C36
Tiếng hò reo như sóng biển cuồn cuộn, dâng trào từ khán đài, xâm chiếm cả bầu trời. Trận đấu đầu tiên đã khép lại với chiến thắng nghiêng về phía Triệu Tú. Sự bất ngờ, sự kinh ngạc, sự phấn khích, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí náo nhiệt chưa từng có. Trên ban công, quân tướng triều đình nhà vua cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Triệu Tú cất kiếm vào vỏ, cậu ta ngước lên, ánh mắt nhìn về phía Hoàng tỷ đang ngồi. Y Nguyệt vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, không chút ngạc nhiên, không chút biểu cảm. Cằm tựa vào tay, tay kia gõ gõ ngón tay lên thành ghế, ánh mắt cô dõi theo từng động tĩnh trên võ đài. Trong ánh mắt ấy, không có sự rung động, không có sự mong chờ, chỉ có sự tĩnh lặng và lạnh lùng của một người đã quen với cuộc sống giữa bão táp.
Trận đấu thứ hai giữa Ân Hoà và Kỳ Anh diễn ra khá chóng vánh. Chưa đầy nửa tiếng, Ân Hoà đã thua cuộc. Dù sao Ân Hoà cũng không quá coi trọng trận đấu này, cậu ta biết rằng mình không phải là đối thủ của Kỳ Anh. Kỳ Anh chính thức được vào vòng trong đấu tiếp với Triệu Tú, không còn gì bàn cãi.
××Trận Cuối Cùng - Trận Quyết Định××
Kỳ Anh VS Triệu Tú
Không khí trên võ đài trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người, Kỳ Anh và Triệu Tú. Trận đấu này được xem là trận chiến cuối cùng, quyết định ai sẽ là người kế vị ngai vàng. Sự im lặng bao trùm khán đài, mọi người đều hít thở nặng nề, chờ đợi trận chiến bắt đầu.
Triệu Tú mỉm cười, ánh mắt cậu ta toát ra sự tự tin và kiêu ngạo: "Dù chưa chiến đấu thì cả ta và ngươi đều biết rõ thực lực của nhau xa cách đến mức nào. Ngươi đã hoàn toàn biết rõ trong trận chiến lần trước mà."
Kỳ Anh nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, cậu nhớ lại trận chiến lần trước ở Vesperia. Cảnh tượng Triệu Tú tung hoành giữa vòng vây của hai tên sát thủ Kiếm sĩ vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu. Triệu Tú đã hạ gục cả hai một cách dễ dàng, không mang trên người một vết thương nào quá nghiêm trọng. Lúc đó, Kỳ Anh đã biết Triệu Tú là một đối thủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cậu ta lại mạnh đến mức như vậy.
Kỳ Anh mở mắt ra, ánh mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm. Cậu biết rằng việc chiến thắng Triệu Tú là điều không thể, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc.
Triệu Tú mỉm cười, ánh mắt cậu ta như muốn thấu hiểu tâm trí của Kỳ Anh: "Ta sẽ nhường ngươi đánh tấn công trước 3 thế kiếm, như vậy ngươi có thua cũng không cảm thấy nhục nhã."
Lời nói của Triệu Tú như một lời khiêu khích, nhưng Kỳ Anh không bị lừa bởi sự tự tin giả tạo của cậu ta. Kỳ Anh rút kiếm ra, xoay người hùng hổ chém liên tục, nhưng mỗi đòn đánh của cậu đều bị Triệu Tú né tránh một cách dễ dàng.
Triệu Tú vẫn không rút kiếm, cậu ta như một con mèo đen lẩn trốn trong bóng tối, chờ thời khoa hợp để tấn công. Kỳ Anh cố gắng tìm kiếm điểm yếu của Triệu Tú, nhưng cậu ta dường như không có điểm yếu nào.
"Ngươi chậm quá đấy!" Triệu Tú cười khẩy, giọng nói cậu ta tràn đầy sự chế giễu.
3 nhát kiếm đã qua. Triệu Tú cũng rút kiếm ra khỏi vỏ. Cậu ta đột ngột xuất hiện trước mặt Kỳ Anh, và tung ra một đường kiếm. Kiếm của Triệu Tú như tia chớp loé sáng, chém thẳng vào lưỡi kiếm của Kỳ Anh. Âm thanh kim loại va chạm vang lên trong không khí, tạo nên một bầu không khí căng thẳng và nguy hiểm.
