webnovel

Chờ Em

Penulis: BanPan
Selebriti
Sedang berlangsung · 10.5K Dilihat
  • 4 Bab
    Konten
  • peringkat
  • N/A
    DUKUNG
Ringkasan

Vương Nhất Bác không có cảm xúc với bất cứ thứ gì ngoài nhảy nhót và người đó. Tiêu Chiến chỉ biết chờ đợi một người trong âm thầm suốt cả ngàn năm.

tagar
2 tagar
Chapter 1Tiểu Bác

Vương Nhất Bác tỉnh dậy khỏi giấc mơ đã ám ảnh cậu suốt bao nhiêu năm qua, đôi mắt đờ đẫn không chút tiêu cự nhìn lên trần nhà rất lâu. Không biết từ bao giờ khoảnh khắc khi thức dậy lại trở thành một thứ đáng sợ như vậy.

Sương sớm kéo thật dày bên ngoài cửa sổ, dẫu căng mắt cũng chẳng thể nhìn rõ cái thứ cách cửa sổ chừng ba mét kia là người hay là thú, vật sống hay vật chết. Cơ mà nó cũng là đặc trưng của thành phố này mất rồi, lúc nào cũng có một màn sương dày che phủ mọi thứ giống như một bức màn giấu kín mọi sự thật hay nỗi niềm trong lòng con người ta vậy. Nhớ lại năm đó, Vương Nhất Bác cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chọn thành phố này, phải chăng cậu cũng vô thức muốn giấu hết quá khứ dưới màn sương của nơi đây hay sao?

Vương Nhất Bác chưa bao giờ hối hận về những ngày tháng ấy, chẳng qua cậu cứ mãi nhớ về khoảng thời gian ấy, nhớ … người ấy. Phải chăng nếu cả hai bọn họ mạnh mẽ hơn một chút, bình tĩnh hơn một chút thì kết cục đáng buồn này có thể thay đổi hay không.

Vương Nhất Bác, 16 tuổi, thành viên câu lạc bộ nhảy có tiếng trong thành phố.

"Tiểu Bác, có buổi diễn cho trường đại học C này, giá hơi bèo chút nhưng diễn vào chủ nhật đấy!"

"Có đi được trong ngày không ạ?" Vương Nhất Bác đưa cánh tay quẹt ngang mồ hôi trên trán, cậu vừa hòan thành một bài nhảy luyện tập mới.

"Diễn buổi chiều nên chắc tối muộn mới về được, em đi kịp không?"

"Em đi, anh Lục giữ chỗ cho em."

"Khà khà, vẫn là thằng nhóc này đáng tin nhất! Cái lũ kia vừa nghe thấy giá bèo là bê mông bỏ chạy hết cả." Anh Lục vui vẻ vỗ vai Vương Nhất Bác, khích lệ vài câu rồi nhún nhảy rời khỏi phòng tập.

Người tên anh Lục này chính là đội trưởng của câu lạc bộ nhảy, nói thật kĩ năng nhảy nhót của anh ta chẳng ra làm sao nhưng anh ta lại có 'tài lẻ' kiếm mối diễn cho câu lạc bộ nên có thể chiễm chệ ngồi trên cái ghế đó. Điều đáng nói ở đây là anh ta luôn chơi xấu, cắt giảm tiền công nhận được sau mỗi show diễn của các thành viên thế nhưng bộ não của anh ta lại chẳng đủ thông minh để giấu nhẹm điều đó đi. Đa phần mọi người đều tốn quá nhiều sức lực cho các buổi tập nên không mấy quan tâm đến điều này, tất nhiên vẫn có một phần những thành viên khác cảm thấy khó chịu và bất công.

Vương Nhất Bác nằm trong đám người không quan tâm kia, cái cậu cần chỉ là một nơi cậu có thể được nhảy và học nhảy mà thôi. Phải chăng đó cũng là điều khiến anh Lục ưu ái cậu nhiều hơn khi mà cậu chẳng phàn nàn gì dẫu tiề công chẳng đủ một bữa ăn.

"Lần đầu gặp em chỉ thấy em … lùn quá.

Anh muốn chết à??! Không thấy em đẹp trai sao?

Cho xin đi! Khi ấy em mới có 16 tuổi thì làm sao nhìn ra đẹp trai hay không chứ hả?! Còn em thì sao?

… Thích anh chết …

Hả? Gì cơ?"

9h sáng.

Vương Nhất Bác ngáp ngắn ngáp dài kéo balo lên xe, định bụng lên xe rồi ngủ tiếp. Tối qua cậu phải học khuya quá, dù đam mê nhảy múa nhưng bài tập trên lớp vẫn là nghĩa vụ cậu phải hoàn thành nếu không cậu đừng mong thò chân đến được phòng tập. Lên xe, anh Lục bắt đầu nói cho bọn họ biết hôm nay phải diễn cái gì, hình như là văn nghệ văn gừng gì đó của trường đại học nào đó. Bọn họ nhảy phụ họa cho hotboy của trường đó thì phải … nghe đến đây thì Vương Nhất Bác đã không khống chế được mi mắt của mình nữa. Chúng kiên quyết khép lại, đưa cậu thẳng tới vùng đất của những giấc mơ.

