Hoắc Vi Vũ ngẩn người, mím môi nhìn y với đôi mắt hơi lóe sáng. Tô Bồi Ân quan sát nét mặt cô, muốn từ đó đọc được nội tâm của Hoắc Vi Vũ. Nhưng cô rất bình tĩnh, trấn định hơn so với tưởng tượng của y.
"Rồi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Tô Bồi Ân cụp mắt xuống, nhún vai: "Tôi bắt máy, không nói gì, anh ta cũng không nói gì, cứ giữ như thế năm phút rồi anh ta cúp máy, không nói gì hết."
"Túi xách của tôi đâu?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày, vẻ mặt hiển hiện sự bực bội rõ rệt.
Tô Bồi Ân nhếch miệng cười, đi về phía cô: "Tôi không để Wendy thay chỗ cô đâu. Tôi bảo cô bị ốm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hẹn mười giờ ngày mai cho cô."
Hoắc Vi Vũ đề phòng nhìn y, cô không biết y nói câu nào là thật, câu nào là giả.
"Tôi nhắc lại lần nữa, túi xách của tôi đâu? Tôi hỏi lần thứ ba rồi đấy, anh có rõ trọng tâm không vậy?" Hoắc Vi Vũ cao giọng hỏi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com