Đào Nhã Nhã là một người con gái không xinh đẹp nhưng đảm đang nên được Vương phủ cưới về làm con dâu. Vương phủ có ba người con trai Vương Khải, Vương Sung, Vương Nhất. Nàng gả cho người con trai thứ Vương Sung, quản lý một phần gia nghiệp. Vương Sung là một kẻ an ổn, cam chịu bỗng dưng ăn chơi đàng điếm, còn đánh chết con của một vị quan nhỏ trong quan phủ. Lần này Vương thị thúc ngựa trở về để lo chuyện cho Vương Sung, không dám chậm trễ, sợ quan phủ xử tử hắn, lấy mạng bồi mạng. Từ phía Bắc chạy ngược về phía Nam, Vương thị biết bản thân đang mang thai lại không thể làm khác được. Chạy đến núi Phong Sơn xui xẻo gặp trúng thổ phỉ đang đi kiếm ăn giữa đêm. Giữa rừng núi hoang vu, Vương thị nghĩ mình tàn đời rồi, tùy tùng đi theo đều bị chém giết dã man, chỉ còn một mình nàng, nàng khóc lóc van xin, nghĩ đến đứa con trong bụng, nghĩ đến trượng phu đang chờ xử hình, chẳng lẽ nàng sẽ phải bồi mạng ở đây? Bồi mạng nàng thì cũng thôi đi, nhưng còn đứa con này... Vương thị không cam tâm. Bỗng nhiên có một kẻ xuất hiện, kiếm pháp nhanh nhẹn xử lý toàn bộ thổ phỉ, sau đó liếc Vương thị một cái, chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi luôn. Vương thị ôm vết thương trên ngực mình, cảm kích người đó nhưng lại không cam tâm. Nếu nàng chết đi rồi, đứa trẻ trong bụng nàng phải làm sao? Nó còn quá bé để ra đời, nàng mới mang thai 5 tháng, Vương thị ôm vết thương không ngừng chảy máu, tuyệt vọng nhìn lên trời cao, nước mắt tuôn rơi
"Xin hãy cứu vớt con, con của con còn quá nhỏ, xin hãy cứu vớt con, xin ngài...."
Mặt trăng trên cao dần dần biến mất, mọi vật chìm vào bóng tối, tiếng sói tru trong đêm. Vương thị sợ hãi co mình vào một gốc cây, trên ngực máu chảy không ngừng. Trên trời xuất hiện một đạo ánh sáng rơi xuống, Vương thị lấy tay che mắt rồi đến khi ánh sáng vụt tắt mới dám he hé mắt nhìn phía trước. Một người con gái đứng trước mắt Vương thị, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ rồi dần dần nhạt bớt, nhu hòa. Người đó đang thu liễm ánh sáng của chính mình.
"Xin Thần hay cứu giúp con, xin ngài hãy cứu giúp con"
Người con gái đó nghe được thanh âm liền quay lại phía sau, phát hiện ra Vương thị trốn dưới gốc cây, trên ngực có vết thương ứa máu, phía xa xa la liệt xác người cùng ngựa.
"Ngươi mang thai?"
"Vâng, vâng" Vương thị gật đầu lia lịa, ánh mắt mong chờ
"Ta không can thiệp chuyện sinh tử của con người" người đó nhíu mày
"Xin ngài hãy cứu giúp con của con, không cứu con cũng được, xin ngài hãy giúp con của con" Vương thị nước mắt giàn giụa không ngừng cầu xin
"Ta không có lòng thương cảm, ngươi khóc cũng vô ích. Ngươi tận số rồi" người đó nhìn lên bầu trời đầy sao "Vương thị, Đào Nhã Nhã, số mệnh an bài Đại Nguyên năm 38 chào đời, bảy tuổi mẹ mất, 10 tuổi cha mất, Đại Nguyên năm 54 gả vào Vương phủ, con vợ lẽ, đây là đứa trẻ ngươi vất vả mãi mới có được. Đại Nguyên năm 60, trượng phu ngươi gây ra tội nghiệt, mà ngươi bị liên lụy bởi hắn, ngày nay gặp thổ phỉ cướp bóc, cho dù may mắn gặp được quý nhân cũng chết trong rừng núi hoang vu. Đáng tiếc, ta không phải quý nhân của ngươi, ta cũng không được phép can dự vào chuyện sinh tử con người"
"Xin ngài... cầu xin ngài" Vương thị không ngừng cầu xin, bất chấp ánh mắt thờ ơ của người đối diện, bất chấp ôm bụng lê lết tiến lại gần cầu xin
Cho đến khi sinh lực cuối cùng cạn kiệt, Vương thị hồn lìa khỏi xác đau đớn nhìn bản thân mình nằm gục dưới nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, nhìn đứa con trong bụng kia, Vương thị vẫn ôm hy vọng cầu xin cô gái trước mặt
"Đừng lại gần ta" Cô gái đó biến sắc nhìn Vương thị tiến lại gần "Không muốn hồn phi phách tán thì đừng lại gần ta. Ta là dương khí thuần tịnh, lại gần ta, ngươi sẽ bị đốt cháy không đi đầu thai chuyển kiếp được"
"Cầu xin ngài hãy cứu lấy con gái tội dân"
Cô gái đó nhìn Vương thị liều mạng bám lấy vạt áo của mình, linh hồn bị thiêu đốt mỏng manh rồi tan biến, trong lòng có chút gợn sóng, lắc đầu cảm thán
"Tấm lòng của người mẹ a tấm lòng của người mẹ. Hai kẻ kia, không ra đi còn đứng đó làm gì?"
