webnovel

Chương 6

 Giang Nam. Đoàn người dễ dàng vào được trong thành. Danh tiếng Chu gia rất lớn, là nhà giàu nhất nhì đất Giang Nam. Chu Hiên Cừ là đại thiếu gia của Chu gia, lần này ra khỏi phủ cũng là sự kiện lớn thu hút sự chú ý của bao người.

"Tiểu đệ đệ, đến lúc ta phải xuống rồi"

 Di Minh vén rèm xe nhìn ra ngoài, Vương thị đã thay đồ, sắc mặt mặc dù tốt hơn nhưng vẫn vô cùng nhợt nhạt

"Đào Nhã Nhã, ngươi định cứu trượng phu ngươi kiểu gì"

 Vương thị vẫn đang thẫn thờ, giật mình khi nghe thấy tên gọi của mình, ngẩng lên thấy khuôn mặt sáng bừng của Di Minh, trong đầu xuất hiện suy tính của "Vương thị" ban đầu

"Ta phải bán vài sản nghiệp ở đây lấy bạc cứu hắn"

"Ngươi đã bán chưa?"

"Ta mới chỉ đang nghĩ...nhưng cứu người là chuyện cấp bách, không biết bán cho ai mới đươc giá..."

"Sản nghiệp của ngươi ở đâu?" Chu Hiên Cừ đè nén cơn ho xuống, nhẹ giọng hỏi

"2 cửa hàng buôn lá trà và vải tơ lụa, đều ở trong thị trấn. Hai cửa hàng này ta mới mở gần đây, buôn bán cũng rất ổn định"

"Hương Trà quán và Hương Lụa quán?"

"Đúng đúng" Vương thị gật đầu

"Ngươi cần bao nhiêu bạc?"

"Muốn cứu người cần 50 lượng"

"Vậy..." Chu Hiên Cừ đang nói bỗng nhiên ho một cơn dài, hai người đối diện đều kiên nhẫn đợi hắn ho xong nói tiếp "Ta sẽ mua, 50 lượng này ngươi cầm ngân phiếu đi đổi, đi cùng xe ngựa với ta sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, sau đó ngươi đến Chu gia viết khế ước chuyển nhượng của hàng"

"Ngươi không sợ ta chạy mất?"

"Ngươi sẽ chạy mất sao?"

"Ngươi quả nhiên là người tốt" Vương thị nhận lấy ngân phiếu, chờ đến chỗ vắng người phu xe dừng lại cho Vương thị xuống

"Cáo từ" Di Minh nhảy xuống xe thì bị bàn tay gầy kéo lại

"Đây chỉ là ít bạc vụn, ta lo Vương thị sẽ không nhận, nàng cầm lấy đi đường"

"Được"

 Di Minh không ngại ngùng nhận lấy túi tiền, xuống xe theo Vương thị. Xe ngựa cùng đoàn người đi xa dần, hai người cùng nhau đi đến quan phủ, lo liệu chuyện chuộc người. Vương thị không biết chữ, Di Minh đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, cuối cùng cũng mang được Vương Sung ra ngoài. Vương Sung bị đánh thừa sống thiếu chết, Vương thị nhìn Di Minh rồi nhìn xuống bụng nhỏ của mình, cười khổ cam chịu dìu hắn ra ngoài, thuê xe ngựa đi, Di Minh đưa ra một ít tiền, Vương thị kinh hỉ đến mức rơm rớm nước mắt. Sau đó ba người tiến về phía cửa hàng để Vương thị lấy khế ước đất. Xong xuôi mới đến Chu gia. Người canh cổng được dặn trước rất nhanh đưa Vương thị cùng Di Minh tiến vào đại sảnh. Chu Hiên Cừ một lúc lâu sau mới chậm rãi đi ra, sắc mặt hồng nhuận hơn một chút. Viết khế ước chuyển nhượng xong, Vương thị vội vã ra lo liệu cho Vương Sung.

"Chờ một chút" Chu Hiên Cừ cất lời gọi khi Di Minh chuẩn bị rời đi

"Ngươi còn có việc?"

"Ban nãy không mang nhiều bạc, có lẽ số bạc vụn nàng đã dùng hết rồi?"

"Đúng vậy"

"Thần y đã kê đơn thuốc, ta uống thuốc đã đỡ nhiều"

"Ừ"

"5 lượng này coi như cảm ơn nàng đã giúp đỡ"

"Được" Di Minh khó hiểu nhìn thiếu niên trước mặt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thu lấy túi thơm "Ta phải đi"

"Ta không tiễn được, nàng đi thong thả"

 Di Minh gật đầu, xoay người tiến về phía ngoài sảnh. Nha hoàn Vy Vy nhìn túi bạc trong tay Di Minh, trong lòng kinh hãi vội nói nhỏ

"Thiếu gia, nàng..."

