webnovel

Phần 11 - CƠN SỐT ĐỘT NGỘT

Khôi lê lết xuống nhà cùng cái cơ thể đang bị hành bởi cơn sốt đột ngột vào sáng nay. Bàn tay như mềm nhũn ra, gắng sức với lấy tay nắm cửa. Khi cửa vừa hé mở, cái cơ thể đang bị hành bởi cơn sốt này lại phải chống chọi thêm với những luồng khí nóng dữ dội như vũ bão của tháng Bảy. Giờ cậu cảm giác như thể mình là một con cá đang nằm trên một chảo dầu sôi sùng sục vậy.

"Vừa nóng cái cơ thể, vừa nóng vì cái thời tiết, lại còn thêm cơn đau đầu nữa chứ!" cậu nói, một lời nói có phần mệt mỏi. Trước mắt cậu hiện giờ cũng chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, cảm giác như cậu sắp ngã xuống bất cứ lúc nào. Mồ hồ trên trán, trên cổ cũng bắt đầu thi nhau mà trào ra.

Cùng lúc này, Kiên với gương mặt chán nản, hai tay đưa ra sau đầu, chân dạo bước trên vỉa hè, miệng thì than thở: "Mới đây mà giữa tháng Bảy rồi, nhanh thiệt chớ! Gần hai tháng trôi qua mà cái vụ của Khôi vẫn chưa giải quyết được. Cậu ấy mặc dù đã dám đối mặt với mình, nhưng vẫn chưa chịu giải thích mọi chuyện. Rốt cuộc là sao chứ?"

Vừa dứt suy nghĩ, cũng vừa lúc cậu đi ngang qua cổng nhà Khôi, và cũng là một sự trùng hợp nữa khi cậu hướng ánh mắt của mình vào căn nhà – vừa lúc Khôi sắp không giữ được thăng bằng do choáng. Thời gian đối với Kiên như đang ngưng đọng lại, cậu khá bất ngờ trước khung cảnh trước mắt. Nhưng sự bất ngờ ấy đã nhanh chóng được cơ thể cậu gác bỏ, mà dồn hết sức để phi như tên bắn đến chỗ bạn mình và đỡ cậu ấy lại.

"Có sao không?" Kiên hỏi.

"Gì vậy?"

"Tôi nè, Kiên nè. Có sao không?"

"À… không."

"Vậy tốt rồi." cậu buông bạn mình ra, tỏ vẻ an tâm. "Có lẽ ông Trời đã sắp xếp mọi chuyện rồi!" cậu thầm nghĩ, muốn nhân cơ hội trời cho này để có thể hỏi rõ mọi chuyện một cách trực tiếp với cậu bạn làm cậu 'Ăn không ngon, ngủ không yên' trong suốt gần hai tháng qua. "Ừm… mà nè Khôi."

"Hả?"

"Thì là chuyện…" chưa kịp nói hết câu, cậu bỗng để ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng của bạn mình. "Ủa sốt hả? Mặt đỏ vậy?

"Thì… ừ." cậu gật đầu, rồi nhìn sang chỗ khác, như đang không muốn Kiên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

"Đâu để coi." Kiên liền đưa tay mình sờ vào trán Khôi, khiến cậu ấy có phần hốt hoảng. "Cũng nóng. Mà bị vậy rồi còn ra ngoài chi vậy? Biết thời tiết nóng lắm không?"

"Ờ, chỉ là… cần mua chút đồ nên mới ra ngoài thôi."

"Vậy à? Thôi, vào nhà nghỉ đi. Tôi đi mua cho."

"Hả?" Khôi lập tức quay lại nhìn Kiên bằng hai con mắt đang mở to vì bất ngờ của mình. Nhưng rồi, ánh mắt ấy chùng xuống như lại tiếp tục suy tư một điều gì đó. Giọng cậu vẫn nhỏ nhẹ như bao ngày, đáp lại. "Vậy… cũng được sao?"

"Hử? Là sao? Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ. Với lại, sao tôi để ông một mình được."

"Ừm." cậu gật đầu. "Vậy thì… cảm ơn."

"Rồi. Vậy thì vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi mua đồ ăn cho."

....

"Ờ… phòng cậu ấy chỗ nào ta?" Kiên hai tay là hai bịch đồ ăn – một cho Khôi và một cho mình đang đứng ngơ ngác ra mà nhìn khắp các ngóc ngách của cái ngôi nhà to và rộng này để tìm một căn phòng có cánh cửa gắn dòng chữ 'Khôi' – thứ mà cậu còn không biết là có tồn tại trong căn nhà này không nữa. Đang loay hoay, bỗng có một âm thanh phát ra: 'Tầng hai, căn phòng bên phải cậu, nó chính là phòng của Khôi.' Khiến sự ngơ ngác đó liền ngay và lập tức trở thành một sự sợ hãi, mặt bắt đầu tái mét: 'Đó là gì?', 'Nó phát ra từ đâu?', 'Phát ra từ ai?', và hơn hết, 'Thứ phát ra âm thanh đó có phải là người hay không?'. Liên tục các câu hỏi không lời giải xuất hiện trong đầu cậu. "Ừm… thôi kệ đi, không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu!" cậu tự nhủ, rồi bước bước chân đầu tiên lên bậc thang.

