webnovel

Chương 59: Mùa xuân của Vương Bàn Tử

Editor: Nguyetmai

Nhóm của An Thành đúng là những người có tiến độ trò chơi nhanh nhất chỉ sau Phương Khải.

Bọn họ đã đánh tới Hành lang bên trong (Inner Cloister) rồi.

Hai ông cụ là Nạp Lan Hồng Vũ và Phúc lão cấp bậc không cao, nhưng vì hai người có kinh nghiệm chiến đầu dày dạn, phương diện kỹ thuật đương nhiên là hơn đám An Thành rất nhiều. Hơn nữa, càng về sau, kinh nghiệm từ việc đánh quái càng cao, cấp bậc của mọi người cùng dần được san bằng.

Hiện giờ team của bọn họ gồm hai Paladin, ba Sorceress, cộng thêm cả Elemental Druid. Có thể nói là vô cùng mạnh cho việc khai hoang. Tuy rằng hiện tại chưa thực sự đâu ra đó, nhưng việc đánh quái dọc đường cũng có vẻ khá thuận lợi.

Còn bên kia, đám Tống Thanh Phong cũng đã qua được quân doanh, đánh vào nhà giam.

Hôm nay nhóm bọn họ ngồi cạnh Vương Thái.

Là những vị khách quen của quán, bọn họ giờ đã quen thân hẳn với nhau. Bình thường thực ra cũng có trao đổi qua lại. Nhân thời gian đang di chuyển trên bàn đồ, Tống Thanh Phong vừa uống vài ngụm Sprite, vừa liếc mắt nhìn Vương Bàn Tử.

Không nhìn còn không sao, nhìn một cái là trợn tròn cả mắt.

"Vương Bàn Tử, cậu đánh thợ rèn (The Smith) một mình đó hả?"

Mọi người nên biết, thợ rèn trong quân doanh đã bị biến thành ác ma cực mạnh. Lúc trước, khi bọn họ đánh vào, trúng hai đòn đã vỡ đầu chảy máu rồi.

Cậu tưởng cậu là ông chủ à? Đòi một mình đánh thợ rèn ác ma?

Thời gian chơi game mỗi ngày của Vương Bàn Tử đều chỉ duy trì ở cỡ bốn giờ. Cứ cho là thi thoảng chơi được lâu hơn đi, vậy cũng không thể quá sáu giờ được.

Cho nên tiến độ chơi này khiến người ta cảm thấy có chút khó tin. Tống Thanh Phong không tự chủ được mà xem tiếp.

Bọn họ trông thấy Bàn Tử cầm cây gậy phép nhỏ, núp sau góc tường. Còn ở căn phòng phía trước cậu ta, một con quỷ đá và bốn bộ xương khô đang bị sáu bảy con quái vật cộng thêm thợ rèn vây đánh điên cuồng.

Bàn Tử lén thò nửa đầu ra, lặng lẽ niệm hai câu thần chú.

Trên đầu những con quái kia liền tỏa ra từng vòng hào quang quỷ dị màu đỏ sẫm.

Tiếp theo đó, Bàn Tử lại đặt mông ngồi chờ bên cạnh cửa, không ló đầu vào nữa. Cậu ta còn tiện tay tháo máy giả lập xuống, dè xẻn nhấp một ngụm Sprite nho nhỏ.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta mua món này, quả thực là xót ruột muốn chết.

"Khải tử, cái tên ngốc này chẳng thèm giảm giá cho mình tí nào." Vương Bàn Tử lệ rơi đầy mặt. "Uổng công mình quen biết cậu ta lâu vậy."

"Có điều… đúng là ngon thật…" Vương Bàn Tử híp đôi mắt nhỏ lại, uống Sprite với tâm trạng vừa đau thương vừa hạnh phúc. Còn Tống Thanh Phong ở bên cạnh lúc này cũng đã nhìn đến ngu người.

Người ta chạy bản đồ mới dư thời gian làm một ngụm, còn cậu thì uống trong lúc đang đánh Boss?

"Cậu đúng là không sợ chết ha!" Tống Thanh Phong dở khóc dở cười.

"Sợ cái quái gì? Tôi có ra đánh đâu." Vương Bàn Tử dùng hình thức thao tác bằng chuột, ló đầu ra, tiếp tục ném thêm mấy lời nguyền.

Tống Thanh Phong tiện thể liếc mắt thì thấy: quái nhỏ chết nằm đầy đất, tay thợ rèn ác ma to con thì đang quần nhau với quỷ đá. Xem tình hình này thì đám quỷ đá cũng không chết ngay được.