Phía sau lộ ra hai người một trắng một đen, mặt mũi dữ tợn cầm dây xích và cuốn sổ hiện lên, nhìn nhau muốn tiến lại gần lại nhất trí đứng cách xa, chắp tay cúi đầu chào.
"Tham kiến đại nhân"
"Ta không can thiệp chuyện sinh tử con người. Các ngươi cũng thấy đó. Vương thị hôi phi yên diệt rồi, còn những linh hồn ở kia, các ngươi đi làm việc đi. Còn đứa trẻ trong bụng nàng ta...có trong sổ sinh tử không?"
"Bẩm đại nhân, trong sổ có một tên Vương thị, không có tên đứa trẻ"
"Được rồi, ta đã biết"
"Vậy...đại nhân thong thả"
Di Minh ngồi xuống, quan sát thật kỹ thi thể Vương thị trước mặt. Rõ ràng mẹ đã chết, hồn phách thiêu đốt nhưng đứa trẻ trong bụng này vẫn sống. Chuyện gì đã xảy ra? Ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Vô Thường dẫn linh hồn đi đến địa phủ, trời đêm sương bắt đầu lạnh, thi thể trước mắt đã thôi chảy máu. Di Minh chép miệng, không quan tâm nữa đứng dậy rời đi. Dù sao cũng chẳng có chuyện của mình, nàng tiến vào nơi đây không phải là để dạo chơi, nàng đang đi tìm người. Lúc Di Minh vừa bước đi, bàn chân liền bị một bàn tay nắm lấy. Di Minh giật mình nhìn xuống dưới đất, Vương thị vừa nãy chỉ là cái xác không hồn đột nhiên cử động được chân tay, thậm chí còn nắm lấy chân nàng.
"Xác sống?" Di Minh nheo mắt nhìn kỹ "Không đúng, có linh hồn dao động bên trong, đoạt xác?"
Vương thị ho sặc sụa, bò dậy từ mặt đất, ngồi dựa vào gốc cây thở hổn hển. Ánh mắt mờ mờ nhìn một vòng xung quanh, trong cổ họng khô khốc bật ra một thứ tiếng kỳ lạ, khác hẳn với thứ tiếng nói vừa nãy
"Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"
Di Minh im lặng quan sát, linh hồn yếu ớt này không có sức đoạt xác, có lẽ là Vương thị đánh bậy đánh bạ, may mắn chiêu được linh hồn chết cùng thời điểm đến thay Vương thị sống tiếp, sinh con ra đời. Thật thú vị. Di Minh nhếch môi cười nhẹ trả lời
"Đại Nguyên năm 60"
Vương thị giật mình, lúc này mới nhìn thấy Di Minh đứng gần đó
"Đại Nguyên năm 60? Chẳng lẽ ta xuyên không rồi?"
"Đừng kích động, kẻ ngươi vừa đoạt xác đang mang thai"
"Ngươi...tại sao ngươi biết? Vết thương này..chẳng lẽ là...."
