Ánh nắng rực rỡ rực rỡ qua những bông hoa dày đặc, tạo nên một khung cảnh linh hồn khi nhóm của Aiko bắt đầu bước vào khu rừng dành cho buổi thực tế. Tiếng lá xào xạc dưới chân hòa cùng âm thanh của chim muông như một bản nhạc tự nhiên, nhưng không khí trong nhóm lại mang chút căng thẳng.
Takumi đi đầu, tay cầm một chiếc bản đồ đã được đánh dấu rõ ràng các quan trọng. Gương mặt cô giữ tĩnh tĩnh bình thường ngày, nhưng ánh mắt lại sắc bén, luôn quét qua từng khu vực xung quanh để tìm dấu hiệu khả nghi. Đi ngay sau là Aiko, Riku và Haruto, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
"Takumi, cậu chắc chắn đường này phải không?" Haruto lên tiếng, giọng pha chút lo lắng. "Tôi nghe nói khu rừng này dễ lạc lắm đấy."
Takumi dừng lại một chút, nhìn bản đồ, sau đó chỉ vào một nền đá lớn trên đường. "Đây là bảng đá đầu tiên. Chúng tôi đang đi đúng hướng. Đừng lo."
Aiko cười nhẹ khi thấy sự chắc chắn của Takumi. Dù cô không nói ra, nhưng từ khi cậu nhận vai trò trong nhóm trưởng, cô luôn cảm thấy Yên tâm hơn. Takumi không chỉ dẫn cả nhóm mà vẫn biết cách giữ vững thần thoại thần thoại cho mọi người.
Sau một khoảng thời gian đi bộ, cả nhóm có dấu ngã. Tại đây, họ gặp các nhóm lớp khác và thử nghiệm cách thức đầu tiên. Một bảng gỗ được đặt giữa chỉ dẫn:
"Để vượt qua điều này, hãy tìm bí mật khóa bí mật được ẩn trong khu vực xung quanh. Mỗi nhóm chỉ có thể chọn một người để thực hiện nhiệm vụ."
Haruto nhanh chóng bắt tay. "Tôi sẽ làm! Coi như khởi động một chút."
Takumi không phản đối, chỉ nhắc nhẹ: "Cẩn thận. Nếu không chắc chắn, hãy quay lại cảnh báo cho chúng tôi."
Haruto cười tự động và chạy vào khu vực được chỉ định. Aiko, Riku, và Takumi chờ, ánh mắt lo lắng theo dõi bóng tối Haruto. Thời gian trôi qua chậm rãi, cho đến khi bước chân xông hơi vang lên. Haruto quay lại, mặt lấm lem nhưng tay cầm một chìa khóa sáng sủa.
"Tôi đã tìm thấy rồi!" Haruto open frame. "Nhưng mà có vẻ mặt kia cũng đã giành được một chiếc."
"Làm tốt lắm," Takumi gật đầu. "Chúng ta đi tiếp thôi."
Tiếp tục hành động, cả nhóm đi qua một cây cầu nhỏ nằm ngang trong veo. Riku bất ngờ lên tiếng: "Tôi thấy hình như cậu, Takumi, hơi lạnh quá. Sao cậu không chia sẻ điều gì với điều này hết vậy?"
Aiko nhíu mày, định nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng Takumi đã đáp lời trước. "Tôi không nghĩ mình phải nói nhiều. Chúng tôi có các mục tiêu, chỉ cần tập trung vào điều đó."
Riku cười khúc khích, mủ đầy chó: "Thế nhưng, Aiko phải lại thấy cậu nói không ít đấy nhỉ? Hay chỉ đặc biệt với cô ấy thôi?"
Mặt Aiko bình tĩnh, cô quay mặt đi để che giấu sự bối rối. "Anh đừng nói linh tinh nữa. Tôi chỉ quan tâm đến nhiệm vụ thôi."
Takumi không phản ứng gì, nhưng một chút cảm xúc mơ hồ thư giãn qua ánh mắt cậu. Cả nhóm tiếp tục hành động trong trò đùa vui nhộn của Riku và Haruto, tạo nên một cuộc bầu cử không khí thoải mái hơn.
Càng đi sâu vào rừng, cây trồng càng sâu nước và ánh sáng mặt trời tăng dần bị che khuất. Một cảm giác bất an bao trùm, đặc biệt khi gió lạnh qua từng khe lá, mang theo âm thanh kỳ lạ. Takumi ra hiệu cho cả nhóm dừng lại, lắng nghe tiếng động xung quanh.