Lúc này, bốn bộ xương khô gần đó cũng xông tới, cầm câu liêm trong tay chém điên cuồng vào tay thợ rèn.

Sao tên này đánh Boss chẳng giống với những gì mình đã biết hết vậy?

Tống Thanh Phong thiếu chút nữa thì văng tục: "Cậu chơi chức nghiệp gì vậy?"

"Là Necromancer (pháp sư vong linh)." Vương Bàn Tử thi triển ma pháp xong thì rụt đầu về. Nghe thấy Tống Thanh Phong nói chuyện với mình, cậu chàng như thể tìm được để dốc bầu tâm sự. Cậu ta ai oán nói một lèo: "Cũng chả hiểu là Khải Tử tiến cử chức nghiệp này cho tôi làm cái gì. Đánh thì không xông lên đánh được, gặp phải quái ác ma, bị động đến là toi mạng. Không dám thò cả đầu ra luôn, uất ức quá chừng!"

Vương Bàn Tử xấu hổ gãi đầu: "Làm tôi ngại chẳng dám tổ đội với ai…"

Tống Thanh Phong ngồi một bên xem mà mặt mũi tái mét. Bởi vì cậu trông thấy, không bao lâu sau, bên trong phòng trở nên bùng nổ, thợ rèn ác ma trực tiếp lăn ra chết.

Cứ thế là bị bốn bộ xương khô và một con quỷ đá giết chết?

Cậu cố ý phải không? Như vậy mà còn mặt dày kêu ngại không dám tổ đội với ai?

Có điều, cũng khó trách chuyện Vương Bàn Tử nói vậy. Võ giả đều là kẻ tôn thờ lòng dũng cảm, nào có ai lại núp sau góc tường đâu chứ?

Thời buổi hiện giờ, đừng nói là võ giả, ngay cả tu sĩ cũng phần lớn là quang minh chính đại xông lên đánh mộ trận. Cho nên cách đánh kia đúng là có hơi bị đáng khinh thật.

Vậy là mỗi lần Vương Bàn Tử nhìn đám xương khô phía trước, rồi lại nhìn bản thân, cậu ta lại như nghe thấy đám xương ấy đang bảo: "Xê ra xê ra, qua một bên chơi đi, đừng làm vướng tay."

Xấu hổ vô cùng tận!

"Bàn Tử, hay là cậu tổ đội với chúng tôi?"

"Gì cơ?" Vương Bàn Tử còn ngỡ mình nghe lầm.

"Tôi bảo hay là tổ đội cùng chúng tôi đi?" Nhóm của Tống Thanh Phong có năm người, chỉ toàn là cận chiến cả. Hai Paladin, hai Babarian, một Assasin. Khi gặp Boss, không cẩn thận một cái là quân số hao hụt ngay. Tuy rằng thời gian bọn họ chơi rất sớm, nhưng dù là đánh quân doanh cũng là phải chồng xác để qua.

Đặc biệt là với hai tên chơi Paladin là Lâm Thiệu và Lý Bình, Tống Thanh Phong thực sự chán tới không buồn chửi thề nữa.

Một tên nhiệt tình cộng ngu ngốc, cứ gặp quái là xông ngay lên quẩy một màn kiếm pháp chẳng khác chi chó điên, lúc đụng Boss thì ăn hai chưởng đã bị đánh bay rồi. Tên có đầu óc hơn thì muốn đi theo phái hào quang. Tiếc là vẫn đang trong trạng thái gì cũng thử một tẹo, thành ra kỹ năng thì nhiều đấy nhưng chẳng có cái nào học được ra hồn cả.

Còn về Blessing Hammer (Chùy chúc phúc) thì… bọn họ mới cấp 12, còn cách cấp 18 để học kỹ năng này rất xa.

Thực sự là đau thương quá mất thôi!

Ở bên này, Tống Thanh Phong đang suy nghĩ xem làm thế nào để lôi kéo Vương Bàn Tử thì ở đầu bên kia, Lâm Thiệu đã kêu lên: "Đậu xanh, Tống thiếu gia! Cái lúc bọn này đang ngồi đổ mồ hôi sôi nước mắt thì cậu lại quẹo qua một bên để ườn thế à?"

"Khỏi phí lời." Tống Thanh Phong lườm sang: "Thêm người vào đi."

"Thêm người?"