"Vương thị, Đào Nhã Nhã, năm nay 22 tuổi, kẻ đó vừa chết không lâu, ngươi vào thật đúng lúc, nếu muộn thêm chút nữa là có thần trợ giúp cũng không thể tiến vào. Nàng ta mang thai 5 tháng, có lẽ hiến mình để ngươi giúp nàng ta sống tiếp và bảo vệ đứa con này đi"
Vương thị ngồi dựa vào gốc cây, nước mắt chảy ra ướt khuôn mặt nhem nhuốc
"Ta cũng tên là Đào Nhã Nhã, năm nay 22 tuổi, ta đến từ thế kỷ 21"
"Ngươi đang ở Đại Nguyên năm 60, không biết ngươi vì lý do gì mà chiếm xác của Vương thị, nhưng nàng cho ngươi sống lại một lần, ngươi hãy thay nàng làm nốt những chuyện nuối tiếc đi, đứa trẻ trong bụng của ngươi là một đứa trẻ khỏe mạnh"
"Khoan đã! Ta không thể tiếp nhận được ngay, ta cần có thời gian, cho ta ít phút" Vương thị cúi mặt xuống, run rẩy ôm lấy bọc vải trong tay.
"Vậy nhé, ta đi đây"
Di Minh cảm thấy không còn gì thú vị nữa liền định xoay người rời đi
"Đừng đi, đừng đi được không?" Vương thị vội vã túm lấy vạt váy
"Ngươi...chạm được vào ta?"
"Chẳng lẽ ngươi không thể chạm vào? Ngươi là...quỷ sao?"
"Không phải" Di Minh nhìn Vương thị thở phào nhẹ nhõm, cười xấu xa "Nhưng cũng không khác mấy"
Nghe câu trả lời của cô gái trước mặt, Vương thị vội vã buông tay, dập đầu liên tục xin tha mạng
"Ngươi nhàm chán quá rồi đó" Di Minh đá viên đá nhỏ dưới chân, viên đá quả nhiên dịch chuyển "Thế giới này thật thú vị, ta vậy mà còn có thể giống như người bình thường. Còn ngươi, ngươi sợ cái gì, ngươi là hồn nhập thể, ngươi cũng nửa quỷ rồi, còn bày ra dáng vẻ sợ sệt cho ai xem"
"Vậy ta đi theo ngươi được không?"
"Không được, không thích"
"Ta vừa lạc vào thế giới này, không thân không thích, ngươi có biết đường ra không?"
"Không biết"
"Người ở đây cũng nói ngôn ngữ hiện đại như ta sao?"
"Không biết"
"Vậy sao ngươi nói chuyện được với ta?"
"À, ta hạ xuống lúc Vương thị còn sống, nàng ta nói khác ngươi, không cùng một ngôn ngữ"
"Vậy ngươi có thể nói cả tiếng hiện đại sao? Không thể nào!"
"Ta sinh ra từ tự nhiên, bất kể ngôn từ nào trong tự nhiên ta đều có thể hiểu"
"Đỉnh! Ngươi là gì vậy?"
"Đỉnh?"
"Nghĩa là rất giỏi haha, ngươi tên là gì vậy? Ngươi chưa giới thiệu ngươi là ai"
"Ta sao?" Di Minh cười, ngồi xuống cạnh Vương thị, dựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời đầy sao "Ta sinh ra từ ánh nắng, tên tự là Di Minh, còn một tên thụy nữa, Quân Cố Ngạo, Cố trong cố chấp, Ngạo trong kiêu ngạo. Nhưng ta vẫn sẽ dùng tên Di Minh này"
"Ngươi đến nơi đây để dạo chơi sao?"
"Không, ta đi tìm người"
"Vậy ta tìm cùng ngươi"
"Không cần"
"Cần! Ngươi nói xem, ta và ngươi đều là người xa lạ ở nơi đây nhưng ít ra ta còn có danh tính, còn ngươi? Nhỡ may người ngươi tìm kiếm ở đây là một người bình thường thì sao? Hắn còn nhớ ngươi chứ? Nghe nói canh Mạnh Bà uống vào đều sẽ quên đi mọi chuyện kiếp trước, ta mặc dù hiện tại vô dụng nhưng ta đến từ tương lai nha, ít nhất ta sẽ nghĩ cách chúng ta cùng nhau phát tài"
"Ta không ăn không uống thậm chí có thể không cần ngủ, ta không cần tiền"
"Ngươi cần! Ngươi phải như một người bình thường chứ? Nếu tìm được người đó, hắn chẳng phải bị ngươi dọa sợ chạy mất sao? Chạy mất rồi còn nói gì tìm kiếm chứ! Hắn đi qua mấy kiếp rồi? Uống mấy chén canh rồi?"