Sau khi leo lên từng bậc thang, quẹo sang phải như cái âm thanh ấy. Hiện tại, cậu đang đứng trước căn phòng mà thứ âm thanh ấy chỉ dẫn cùng tâm trạng lo lắng cho sự đối mặt với thứ bên trong căn phòng.

"Có thật đây là phòng của Khôi không? Rồi cái âm thanh đó là gì và có thật sự chỉ đúng không? Lỡ như…" cậu thầm nghĩ, rồi từ từ mở cánh cửa ra, và thứ bên trong là Khôi đang nằm trên giường. "Vậy là cái âm thanh đó chỉ đúng rồi. Nhưng… rốt cuộc nó là gì vậy?" cậu thở phào nhẹ nhõm. "Tôi về rồi nè!"

"Ờ, cảm ơn." Khôi ngồi dậy.

Kiên để hai bịch đồ ăn lên bàn, rồi quay sang Khôi hỏi:

"Sao rồi? Ổn chưa?"

"Chưa."

"Vậy sao? Mà đo nhiệt độ chưa? Nhiêu độ? Nhiệt độ cao là cần đi khám à nha!" cậu ngồi xuống ghế.

"Ba tám."

"Ba tám thì nghỉ ngơi đi. Còn đồ ăn tôi để ở đây, có gì lấy ra ăn đi nhá! Với lại, tôi có mua miếng hạ sốt, có gì thì sử dụng."

"Ờ, cảm ơn."

Rồi khung cảnh bắt đầu trở nên yên lặng đến lạ, không ai nói với ai câu nào. Cho đến khi sự lưỡng lự của Khôi cuối cùng cũng được cậu quyết định rõ ràng:

"Ừm… m-mà Kiên! Về… việc đó, tôi…"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Kiên liền cắt ngang:

"Tạm thời bỏ qua đi, việc này tôi xử lí cậu sau." đến cả Kiên cũng quay mặt đi khi nói, cậu thầm nghĩ chắc mình đã nhiễm cái hành động này của Khôi rồi.

"Ừm."

Lại là một khoảng lặng nữa.

"Mặc dù mấy ngày hè có nhắn tin trò chuyện với cậu ấy, nhưng… thường là cho cậu ấy xem vài thứ thôi. Chứ có trò chuyện gì nhiều đâu. Nên giờ đối mặt với cậu ấy… thì biết nói gì đây trời!" Kiên.

"Mình… suốt thời gian qua chỉ biết tránh mặt cậu ấy, suy nghĩ mấy cái tiêu cực về tình bạn giữa mình và cậu ấy. Khi cậu ấy nhắn tin cũng chỉ trả lời lại bằng mấy câu ngắn. Nên giờ… nói gì với cậu ấy đây? Tự dưng khung cảnh nó yên lặng như vậy cảm giác… kì thiệt." Khôi.

Sau một hồi chần chừ, cả hai cũng bắt đầu lên tiếng, lên tiếng một cách đồng thanh đến lạ, như rằng cả hai đã biết trước được đối phương sẽ cất lời vào thời điểm nào.

"Ừm… Khôi!"

"Ừm… Kiên!"

Kiên liền bật cười vì sự trùng hợp này, rồi cậu cũng hỏi:

"Gì?"

"Thì… có thiệt là giờ cậu không bận tâm đến nó không?"

"Thiệt mà."

"Thiệt hả?"

"Gì hỏi nhiều vậy? Tôi đã nói là 'Thiệt' mà! Bộ ông không tin tôi hay gì!?" Kiên có phần lớn tiếng.

"Ờ, x-xin lỗi." ánh mắt đượm buồn đó lại xuất hiện.

"Ờ… ừm." Kiên có phần áy náy vì mình vừa lớn tiếng với cậu ấy. "À phải ha!" cậu liền nhớ đến cái âm thanh kì lạ kia, gương mặt vui hẳn ra vì có chuyện để nói. "Khôi! Mới nãy có cái âm thanh gì đó mà… tôi không thể xác định được hướng nó phát ra từ đâu, cái âm thanh đó chỉ cho tôi về vị trí phòng của ông. Cái đó là gì vậy? Ông biết không?" ánh mặt cậu như bị treo ngược lên trên, tái nhợt lại khi nhắc đến cái âm thanh mà cậu không biết là người hay một thế lực siêu nhiên nào đó phát ra.

"Chắc là A.I thôi."

