webnovel

Chapter 19: Dòng chảy của cảm xúc

Một buổi sáng bình thường lại bắt đầu, nhưng với Aiko, tâm trạng cô phải như không còn như trước. Những lời Takumi nói trong phòng nghệ thuật hôm qua cứ cứ vang vọng trong đầu cô, khiến lòng cô bối rối nhưng cũng đầy một cảm giác giác kỳ lạ.

Đến trường, Aiko thường thường ngồi ở chỗ của mình. Takumi cũng có mặt, nhưng như mọi khi, cậu ấy vẫn giữ thái độ hiện tĩnh và lạnh lùng. Tuy nhiên, Aiko nhận ra rằng ánh mắt của Takumi sẽ như không còn quá xa cách như trước. Mỗi lần chạm mắt nhau, cả hai đều như muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng.

Giờ nghỉ, nhóm bạn của Aiko tụ tập ở sân trường. Một số người chơi bóng rổ, một số khác chỉ ngồi trò chuyện rôm rả. Aiko ngồi dưới gốc cây anh đào, lấy cuốn sách mà cô đang đọc nhẹ nhàng ra, cố gắng nỗ lực tập trung nhưng đầu óc khỉ đâu đó.

"Cậu đang nghĩ gì thế, Aiko?" Một giọng nói bất ngờ vang lên ở rìa.

Aiko giật mình, ngước lên và thấy Haruto, khuôn mặt cậu ta tràn đầy tò mò. "Không... không có gì cả," cô đáp, cố gắng che giấu sự bối rối.

"Không phải chuyện của Takumi đấy chứ?" Haruto nở một nụ cười ranh mãnh. "Hai cậu dạo này thân thiết lắm, đúng không?"

"Không có đâu!" Aiko phản xạ ngay, nhưng giọng cô có chút run run.

Haruto cười lớn. "Chỉ đùa thôi mà, đừng căng thẳng vậy. Nhưng thực sự thì mình thấy cậu ấy quan tâm cậu nhiều hơn trước đấy."

Aiko không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt bối rối nhìn xuống cuốn sách trên tay. Cô không muốn nhận đủ điều đó, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng giữa cô và Takumi phải có một sự thay đổi.

Chiều, trời đổ mưa nhẹ nhàng. Aiko đứng ở cổng trường, chờ cho mưa ngớt trước khi về. Những cơn mưa rơi tí tách lên chiếc ô nhỏ mà cô cầm trong tay.

"Aiko."

Giọng nói trầm thuộc vang lên từ phía sau. Cô quay lại và thấy Takumi, tay cầm một chiếc ô màu đen.

"Bạn vẫn chưa về à?" Takumi hỏi, ánh mắt nhìn cô chăm sóc.

"Ừ, mình đang đợi mưa ngớt," Aiko đáp, nhẹ nhàng cười.

Takumi nhìn trời, rồi quay sang cô. "Tôi sẽ đưa bạn về. Chúng ta đi chung nhé."

Lời đề nghị làm tim Aiko đập mạnh. Cô ngập nước một lúc, nhưng rồi cũng gật đầu.

Hai người đi song trên con đường nhỏ dẫn về nhà, mỗi người một chiếc ô, nhưng phải có khoảng cách giữa họ rút ngắn lại. Tiếng mưa rơi đều yên, xen lẫn những câu chuyện nhỏ nhỏ mà Takumi bất ngờ chủ động bắt đầu.

"Tôi không nghĩ lại thích vẽ tranh đến thế," Takumi nói, giọng trầm ấm nhưng mang theo chút tò mò.

"Ừ, mình thích từ nhỏ rồi," Aiko đáp, đôi mắt ánh sáng lên vẻ mơ mộng. "Khi vẽ, mình cảm thấy như có thể diễn tả những gì mà lời nói không thể truyền tải được."

Takumi nhẹ nhàng gật đầu. "Bạn rất giỏi. Có thể biến những cảm xúc thành nghệ thuật đó là điều mà ai cũng không thể làm được."

Lời khen của Takumi tạo Aiko cảm thấy ấm lòng. Cô ngước nhìn cậu, đôi mắt sáng lên. "Còn cậu thì sao? Có điều gì mà bạn thực sự yêu thích không?"

Takumi im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. "Chắc chắn là đã đọc sách. Khi đọc, mình có thể tạm quên đi mọi thứ xung quanh."

Aiko hét lên, cảm thấy phải như khoảng cách giữa cô và Takumi lại gần hơn một chút.

Khi về đến ngã lăn vào nhà mình, Aiko dừng lại, quay sang Takumi. "Cảm ơn bạn đã được đưa về. Mình nghĩ từ đây có thể tự đi rồi."

Takumi gật đầu, nhưng không rời đi ngay. Cậu nhìn Aiko, ánh mắt như muốn nói điều gì đó.

"Aiko," cậu gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng.

Aiko ngước lên, đôi mắt ngạc nhiên. "Sao thế, Takumi?"

Takumi nhìn cô, rồi quay ánh mắt đi nơi khác, như đang đấu tranh với chính mình. "Chỉ là... nếu có lúc nào cậu cần giúp đỡ, hãy nói với mình. Mình sẽ luôn ở đây."

Lời nói đơn giản, nhưng chứa đựng sự tình chân thành tạo Aiko không khỏi xúc động. Cô mỉm cười, gật đầu. "Cám ơn cậu. Mình cũng sẽ làm như vậy."

Takumi cười nhẹ, quay người rời đi, để lại Aiko đứng đó, xin cô ngập tràn một cảm giác ấm áp khó miêu tả.

Buổi tối, Aiko ngồi bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài trời. Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn mờ mịt, như mang theo những cảm xúc chưa được giải tỏa.

Cô mở cuốn nhật ký của mình ra, viết những dòng chữ đầy cảm xúc:

"Takumi thật sự là một người đặc biệt. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều mang theo sự chân thành. Mình cảm thấy may mắn khi được ở bên cậu ấy, dù chỉ là những khoảnh khắc khắc nhỏ nhoi. Liệu pháp đó cảm giác này... có phải là tình yêu không? Dù thế nào, mình nghĩ mình sẽ không trốn tránh nữa."

Aiko cuốn sổ lại, xin nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều điều bất ngờ, nhưng cô sẵn sàng đón nhận tất cả, miễn là có Takumi ở bên trong.

Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn bàn chiếu xuống, tạo nên một không gian bình yên, như chính cảm giác giác trong lòng Aiko lúc này.

Bab berikutnya