Di Minh ngẫm nghĩ rồi nén tiếng thở dài
"Ta đi qua hai kiếp của người đó rồi, uống chén gần nhất có lẽ là lần thứ 3 đi, không biết người đó còn nhớ ta không?"
"Chậc chậc ngươi si tình như vậy, nhất định hai kiếp trước bỏ lỡ là do ngươi một mình tìm kiếm, có thêm ta nữa đảm bảo sẽ nhanh chóng tìm được người thương của ngươi! Nói xem, có đặc điểm gì không?"
"Không có, ta từ chỗ lưới trời tìm đến đây, chưa đầu thai thì có thể nhận biết, đầu thai rồi thì dựa vào cảm giác thôi, dù sao linh hồn có thể giữ nguyên dáng vẻ còn con người thì không, thay đổi theo mỗi lần chuyển kiếp"
"Ngươi nói gì mông lung quá! Bỏ đi bỏ đi, ta tìm cùng ngươi được chứ? Thế giới này chắc hẳn có vô số điều thú vị, ngươi không thể chìm đắm quá sâu vào hắn được, tận hưởng đi, biết đâu ngươi có duyên gặp lại? Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu, nói xem , khi còn sống ngươi làm nghề gì?"
"Cũng coi như thương gia đi, buôn bán nhiều thứ" Di Minh cúi đầu phủi vạt áo, nói nhẹ
"Trùng hợp quá, ta cũng thích kinh doanh"
"Kinh doanh?"
"Cũng là buôn bán..." Vương thị cười haha, không biết giải thích như thế nào cho đúng
"Chúng ta đợi ở đây đến khi trời sáng có người đi lại rồi quá giang được chứ?"
"Đó là việc của ngươi"
Di Minh thờ ơ bỏ đi, nhưng có một liên kết vô hình nào đó khiến bản thân không thể rời khỏi được nơi này. Đi một vòng lại quay lại vị trí cũ, nàng khó hiểu nhìn lên bầu trời đầy sao le lói qua những tán lá trên cao, dò xét xem ý đồ của kẻ cai quản nơi đây là gì. Nhìn một lúc, cuối cùng thở dài quay lại phía thai phụ vừa xuyên qua không gian đến đó. Có quả ắt có nhân, sự xuất hiện của nàng ở đây khiến cho rối loạn sổ sinh tử, linh hồn này cũng đã vô tình theo luồng không gian dao động mà tiến đến, tạo thành mối liên kết không rời giữa hai linh hồn, có nghĩa là, hiện tại nàng không thể thoát ra được kẻ nửa người nửa quỷ này. Bỏ đi, Di Minh lắc đầu, dù sao tuổi thọ ngắn, có kẻ bồi một đoạn đường cũng không tệ.
"Ngươi quay về rồi, vậy ngươi sẽ không bỏ ta đi nữa đúng không?"
Di Minh gật đầu, ngồi xuống gốc cây đối diện, khẽ nhắm mắt chờ đợi.
"Xin hãy cứu vớt con, con của con còn quá nhỏ, xin hãy cứu vớt con, xin ngài...."
Mặt trăng trên cao dần dần biến mất, mọi vật chìm vào bóng tối, tiếng sói tru trong đêm. Vương thị sợ hãi co mình vào một gốc cây, trên ngực máu chảy không ngừng. Trên trời xuất hiện một đạo ánh sáng rơi xuống, Vương thị lấy tay che mắt rồi đến khi ánh sáng vụt tắt mới dám he hé mắt nhìn phía trước. Một người con gái đứng trước mắt Vương thị, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ rồi dần dần nhạt bớt, nhu hòa. Người đó đang thu liễm ánh sáng của chính mình.
"Xin Thần hay cứu giúp con, xin ngài hãy cứu giúp con"
Người con gái đó nghe được thanh âm liền quay lại phía sau, phát hiện ra Vương thị trốn dưới gốc cây, trên ngực có vết thương ứa máu, phía xa xa la liệt xác người cùng ngựa.
"Ngươi mang thai?"
