói gì đó.

"Phượng hoàng là bạn của con người!"

"Cháu làm như vậy là cực kì không đúng!"

"Cháu vô cùng thất vọng và hối hận về tất cả những việc mà cháu đã gây ra!"

"Cháu bảo đảm lần sau không làm như vậy nữa!"

"..."

Hai tay cô bé tóc bạch kim đặt trên đầu gối, nói liên tục như súng liên thanh, tiến hành tự kiểm điểm với thái độ cực kì nghiêm chỉnh.

Biểu cảm trên gương mặt nhỏ xinh xắn của cô bé sinh động mà kiên định, trình bày lỗi lầm của mình rành mạch, rõ ràng trên mọi phương diện, và cả phương thức sửa chữa.

Thế cho nên nhất thời, đến ngay cả Dumbledore cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể lúng túng há miệng rồi lại ngậm miệng lại.

Sau khi trình bày liền một lúc cả một chuỗi dài những lời tự kiểm điểm như đọc rap, cuối cùng Alina cũng dừng lại, thở dài một hơi, bưng ly nước ép bí đỏ ướp lạnh ở bên cạnh lên, tiếp tục nhấp từng ngụm nhỏ.

Cả căn phòng chìm vào sự yên lặng vô cùng kỳ lạ.

Ngoại trừ tiếng xì xào bàn tán của đám chân dung Hiệu trưởng đang xem trò vui ra thì chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào yếu ớt mà tràn đầy tủi thân của phượng hoàng Fawkes.

Dumbledore đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con chim lớn màu đỏ vàng xinh đẹp nằm ở bên cạnh, cụ có thể cảm nhận được rõ khi tay cụ đặt lên mình con chim, Fawkes đã run rẩy rõ rệt, hiển nhiên ám ảnh tâm lí của Fawkes đối với Alina còn sâu sắc hơn cụ tưởng tượng.

Nhưng quan trọng nhất là, rốt cuộc cô bé làm thế nào mà làm được...

Ngón trỏ tay trái của Dumbledore vuốt ve qua lại trên đũa thần, trong đôi mắt màu xanh thẫm tràn đầy nghi ngờ.

Theo lí mà nói, với phượng hoàng Fawkes trưởng thành, không thể nào lại dễ dàng bị một cô nhóc chưa từng học pháp thuật bắt được, càng không cần nói tới còn bị giày vò đến mức thảm hại như vậy.

Điểm này cũng là điểm duy nhất cụ không thể nào lí giải nổi sau khi nghe mọi người thuật lại những chuyện đã xảy ra trong căn phòng này.

Nếu như phượng hoàng có thể dễ dàng bị bắt, bị chế ngự như vậy, vậy thì giới pháp thuật cũng sẽ không đánh giá nó là sinh vật thần kì đặc biệt cấp độ XXXX (nguy hiểm/ cần có kiến thức chuyên môn/ phù thủy thuần thục mới có thể đối phó).

"Dumbledore, ông không cảm thấy, trạng thái tinh thần của con phượng hoàng của ông rất kì quái sao?"

Lúc này, Phyllida Spore gián tiếp tham gia vào trận hỗn loạn này mà duy trì im lặng, lại đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc trong căn phòng.

Trạng thái tinh thần? Dumbledore nhíu mày, quan sát kĩ càng phượng hoàng Fawkes, đôi mắt to xinh đẹp kia lần đầu tiên xuất hiện nỗi hoảng sợ và sự bất an một cách rõ ràng, giống như là phản ứng của động vật khi gặp phải thiên địch đáng sợ của mình vậy.

Đợi đã... gặp phải thiên địch?

Dumbledore đột nhiên nhớ ra mấy năm trước, thời điểm Newt Scamander trở về trường, anh ta có chia sẻ về trải nghiệm quan sát sinh vật pháp thuật lúc trước với cụ, anh ta đã từng ngẫu nhiên nhắc tới một đặc tính của sinh vật thần kì.

Một đặc tính pháp thuật cực kì hiếm gặp chỉ xuất hiện ở sinh vật thần kì.

Trong quá trình rất dài nghiên cứu về sinh vật thần kì Newt Scamander đã phát hiện ra, trong số những sinh vật thần kì có pháp lực mạnh mẽ sẽ sinh ra một vài cá thể đặc biệt.

Mặc dù bởi vì chủng loại khác nhau, trên phương diện năng lực sẽ xuất hiện khác biệt về mạnh yếu, nhưng đều sẽ có một điểm chung cực kì rõ ràng xuất hiện. Đó chính là những cá thể đặc biệt này, khi đối diện với con mồi mục tiêu đều sẽ tự phát ra một sự uy hiếp khó tin. Giống như là trong thế giới phi pháp thuật, hơi thở của một vài loài động vật ăn thịt sẽ khiến con mồi vì sợ hãi mà cơ bắp cứng đờ.

Chỉ có điều, khi tình huống này xảy ra giữa các sinh vật thần kì thì không chỉ đơn giản là cơ bắp cứng đờ, mà bởi vì sự vướng mắc thần kì nào đó mà thậm chí còn ảnh hưởng tới năng lực pháp thuật của con thú bị săn.

Newt Scamander đã gọi những cá thể đặc biệt này là kẻ cướp mồi, phạm vi thức ăn của chúng còn rộng gấp hai lần giá trị trung bình của cả đàn.

Nếu như anh ta có may mắn gặp được nhà động vật sinh thái học Elton nước Anh cùng thời, có thể anh ta sẽ nói ra được cách giải thích chính xác hơn - tồn tại trên đỉnh chuỗi thức ăn của cả đàn.

Nghĩ tới đây, Dumbledore vô thức nhìn Alina hiền lành vô hại một cái, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường.

Một cô bé như thế này không đến mức liên quan tới cái gì kẻ cướp mồi chứ, cho dù cô bé thật sự có một nửa huyết thống Veela, nhưng bản thân Veela cũng không phải sinh vật hung ác gì.

Huống chi, căn cứ vào nghiên cứu của Newt Scamander, còn có một điểm quan trọng nhất là, tất cả sự đe dọa của kẻ cướp mồi, không con nào cần làm cho con mồi của mình cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc cả, mà phượng hoàng từ khi bắt đầu đã là một sự tồn tại siêu phàm không sợ cái chết.

"Trừ phi..."

Dumbledore ngẩng đầu lên, hai mắt hiện lên thư ánh sáng màu bạc, đột nhiên hỏi: "Alina, nếu như ta nói tặng con phượng hoàng này cho cháu, thì cháu đã từng nghĩ nên làm thế nào chưa?"

Tặng cô sao? Ánh mắt Alina mơ màng nhìn con chim lớn đang nép mình bên cạnh Dumbledore một cái.

"Đương nhiên là mỗi ngày cắt một cái cánh, sau đó đợi nó sống..."

Cô bé đang thất thần, vô thức trả lời lại, đang nói được một nửa thì Alina đột nhiên cắn phải lưỡi mình.

"À không, cháu muốn nói là, mỗi ngày cắt một miếng thịt cá, đút cho nó ăn để nó béo mập."

Quả nhiên!

Sắc mặt Dumbledore đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, cụ có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc sự chú ý của Alina đặt lên phượng hoàng Fawkes, pháp lực trên người nó xuất hiện sự hỗn loạn cực kì nhỏ.

Quan trọng là, rốt cuộc là do đặc tính kẻ cướp mồi sinh ra từ huyết mạch Veela, hay là...

Dumbledore không khỏi rùng mình một cái, đứa trẻ này có thể còn nguy hiểm hơn tưởng tượng của cụ nữa.