Nhưng rồi, sự sợ hãi ấy liền tỏ vẻ xấu hổ và nhục nhã, tay che mặt đi, người thì quay vào tường khi nghe Khôi giải thích bằng bốn từ đơn giản: 'Chắc là A.I thôi.'

"L-Là A.I sao?"

"Ừ."

"Nhục thật sự! Tại A.I nhà tôi có cái này."

"Tôi nghĩ tính năng này là phổ thông chứ?" có thể nói đây là lần đầu tiên, bộ dạng thắc mắc theo kiểu ngây ngô của Kiên về một điều gì đó xuất hiện trên nét mặt của Khôi.

"Ai biết. Hoặc chắc do nhà tôi có nhưng ít gặp nên mới thấy lạ thôi. Công nhận, nhục thật!"

"Ờ… nhục thật à?"

"Chứ sao?" cậu nhìn sang cái bàn, nơi đang có hai bịch đồ ăn mà vài phút trước cậu vừa để lên. Nhìn thấy chúng, cậu cảm giác như cái bụng của mình đang kêu cồn cào, dù gì cậu cũng chưa ăn gì cho trưa nay. Nên liền quay sang Khôi, hỏi. "À mà Khôi, ăn trưa chưa? Chưa thì sẵn ăn luôn nè, chắc cũng sắp nguội luôn rồi! Còn miếng hạ sốt, nếu được thì giờ dán vào luôn đi cho hạ."

"Ờ, cũng được."

Sau khi miếng dán hạ sốt đã được dán lên trán Khôi, hộp đồ ăn của cậu cũng đã được lấy ra. Và đồ ăn nhẹ là một miếng bánh bông lan của Kiên. Cả hai bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.

"Vừa ăn vừa nghe tiếng chim hót ở ngoài nó đã làm sao!" Kiên thầm nghĩ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy một màn hình lớn được gắn lên trên một toà nhà, cậu liền tỏ vẻ vui mừng từ thứ được chiếu trên màn hình đó, như thể một điều cậu mong chờ bấy lâu cũng đã đến. "Ừ phải ha! Cái bộ phim đó, vài ngày nữa nó chiếu rồi! Nhanh ghê! Để thử rủ cậu ấy đi xem cùng xem sao."

Với cái tính nghĩ là làm liền của mình, cậu hướng một ánh mắt đầy những 'Ý đồ' về bạn mình – người đang chăm chú ăn hộp cơm trên tay.

"Khôi à!" một giọng nói rất chi là thân thiện.

"Hả?" Khôi hướng ánh mắt mình lên người bạn của mình, lại là cái ánh mắt vẻ buồn bã và như đang nhớ lại kí ức đau buồn đó. Là cái cảm giác đó, cái từ 'Khôi à!' mang một vẻ thân thiện, nhưng ẩn sau đó là những ý đồ khó lường của những người học chung với cậu hồi cấp một.

"Đi xem phim với tôi không?"

"Phim?" đáp lại, rồi cậu thầm nghĩ. "Vậy là không như mình tưởng."

"Ừm." Kiên gật đầu một cái, cùng một gương mặt chứa đựng rất nhiều sự hi vọng Khôi sẽ nói ra từ 'Được thôi'.

"Chắc không."

Nghe được thế, tâm trạng của Kiên như vừa nhìn thấy một hồ nước giữa sa mạc, nhưng khi tới gần thì phát hiện ra nó chỉ là ảo ảnh – rất tuyệt vọng. Cậu vừa khóc trong lòng, vừa nói:

"Tại sao? Tại sao chứ? Đi một chút thôi mà cũng không đi được nữa hả!?"

"Ờ… ừm, tôi cũng không thích phim cho lắm."

"Gì chán vậy! Tính ra cái bộ Sao băng nó hay lắm luôn ấy! Vậy mà xem có mình. Duy với Oanh lúc đó bận nên đi không được, và giờ đến ông nữa hả?"

"Mà Sao băng?" Khôi bất ngờ vì cái tên phim. Cậu từng xem trailer của nó, thấy cũng hay. Nhưng lúc đó cậu chưa hề có ý định sẽ đi xem khi nó ra rạp, đơn giản là lúc đó cậu vẫn còn đơn độc một mình trong môi trường lớp sáu. Thế nên, sẽ không có ai xem cùng.

"Thì Sao băng, thì sao?"

"Vậy… cũng được, chắc tôi sẽ đi."

"Tự dưng thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?" Kiên tỏ vẻ bất lực trước sự thay đổi quyết định đột ngột của Khôi, nhưng cũng vui. "Vậy nha! Đến lúc đó nhớ đi đó! Hẹn ở nhà ông vào bảy giờ tối bốn ngày sau."

Khôi gật đầu, lòng dâng lên một nỗi day dứt: "Cậu ấy… thực sự tốt với mình, vậy mà mình…"

Bab berikutnya