"Vâng, vâng" Vương thị gật đầu lia lịa, ánh mắt mong chờ
"Ta không can thiệp chuyện sinh tử của con người" người đó nhíu mày
"Xin ngài hãy cứu giúp con của con, không cứu con cũng được, xin ngài hãy giúp con của con" Vương thị nước mắt giàn giụa không ngừng cầu xin
"Ta không có lòng thương cảm, ngươi khóc cũng vô ích. Ngươi tận số rồi" người đó nhìn lên bầu trời đầy sao "Vương thị, Đào Nhã Nhã, số mệnh an bài Đại Nguyên năm 38 chào đời, bảy tuổi mẹ mất, 10 tuổi cha mất, Đại Nguyên năm 54 gả vào Vương phủ, con vợ lẽ, đây là đứa trẻ ngươi vất vả mãi mới có được. Đại Nguyên năm 60, trượng phu ngươi gây ra tội nghiệt, mà ngươi bị liên lụy bởi hắn, ngày nay gặp thổ phỉ cướp bóc, cho dù may mắn gặp được quý nhân cũng chết trong rừng núi hoang vu. Đáng tiếc, ta không phải quý nhân của ngươi, ta cũng không được phép can dự vào chuyện sinh tử con người"
"Xin ngài... cầu xin ngài" Vương thị không ngừng cầu xin, bất chấp ánh mắt thờ ơ của người đối diện, bất chấp ôm bụng lê lết tiến lại gần cầu xin
Cho đến khi sinh lực cuối cùng cạn kiệt, Vương thị hồn lìa khỏi xác đau đớn nhìn bản thân mình nằm gục dưới nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, nhìn đứa con trong bụng kia, Vương thị vẫn ôm hy vọng cầu xin cô gái trước mặt
"Đừng lại gần ta" Cô gái đó biến sắc nhìn Vương thị tiến lại gần "Không muốn hồn phi phách tán thì đừng lại gần ta. Ta là dương khí thuần tịnh, lại gần ta, ngươi sẽ bị đốt cháy không đi đầu thai chuyển kiếp được"
"Cầu xin ngài hãy cứu lấy con gái tội dân"
Cô gái đó nhìn Vương thị liều mạng bám lấy vạt áo của mình, linh hồn bị thiêu đốt mỏng manh rồi tan biến, trong lòng có chút gợn sóng, lắc đầu cảm thán
"Tấm lòng của người mẹ a tấm lòng của người mẹ. Hai kẻ kia, không ra đi còn đứng đó làm gì?"
Phía sau lộ ra hai người một trắng một đen, mặt mũi dữ tợn cầm dây xích và cuốn sổ hiện lên, nhìn nhau muốn tiến lại gần lại nhất trí đứng cách xa, chắp tay cúi đầu chào.
"Tham kiến đại nhân"
"Ta không can thiệp chuyện sinh tử con người. Các ngươi cũng thấy đó. Vương thị hôi phi yên diệt rồi, còn những linh hồn ở kia, các ngươi đi làm việc đi. Còn đứa trẻ trong bụng nàng ta...có trong sổ sinh tử không?"
"Bẩm đại nhân, trong sổ có một tên Vương thị, không có tên đứa trẻ"
"Được rồi, ta đã biết"
"Vậy...đại nhân thong thả"
Di Minh ngồi xuống, quan sát thật kỹ thi thể Vương thị trước mặt. Rõ ràng mẹ đã chết, hồn phách thiêu đốt nhưng đứa trẻ trong bụng này vẫn sống. Chuyện gì đã xảy ra? Ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Vô Thường dẫn linh hồn đi đến địa phủ, trời đêm sương bắt đầu lạnh, thi thể trước mắt đã thôi chảy máu. Di Minh chép miệng, không quan tâm nữa đứng dậy rời đi. Dù sao cũng chẳng có chuyện của mình, nàng tiến vào nơi đây không phải là để dạo chơi, nàng đang đi tìm người. Lúc Di Minh vừa bước đi, bàn chân liền bị một bàn tay nắm lấy. Di Minh giật mình nhìn xuống dưới đất, Vương thị vừa nãy chỉ là cái xác không hồn đột nhiên cử động được chân tay, thậm chí còn nắm lấy chân nàng.
"Xác sống?" Di Minh nheo mắt nhìn kỹ "Không đúng, có linh hồn dao động bên trong, đoạt xác?"