Kỳ Anh phản ứng nhanh và chặn lại bằng lưỡi kiếm của mình nhưng cậu đã bị đẩy lùi lại vài mét. Triệu Tú tay kiếm thành thạo, giữa lúc đao kiếm lao đến vùn vụt, vẫn có thể ung dung nhàn nhã chơi đùa chêm chọc đối thủ. Mỗi động tác của cậu ta đều chứa đầy sự tự tin và hung hăng.
Kỳ Anh bỗng nhớ tới lần chiến đấu với Quân Hạo, hắn ta cũng có thái độ nhàn nhã như vậy, nhưng không như Quân Hạo, Triệu Tú là một người đề cao cảnh giác hơn nhiều. Tốc độ nhanh nhẹn của Triệu Tú như dịch chuyển tức thời , đầu óc cậu ta nhạy bén hơn hẳn. Không dễ gì để đưa Triệu Tú vào bẫy.
Kỳ Anh 1 lần nữa lao tới Triệu Tú nhưng cậu ta đã biến mất và xuất hiện phía sau Kỳ Anh để đá cậu ra xa. Kỳ Anh ngã lăn xuống đất, cậu ta cảm nhận được sự đau đớn xuyên thấu xương tủy.
"Yếu. Quá yếu! Sau lần chiến đấu với Quân Hạo ngươi vẫn chưa có thêm kinh nghiệm nào sao?" Triệu Tú cười nhạo. Cậu ta như đang nhìn xuống một con kiến bé nhỏ, không thể nào hiểu được sự yếu kém của Kỳ Anh. Nhưng cậu ta chưa kịp nói hết lời, Kỳ Anh đã xuất hiện phía sau Triệu Tú. Cậu ta nhanh nhẹn tung ra một đòn tấn công bất ngờ.
Mắt Triệu Tú mở to: "Cái gì? Không-" vẻ hoảng loạn hiện lên rõ trên khuôn mặt. Cậu ta cúi đầu xuống, tóc che mất mắt, như muốn tránh né đòn tấn công của Kỳ Anh.
"Đùa thôi~" Triệu Tú ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười nhếch mép điên loạn hiện lên trên khuôn mặt.
1 đường kiếm lao đến cổ Kỳ Anh, nhanh đến mức máu trào ra từ 1 vết cắn cứa vào da. Kỳ Anh vội nhảy lùi ra. Anh choáng váng ngước nhìn Triệu Tú, tay che cổ lại. Cậu ta cảm nhận được sự nóng bỏng của máu tuôn ra từ vết thương, cậu cảm thấy được mình đang mất máu rất nhiều.
Trận Đấu Cuối Cùng Đã Kết Thúc!
Tiếng hò reo vang dội khắp khán đài, như muốn nổ tung bầu trời. Triệu Tú, với lưỡi kiếm như một tia chớp loé sáng, đã chiến thắng trong trận chung kết. Cậu ta đứng trên võ đài, ánh mắt cậu ta toát ra sự kiêu ngạo và thỏa mãn nhưng trong đó lại ẩn chứa một nỗi buồn khôn lường. Rốt cuộc, Triệu Tú đã chứng minh được thực lực bất phàm của mình, không ai có thể đánh bại nổi cậu ta.
Mọi người đều biết rằng Triệu Tú đã luyện tập cố gắng suốt 10 năm qua để đạt được ngưỡng cảnh này. Cậu ta đã hi sinh tất cả vì mục tiêu duy nhất của cuộc đời mình: ngôi vương vị. Nhưng cậu ta biết rằng, mục tiêu của cậu ta không chỉ có bấy nhiêu. Cậu ta muốn lên ngôi vương vị để có thể ở bên Y Nguyệt, người chị gái mà cậu ta yêu thương thầm lặng.
Hoàng đế ra chiếu chỉ truyền ngôi cho Triệu Tú. Niềm vui của cậu ta như muốn bùng nổ, cuối cùng cái ngày cậu mong chờ cũng đã tới. Theo lệnh vua đã chỉ từ trước, Y Nguyệt sẽ được lên làm Hoàng hậu ngay sau đó. Triệu Tú nhìn sang phía Y Nguyệt như mọi khi, nhưng điều không ai ngờ là, trên ghế ngồi đã không còn ai nữa. Trưởng Công chúa Y Nguyệt đã biến mất không một dấu tích nào giữa Hoàng cung rộng lớn.