 Chu Hiên Cừ giơ tay ra hiệu im lặng, Vy Vy đành ngậm miệng không dám hỏi thêm, dìu hắn vào trong nhà. Di Minh bước chân đến thềm cửa, tay nắm chặt túi bạc, ngoảnh lại nhìn Chu Hiên Cừ, phía xa xa hắn dường như cũng cảm nhận được, quay lại nhìn nàng. Mắt đối mắt, Chu Hiên Cừ mỉm cười dịu dàng, Di Minh mặt không nhìn ra cảm xúc, gật đầu, xoay người dứt khoát rời đi. Đợi khi bóng lưng của nàng mất hút sau cánh cửa, Vy Vy thắc mắc

"Túi bạc đó là vật tùy thân của thiếu gia, nàng cầm như vậy..."

"Nàng nói giúp thần y chữa bệnh cho ta, túi bạc này không là gì cả, vào nhà đi thôi"

"Vâng" Vy Vy không dám thắc mắc thêm nữa, thành thành thật thật dìu Chu Hiên Cừ vào trong.

 Di Minh cất túi bạc trong tay áo, ra xe ngựa. Tảng đá trong lòng Vương thị lúc này mới buông xuống, vết thương trên ngực dù khép vảy nhưng đem lại cảm giác đau đớn, nàng ngồi trong xe ngựa nhỏ, bên cạnh là Vương Sung hôn mê bất tỉnh. Di Minh bước vào trong xe thấy sắc mặt nàng không đúng cho lắm

"Ngươi bắt đầu cảm thấy đau đớn?"

"Đau quá" Vương thị gật gật đầu

"Cũng phải, ngươi phải chịu nỗi đau này, cho dù uống thuốc cũng không đỡ đâu. Hy đã ghép lại linh hồn ngươi với thể xác của nàng, ngươi phải chịu những cơn đau đớn này cho đến khi hoàn toàn dung hợp"

"Cho dù có trí nhớ của nàng, nhưng như thế này đau quá..."

"Nếu không dung hợp, có thể một ngày nào đó ngươi vô tình gặp linh hồn phù hợp với cái xác này hơn ngươi, ngươi sẽ bị đá ra, hoặc là bị mấy tên đạo sĩ phát hiện ra ngươi chiếm thân thể Vương thị, lúc đó ngươi thật sự xong đời"

"Bỏ đi bỏ đi, nghĩ lại chịu đựng cảm giác này cũng không tệ, ta chịu đựng được"

"Vương Sung, không biết nói chuyện này cho ngươi, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ hay bất hạnh đây?"

"Hắn có chuyện gì sao?"

"Nửa đời sau tàn tật, cũng may vớt được cái mạng, ngươi đến vừa kịp lúc cai ngục sắp tra tấn hắn, thêm trận roi nữa thì hắn thật sự đi đời"

"Cũng tốt, sau này ta không muốn làm vợ hiền của hắn, đáng đời hắn! Dù sao ta đã nói ta sẽ đi cùng ngươi tìm kiếm người ngươi vẫn luôn tìm, ngươi yên tâm, Đào Nhã Nhã ta sẽ không nuốt lời. Ta còn rất nhiều chuyện muốn làm ở đây. Nơi này là cổ đại, thiếu thốn rất nhiều thứ, ta sẽ đi cải cách toàn bộ!! Haha nghĩ thôi đã thấy vui vẻ, ta mang ánh sáng tri thức của thế kỉ 21 chiếu sáng nơi đây! Tiếc là ở đây không có điện cũng không có mạng, thật buồn chán..."

 Di Minh nhìn bộ dáng như sắp phát tài đến nơi của Vương thị, lắc đầu ngán ngẩm, không nghe những lời vớ vẩn của Vương thị mà nhắm mắt giả ngủ. Xe ngựa lắc lư lắc lư tiến về phía thành Cam Lộ. Vương gia không phải nhà giàu nhất nhì Cam Lộ, nhưng cũng thuộc tầng lớp có tiền, giao du với nhiều người, do đó nữ nhân gả đến Vương gia đều có thể đi quản lý các cửa hàng buôn bán. Đại phòng và tam phòng tuy khinh thường nhị phòng chỉ là con vợ lẽ, Đào Nhã Nhã xuất thân yếu hèn nhưng cũng đều là người biết điều, biết nhìn thế cuộc. Nhị phòng kiếm được nhiều tiền nhất, do đó được tổ phụ coi trọng nhất. Đào Nhã Nhã mang trượng phu được dự đoán nửa đời sau tàn tật về, thuê đại phu giỏi nhất vùng đến chữa trị, Vương Sung vớt được nửa cái mạng về, ngày sau phải đều đặn uống thuốc, công việc ở các cửa hàng đồ dồn lên đầu Đào Nhã Nhã. Nàng ôm cái bụng lớn, ngày ngày dậy sớm, quản lý các cửa hàng mệt muốn bở hơi tai. Bên cạnh nàng xuất hiện một người con gái lạ mặt, nàng giới thiệu là bạn tốt nhưng những kẻ xung quanh đều đồn to đồn nhỏ là người nàng mang đến làm 'ấm giường' cho kẻ bệnh tật Vương Sung kia