Vương thị ho sặc sụa, bò dậy từ mặt đất, ngồi dựa vào gốc cây thở hổn hển. Ánh mắt mờ mờ nhìn một vòng xung quanh, trong cổ họng khô khốc bật ra một thứ tiếng kỳ lạ, khác hẳn với thứ tiếng nói vừa nãy
"Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"
Di Minh im lặng quan sát, linh hồn yếu ớt này không có sức đoạt xác, có lẽ là Vương thị đánh bậy đánh bạ, may mắn chiêu được linh hồn chết cùng thời điểm đến thay Vương thị sống tiếp, sinh con ra đời. Thật thú vị. Di Minh nhếch môi cười nhẹ trả lời
"Đại Nguyên năm 60"
Vương thị giật mình, lúc này mới nhìn thấy Di Minh đứng gần đó
"Đại Nguyên năm 60? Chẳng lẽ ta xuyên không rồi?"
"Đừng kích động, kẻ ngươi vừa đoạt xác đang mang thai"
"Ngươi...tại sao ngươi biết? Vết thương này..chẳng lẽ là...."
"Vương thị, Đào Nhã Nhã, năm nay 22 tuổi, kẻ đó vừa chết không lâu, ngươi vào thật đúng lúc, nếu muộn thêm chút nữa là có thần trợ giúp cũng không thể tiến vào. Nàng ta mang thai 5 tháng, có lẽ hiến mình để ngươi giúp nàng ta sống tiếp và bảo vệ đứa con này đi"
Vương thị ngồi dựa vào gốc cây, nước mắt chảy ra ướt khuôn mặt nhem nhuốc
"Ta cũng tên là Đào Nhã Nhã, năm nay 22 tuổi, ta đến từ thế kỷ 21"
"Ngươi đang ở Đại Nguyên năm 60, không biết ngươi vì lý do gì mà chiếm xác của Vương thị, nhưng nàng cho ngươi sống lại một lần, ngươi hãy thay nàng làm nốt những chuyện nuối tiếc đi, đứa trẻ trong bụng của ngươi là một đứa trẻ khỏe mạnh"
"Khoan đã! Ta không thể tiếp nhận được ngay, ta cần có thời gian, cho ta ít phút" Vương thị cúi mặt xuống, run rẩy ôm lấy bọc vải trong tay.
"Vậy nhé, ta đi đây"
Di Minh cảm thấy không còn gì thú vị nữa liền định xoay người rời đi
"Đừng đi, đừng đi được không?" Vương thị vội vã túm lấy vạt váy
"Ngươi...chạm được vào ta?"
"Chẳng lẽ ngươi không thể chạm vào? Ngươi là...quỷ sao?"
"Không phải" Di Minh nhìn Vương thị thở phào nhẹ nhõm, cười xấu xa "Nhưng cũng không khác mấy"
Nghe câu trả lời của cô gái trước mặt, Vương thị vội vã buông tay, dập đầu liên tục xin tha mạng
"Ngươi nhàm chán quá rồi đó" Di Minh đá viên đá nhỏ dưới chân, viên đá quả nhiên dịch chuyển "Thế giới này thật thú vị, ta vậy mà còn có thể giống như người bình thường. Còn ngươi, ngươi sợ cái gì, ngươi là hồn nhập thể, ngươi cũng nửa quỷ rồi, còn bày ra dáng vẻ sợ sệt cho ai xem"
"Vậy ta đi theo ngươi được không?"
"Không được, không thích"
"Ta vừa lạc vào thế giới này, không thân không thích, ngươi có biết đường ra không?"
"Không biết"
"Người ở đây cũng nói ngôn ngữ hiện đại như ta sao?"
"Không biết"
"Vậy sao ngươi nói chuyện được với ta?"
"À, ta hạ xuống lúc Vương thị còn sống, nàng ta nói khác ngươi, không cùng một ngôn ngữ"
"Vậy ngươi có thể nói cả tiếng hiện đại sao? Không thể nào!"
"Ta sinh ra từ tự nhiên, bất kể ngôn từ nào trong tự nhiên ta đều có thể hiểu"
"Đỉnh! Ngươi là gì vậy?"
"Đỉnh?"