Vương Nhất Bác thấy mình đang đứng dưới ánh mặt trời ấm áp giữa một cánh đồng hoa cải vàng rực. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua gò má, mang theo mùi hương thanh mát đặc trưng của cỏ cây. Mùi đất ẩm mới được tưới nước cùng với nhiệt độ ấm áp khiến cậu cảm thấy cực kì thoải mái. Phía xa xa dường như có ai đó đang vẫy tay với cậu, hình như người đó đang muốn cậu chạy về phía đó. Vương Nhất Bác nheo mắt lại muốn nhìn rõ hơn, đó là một cậu con trai đang mặc một chiếc sơ mi trắng, dáng người rất cao, mái tóc đen tuyền được cắt gọn gang nhìn qua có vẻ rất sáng sủa lại sạch sẽ. Thế nhưng chẳng hiểu sao gương mặt của người đó lại bị một màn sương che mất chỉ lộ ra một nụ cười thật tươi. Đúng lúc Vương Nhất Bác muốn bước tới để gạt màn sương kia ra thì đột nhiên trời đất đảo lộn, giọng nói oang oang của anh Lục vang lên như sấm rền bên tai.

"Tiểu Bác! Dậy thôi! Đến nới rồi! Còn ngủ nữa anh mày đá xuống xe bây giờ!"

Vương Nhất Bác giật mình tỉnh lại, trong lòng cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ. Chỉ cần thêm một giây nữa thôi là cậu đã có thể thấy được mặt của người đó rồi, thấy được gương mặt có nụ cười khiến trái tim cậu cứ đập rộn lên. Lồng ngực của cậu căng đầy, nhịp thở rối loạn hơn mọi khi, đáy long nhấp nha nhấp nhổm không yên cứ như có điềm báo về một điều gì đó sắp xảy ra trong cuộc đời của cậu.

Anda Mungkin Juga Menyukai

Dế Mèn Phiêu Lưu Ký

Mèn là em út trong một gia đình có ba anh em. Mèn chỉ ở với mẹ được hai hôm, sang hôm thứ ba, mẹ của Mèn đã đưa ba anh em ra ở riêng để chúng bắt đầu một cuộc sống tự lập, không phải lệ thuộc vào gia đình. Ban đầu, khi Mèn bước vào cuộc sống tự lập, do còn non trẻ, thiếu sự từng trải nên Mèn đã hung hăng, khờ dại trêu chị Cốc rồi gây ra cái chết của Dế Choắt. Mèn trở thành thứ đồ chơi của hai đứa trẻ con và được anh xiến Tóc cho một bài học mới. Thoát khỏi hai đứa trẻ đó, Mèn tìm đường về nhà. Trên đường về nhà thì gặp chị Nhà Trò và Mèn liền giúp chị giải quyết mâu thuẫn. Về đến nhà, mèn thăm hỏi mẹ rồi mới đi thăm hỏi hai người anh trai của mình. Sau đó, chú nhanh chóng trở thành một chàng dế cường tráng do ăn uống, sinh hoạt, làm việc điều độ. Nhưng rồi, chẳng được bao lâu, Mèn bắt đầu cảm thấy chán với đời sống thực tại quẩn quanh nên chú cất bước ra đi, bước vào môi trường mới, cuộc sống mới để học hỏi, giao lưu, trải nghiệm. Mèn kết bạn với Dế Trũi. Mèn tranh hùng với vệ sĩ Bọ Ngựa và Mèn, Trũi tình cờ chiến thắng và trở thành chánh, phó tổng Châu Chấu. Đó là hành trình với bao kỉ niệm khó có thể quên được trong tâm trí của chú. Có lần, Mèn còn bị bắt giam trong lồng của lão chim Trả. Mèn, Trũi và các bạn cùng chí hướng của mình đã không ngừng chống lại những điều ngang trái, bất công thiên hạ. mèn và Trũi cũng đã đi đến rất nhiều nơi, kết bạn với rất nhiều người. Cuối cùng, Mèn đã đọc lời hịch cổ động “muôn loài cùng nhau kết nghĩa” và nhiều loài đã nhiệt liệt hưởng ứng.

HamsterUser · Buku&Sastra
Peringkat tidak cukup
10 Chs

peringkat

  • Rata-rata Keseluruhan
  • Kualitas penulisan
  • Memperbarui stabilitas
  • Pengembangan Cerita
  • Desain Karakter
  • latar belakang dunia
Ulasan-ulasan
WoW! Anda akan menjadi peninjau pertama jika meninggalkan ulasan sekarang

DUKUNG