"Ta không giận, chỉ là đám ngu ngốc thôi" Di Minh nhàn nhã nằm trên chiếc ghế trúc, đùa nghịch tia nắng trong tay

"Xin lỗi ngươi, đợi khi nào ta sinh xong ta sẽ đi cùng ngươi tìm kiếm"

"Không vội, dù sao đến đây ta cũng mất dấu rồi, cùng lắm...khi hắn rời đi ta sẽ đuổi theo lần nữa"

 Đào Nhã Nhã áy náy nhìn Di Minh, bé con trong bụng nàng sắp ra đời rồi, nàng có chút chờ mong lại có chút không biết phải làm sao. Đây là con nàng, lại không phải con của nàng, là nàng thay người khác sống nốt quãng đời còn lại, nàng thay người khác mang thai rồi sinh con ra. Trong lòng là một mớ phức tạp, rối rắm.

 26 tháng 3 âm lịch Đại Nguyên năm 61, Đào Nhã Nhã trở dạ, đến giờ Tý sinh được một bé gái kháu khỉnh. Di Minh nhìn đứa trẻ bụ bẫm trong lòng Đào Nhã Nhã, căn phòng dù đã được lau dọn qua vẫn ngập tràn mùi máu tươi dường như không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng đứng trước giường, khuôn mặt ngược sáng không nhìn rõ cảm xúc.

"Ngươi muốn ôm một chút không?" Đào Nhã Nhã lên tiếng phá vỡ im lặng "Ta sinh con mà không một kẻ hỏi thăm, khiến ngươi chê cười rồi"

"Ngươi bị băng huyết"

 Đào Nhã Nhã sững người, ở thời này, băng huyết đồng nghĩa với án tử. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một bàn tay ấm nóng chạm lên đỉnh đầu, phía dưới chảy máu không ngừng bắt đầu ngưng chảy máu, Đào Nhã Nhã thậm chí còn cảm nhận được tốc độ khép lại nhanh chóng của vết rách.

"Ngươi đã nói sẽ không chạm vào sinh tử con người"

"Ngươi vừa trở về từ quỷ môn quan, không tính"

"Ngươi có muốn đặt tên cho con không?" Đào Nhã Nhã nén cảm kích vào trong lòng, khịt mũi hỏi nhỏ

"Ngươi muốn đứa trẻ này lớn lên thế nào?"

"Sống một đời vui vẻ đi, ta muốn con gái...của ta lớn lên vui vui vẻ vẻ"

"Vậy đặt là Hi Di, nghĩa là vui vẻ. Vương Hi Di"

"Còn tên tự? Ta không biết nhiều, ngươi có thể đặt luôn tên tự không?"

 Di Minh nheo mắt nhìn Đào Nhã Nhã

"Ta thật nghi ngờ là ngươi lười, chưa từng thấy vừa mới sinh đã đặt tên tự"

"Ta không học nhiều, cũng không biết đặt như thế nào, thật đó"

"Để ta nghĩ xem" Di Minh trầm ngâm một lát "'Thị viết minh, thính viết thông, tư viết duệ' đặt là Vương Tư Duệ"

"Tên hay!" Đào Nhã Nhã mừng rỡ ôm đứa trẻ trong tay, vui vẻ "Hi Di, con xem, con được Thần đặt tên cho kìa, đứa trẻ nào thời nay có được vinh dự như thế chứ? Haha"

"Ta không phải Thần"

"Vâng vâng, là được vị sinh ra từ tự nhiên kia đặt tên cho, haha, Hi Di, bé con, con xem, còn tên tự nữa, con nhất định sẽ là đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc nhất thế gian này"

 Vương Hi Di lên 1 tuổi. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, đứa trẻ bắt lấy thỏi vàng làm Đào Nhã Nhã vui vẻ không thôi. Vương Hi Di biết nói cũng là lúc Đào Nhã Nhã phải tiếp tục tiếp quản các cửa hàng, sản nghiệp rải mỗi nơi một ít, nàng đành phải để con nhỏ cùng trượng phu tàn tật ở nhà. Cùng Di Minh đi khắp nơi buôn bán, mở rộng sản nghiệp đồng thời tìm kiếm người mà Di Minh vẫn luôn kiếm tìm.

Bab berikutnya