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền gặp được Vương Bàn Tử tay cầm pháp trượng nhỏ đang đi ra từ cổng truyền tống. Cậu ta còn đem theo một con quỷ đá.

Đám người bên này vừa chém xác quái xong, Vương Bàn Tử bèn tiện tay gọi ra vài bộ xương khô.

"Xương khô?" Đám Lâm Thiệu vừa nhìn thấy mấy bộ xương thì bật cười: "Tôi bảo này, Bàn Tử, cái dạng xương khô nhỏ nhoi thế này ấy, tôi cho một chiêu Zeal* thì tèo cả bốn chú. Triệu hồi ra thì có ích gì chứ?"

(*) Zeal: một trong những kỹ năng giai đoạn đầu của Paladin (thánh kỵ sĩ), có tác dụng giúp tấn công nhiều mục tiêu một lúc, tăng tốc độ.

Hứa Lạc thu song kiếm lại, tiến lên vỗ vai Vương Bàn Tử: "Đừng lo, người quen cũ cả. Hôm nay mấy anh sẽ đưa chú qua cửa."

Đúng lúc ấy, mấy con Khazra (quỷ đầu dê) vọt tới. Trông chúng đỏ rực như thể tắm mình trong bể máu đã vài ngày.

"Quái tới rồi! Chú ý, chú ý!" Mọi người đang nói chuyện phiếm lập tức chuyển sang tư thế đề phòng. Vương Thái cũng thuận tay ném ra hai lời nguyền.

Ngay sau đó, mấy bộ xương khô dũng mãnh xông lên.

"Xương khô mà đi chọi với tộc huyết tinh? Muốn chết đấy à?" Mọi người vừa tính xông lên trợ giúp thì thấy lưỡi dao trong tay mấy bộ xương khô vung lên.

Vùng cổ và bụng của con quái đầu dê xông lên trước tiên lập tức xuất hiện một vệt máu cực lớn.

Không những thế, bọn họ còn phát hiện: khi con quái đầu dê chém lên người mấy bộ xương, vì khung xương cứng chắc nên tựa hồ không bị thương tích gì. Ngược lại, trên người con quỷ đầu dê lại xuất hiện vết máu ở vị trí tương tự.

"Đây là cái quỷ gì vậy?"

"Ngao!"

Không hề ngoài dự đoán. Sau vài đao được đâm xuống, nó kêu lên một tiếng, ngã thẳng xuống đất.

Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba… Đàn quái vật vừa lao lên đều bị diệt sạch.

"Đây là xương khô á?"

"Cậu có những kỹ năng gì thế?"

Rốt cuộc, mọi người tựa hồ cũng ý thức được kỹ năng của cậu mập này có thể không đơn giản.

Bọn họ vừa mở bảng kỹ năng của Vương Bàn Tử để xem thử thì thấy:

Amplify Damage (nâng cao thương tổn): Nguyền rủa một nhóm kẻ địch, khiến thương tổn phi ma pháp mà đối phương phải chịu tăng 100% (Hiệu quả sụt giảm khi dùng cho quái cấp Tinh anh trở lên).

Bán kính: 2.5 mã, thời gian duy trì: 11 giây.

Weaken: Nguyền rủa một nhóm kẻ địch, làm giảm khả năng tấn công của chúng tới 33%.

Bán kính: 6 mã, duy trì 14 giây.

Iron Maiden: Nguyền rủa một nhóm kẻ địch. Trả lại 200% đòn tấn công cho mục tiêu. (Hiệu quả sụt giảm nếu dùng với quái cấp Tinh anh trở lên).

"Uầy…" Mọi người cơ hồ đều hít sâu một hơi khi nhìn thấy hiệu quả này.

Tất cả đều bọn họ nhìn chằm chằm vào Vương Bàn Tử. Mắt ai cũng sáng quắc, chẳng khác gì lão khách làng chơi đột nhiên trông thấy mỹ nữ khỏa thân.

Nên nhớ, cả đám bọn họ đều chơi tấn công hệ vật lý, hơn nữa toàn bộ đều là cận chiến. Nghĩ thôi là biết mấy câu nguyền rủa kia có tác dụng hỗ trợ lớn thế nào.

"Ôi tôi thấy giờ chúng ta có thể đi giết Andariel luôn ấy chứ!"

"Hay là…"

"Đi thôi đi thôi. Đi giết Andariel nào. Cho đám Sorceress kia biết chiến sĩ chúng ta ngầu ra sao."