"Nghĩa là rất giỏi haha, ngươi tên là gì vậy? Ngươi chưa giới thiệu ngươi là ai"
"Ta sao?" Di Minh cười, ngồi xuống cạnh Vương thị, dựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời đầy sao "Ta sinh ra từ ánh nắng, tên tự là Di Minh, còn một tên thụy nữa, Quân Cố Ngạo, Cố trong cố chấp, Ngạo trong kiêu ngạo. Nhưng ta vẫn sẽ dùng tên Di Minh này"
"Ngươi đến nơi đây để dạo chơi sao?"
"Không, ta đi tìm người"
"Vậy ta tìm cùng ngươi"
"Không cần"
"Cần! Ngươi nói xem, ta và ngươi đều là người xa lạ ở nơi đây nhưng ít ra ta còn có danh tính, còn ngươi? Nhỡ may người ngươi tìm kiếm ở đây là một người bình thường thì sao? Hắn còn nhớ ngươi chứ? Nghe nói canh Mạnh Bà uống vào đều sẽ quên đi mọi chuyện kiếp trước, ta mặc dù hiện tại vô dụng nhưng ta đến từ tương lai nha, ít nhất ta sẽ nghĩ cách chúng ta cùng nhau phát tài"
"Ta không ăn không uống thậm chí có thể không cần ngủ, ta không cần tiền"
"Ngươi cần! Ngươi phải như một người bình thường chứ? Nếu tìm được người đó, hắn chẳng phải bị ngươi dọa sợ chạy mất sao? Chạy mất rồi còn nói gì tìm kiếm chứ! Hắn đi qua mấy kiếp rồi? Uống mấy chén canh rồi?"
Di Minh ngẫm nghĩ rồi nén tiếng thở dài
"Ta đi qua hai kiếp của người đó rồi, uống chén gần nhất có lẽ là lần thứ 3 đi, không biết người đó còn nhớ ta không?"
"Chậc chậc ngươi si tình như vậy, nhất định hai kiếp trước bỏ lỡ là do ngươi một mình tìm kiếm, có thêm ta nữa đảm bảo sẽ nhanh chóng tìm được người thương của ngươi! Nói xem, có đặc điểm gì không?"
"Không có, ta từ chỗ lưới trời tìm đến đây, chưa đầu thai thì có thể nhận biết, đầu thai rồi thì dựa vào cảm giác thôi, dù sao linh hồn có thể giữ nguyên dáng vẻ còn con người thì không, thay đổi theo mỗi lần chuyển kiếp"
"Ngươi nói gì mông lung quá! Bỏ đi bỏ đi, ta tìm cùng ngươi được chứ? Thế giới này chắc hẳn có vô số điều thú vị, ngươi không thể chìm đắm quá sâu vào hắn được, tận hưởng đi, biết đâu ngươi có duyên gặp lại? Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu, nói xem , khi còn sống ngươi làm nghề gì?"
"Cũng coi như thương gia đi, buôn bán nhiều thứ" Di Minh cúi đầu phủi vạt áo, nói nhẹ
"Trùng hợp quá, ta cũng thích kinh doanh"
"Kinh doanh?"
"Cũng là buôn bán..." Vương thị cười haha, không biết giải thích như thế nào cho đúng
"Chúng ta đợi ở đây đến khi trời sáng có người đi lại rồi quá giang được chứ?"
"Đó là việc của ngươi"
Di Minh thờ ơ bỏ đi, nhưng có một liên kết vô hình nào đó khiến bản thân không thể rời khỏi được nơi này. Đi một vòng lại quay lại vị trí cũ, nàng khó hiểu nhìn lên bầu trời đầy sao le lói qua những tán lá trên cao, dò xét xem ý đồ của kẻ cai quản nơi đây là gì. Nhìn một lúc, cuối cùng thở dài quay lại phía thai phụ vừa xuyên qua không gian đến đó. Có quả ắt có nhân, sự xuất hiện của nàng ở đây khiến cho rối loạn sổ sinh tử, linh hồn này cũng đã vô tình theo luồng không gian dao động mà tiến đến, tạo thành mối liên kết không rời giữa hai linh hồn, có nghĩa là, hiện tại nàng không thể thoát ra được kẻ nửa người nửa quỷ này. Bỏ đi, Di Minh lắc đầu, dù sao tuổi thọ ngắn, có kẻ bồi một đoạn đường cũng không tệ.
"Ngươi quay về rồi, vậy ngươi sẽ không bỏ ta đi nữa đúng không?"
Di Minh gật đầu, ngồi xuống gốc cây đối diện, khẽ nhắm mắt chờ đợi.