"Cẩn thận. Có vẻ như chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây," cậu bé thì thầm, tay cầm chặt vòng la bàn.
Tự nhiên, một tiếng vang vang lên từ phía sau. Cả nhóm quay lại, phát hiện một con hoang dã đang từ tiến đến. Aiko hét lên kinh hãi, còn Haruto lùi lại, mặt tái mét.
"Đừng loạn loạn!" Takumi đứng chắn trước mọi người, ánh mắt bình tĩnh. "Giữ nguyên đội hình và từ lùi lại."
Con rên rỉ gừ, nhưng không lao vào ngay lập tức. Riku thì thầm: "Chúng ta làm gì đây? Nếu chạy, nó sẽ theo dõi."
"Không chạy," Takumi trả lời, giọng chắc nịch. "Aiko, cậu có thể tìm một nhánh cây để phòng thân không?"
Aiko gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Khi cô quay lại với một nhánh cây đủ chắc chắn, Takumi đã bước một bước về phía con lai, giữ ánh mắt thẳng với nó. Cậu vung nhánh cây để đẩy nó lùi lại, từng động thư giãn nhưng không thích.
Sau một hồi căng thẳng, con hoang như mất thú vị và bỏ đi. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai cũng biết rằng nguy hiểm vẫn chưa hết.
Sau sự cố xảy ra, cả nhóm dừng lại bên một cây gốc lớn để yên nghỉ. Aiko nhìn Takumi, cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ khó mô. "Takumi, cảm ơn cậu. Nếu không có bạn, hãy chắc chắn rằng chúng tôi không biết phải làm gì."
Takumi chỉ cười nhẹ, không trả lời. Nhưng ánh mắt của cậu chứa ấm ấm áp áp mà Aiko chưa từng thấy trước đây. Haruto cũng phá tan bầu không khí im lặng: "Thú thật, tôi không ngờ cậu lại can đảm như vậy đấy. Thường ngày thì lạnh lùng, nhưng lúc nguy hiểm lại chắc chắn."
Riku nuôi dưỡng vai Takumi, cười lớn: "Đúng thế! Có lẽ từ bây giờ chúng tôi phải gọi cậu là 'anh hùng thầm lặng' mất thôi."
Takumi lắc đầu, nhưng một nụ cười thoáng hiện trên môi. Aiko Im lặng quan sát bạn, cảm nhận rằng đằng sau vẻ lạnh lùng kia là một con người chân thành và đáng tin cậy.
Khi mặt trời lặn, cả nhóm cuối cùng cũng đã được định sẵn ở các điểm cắm trại. Đây là nơi họ sẽ nghỉ qua đêm trước khi tiếp tục hành động vào ngày mai. Takumi nhanh chóng phân tích công việc: Riku và Haruto xây dựng, còn Aiko giúp bạn chuẩn bị bữa tối.
Trong lúc làm việc, Aiko hỏi nhỏ: "Takumi, cậu không sợ khi đối mặt với con lai sao?"
Cậu lặp lại một chút, rồi trả lời: "Tất nhiên là có. Nhưng nếu tôi sợ hãi và bỏ chạy thì cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm. Là nhóm trưởng, tôi phải làm điều đúng đắn."
Aiko nhìn bạn, lòng tràn ngập cảm xúc. "Cậu thực sự là một người rất đặc biệt, Takumi. Tôi nghĩ... tôi rất may mắn khi được ở trong nhóm của bạn."
Takumi quay sang nhìn cô, đôi mắt phản xạ lửa trại trốn thoát. "Tôi cũng vậy. Có cậu trong nhóm, tôi cảm thấy mọi thứ dễ dàng hơn nhiều."
Lời nói của cậu tạo tim Aiko đập nhịp, nhưng cô chỉ cười đáp lại. Dù không nói ra, nhưng cô biết rằng cảm giác trong lòng mình ngày càng rõ ràng hơn.
Đêm đó, cả nhóm ngồi quần bên trong đống lửa, trò chuyện và cười đùa. Những căng thẳng ban đầu như tan biến, nhường chỗ cho sự kết nối và tin tưởng. Trong ánh sáng ấm áp của ngọn lửa, Aiko cảm thấy rằng cuộc hành trình này không chỉ là một thử thách mà còn là cơ hội để cô khám phá những điều mới mẻ về bản thân, về Takumi và về những người xung quanh xung quanh xung quanh mình.
Ngày mai, một con đường mới đang chờ đợi họ, với những thử thách và bất ngờ không thể đoán trước được. Nhưng tối nay, họ chỉ muốn tận dụng khoảnh khắc giải quyết vấn đề này.