Cô còn chưa quyết định, anh trai đã xông ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ phấn khích.
"Anh." Tô Tiểu Miêu gọi.
Tô Bồi Ân chạy thẳng một mạch, không buồn quay đầu lại. Tô Tiểu Miêu nhìn sang Cố Hạo Đình với vẻ khó hiểu. Hắn cúi người, lại gần hôn lên môi cô. Cô nhớ lại cảnh hai người họ ở trong phòng làm việc đó... Trong lòng chợt có cảm giác quái dị, cô né tránh hắn theo bản năng.
Cố Hạo Đình không cho cô cơ hội trốn, hắn bế bổng cô lên, đưa vào trong phòng.
Tô Tiểu Miêu liếc nhìn chiếc giường hơi bừa bộn, càng cảm thấy mất tự nhiên, không muốn nằm trên chiếc giường mà Cố Hạo Đình và Tô Bồi Ân đã từng nằm. Cô cong người ôm lấy cổ Cố Hạo Đình: "Ừm… anh với anh trai em, anh là thụ à?"
"Thụ?" Cố Hạo Đình ý thức được cô nói gì, véo mạnh cô một cái, đặt cô lên giường: "Nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh trai em chỉ nhờ anh chỉ bảo một số vấn đề thôi."
"Vấn đề gì?" Tô Tiểu Miêu tò mò hỏi.
Vấn đề gì mà phải nhìn của nhau, còn phải kéo cả rèm cửa sổ nữa?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com