Chương 336: Khảo hạch môn phái, thất bại.
Ngoại viện Thương Sơn phái.
Cả ngàn đệ tử đều tập trung lại phía sau núi, tất cả đều ngó nghiêng, tò mò, mọi ánh mắt đều đang hướng về bóng lưng của Hoa Miên Nhược.
Đám đệ tử bọn hắn tò mò cũng không có gì lạ, vì từ lúc gia nhập Thương Sơn phái cho đến giờ, đây là lần đầu tiên Thương Sơn phái tổ chức khảo hạch môn phái.
Và lần khảo hạch này chỉ có duy nhất một người tham gia.
Cả môn phái như ồn ào hẳn lên bởi những lời xì xầm, bàn tán của đám đệ tử về nữ nhân tham gia khảo hạch.
Duy chỉ có Tạ Phong và những người từng có mặt ở Anh tài Luận võ là biết đến Hoa Miên Nhược nàng.
Tạ Phong hắn làm sao mà quên được Hoa Miên Nhược kia chứ.
Chính nàng đã bón đủ thứ hành cho hắn trong trận chung kết Anh tài Luận võ bảng Hạ.
Nàng là kiếm tu Kiếm Vương cảnh giới.
Nhưng trong đầu Tạ Phong bây giờ lại là rất mơ hồ.
Chẳng phải Hoa Miên Nhược là đệ tử của Hỗn Càn Thiên tông, một Nhất lưu tông môn, hay sao?
Sao lại có mặt ở Thương Sơn phái tham gia khảo hạch môn phái?
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?!
"Tất cả im lặng!"
Long Hân Di vận khí lực hô lớn, âm thanh vang vọng khắp Thương Sơn.
Đứng cạnh Long Hân Di lúc này còn có cả Hạ Bác và Trác Hồng Quân, cả hai đều nghiêm nghị, tập trung hết vào nữ nhân tham gia khảo nghiệm môn phái trước mặt.
Ngàn đệ tử nghe giọng của Long Hân Di thì giật mình, liền lập tức im thin thít.
Vương Nhất Tự tiến lên phía trước, ngón tay chỉ lên đỉnh Thương Sơn.
"Đây là đường lên đỉnh Thương Sơn, gồm bốn trăm chín mươi chín bậc thang.
Phía trên đỉnh là một tế đàn, ở giữa tế đàn có một đóa hoa tên là Khê sơn Tuyết liên.
Ngươi có thời gian là hai canh giờ, chỉ cần đi lên đó, đem Khê sơn Tuyết liên về cho bản tọa, xem như ngươi vượt qua được khảo hạch!"
"Chỉ đơn giản như vậy...?"
Hoa Miên Nhược nhíu mày hỏi.
'Nếu như khảo hạch môn phái mà đơn giản như thế thì tên này không phải là Vương Nhất Tự a...'
Hạ Bác, Long Hân Di và Trác Hồng Quân khoé miệng hơi giật, đồng suy nghĩ.
Cả ba người, một kẻ xém chút nữa bị Vương Nhất Tự diệt tộc, một kẻ thì rời bỏ tông môn mang tội phản môn gây ra một đợt sóng gió ở Thiên môn Đại học các, kẻ còn lại thì bị Vương Nhất Tự tính kế hố cho một hố rõ to, bọn họ sớm đã biết Vương Nhất Tự chính là kẻ có sở thích làm khó người khác a.
"Cũng không đơn giản như vậy!"
Vương Nhất Tự lắc đầu, quay về phía Hoa Vi Nghi.
"Vi Nghi, phiền nàng!"
Hoa Vi Nghi gật đầu hiểu ý.
"Vâng..."
Hoa Vi Nghi lập tức luân chuyển khí lực trong cơ thể tập trung nơi lòng bàn tay triệu hồi ra một trận pháp bao phủ cả Thương Sơn đỉnh.
Đám đệ tử phía sau tròn mắt nhìn trận pháp khổng lồ xuất hiện trước mắt.
"Đây...là...?"
Hoa Miên Nhược bất giác lùi lại một bước.
"Là trận pháp thay đổi trọng lực trên diện rộng!"
Hoa Vi Nghi giải thích.
Hoa Miên Nhược ngốc trệ ngước nhìn trận pháp trước mặt nàng.
'Khí tức này...
Lực lượng này...là...là...Võ Thánh...không những thế, có thể triệu hồi ra một loại trận pháp diện rộng như thế này...không lẽ nào lại là...Đại sư trận pháp...?!
Thương Sơn phái...
Thất lưu môn phái này...đúng là không hề đơn giản...'
Hoa Vi Nghi thường ngày tính tình nhút nhát lại hay ngượng ngùng nhưng mỗi lần nàng thi triển ra trận pháp đều là khiến cho tất cả trên dưới Thương Sơn phái phải trầm trồ kinh ngạc, Hạ Bác, Long Hân Di và cả Trác Hồng Quân cũng nằm trong số đó.
Nói không ngoa, với thực lực hiện tại và sự hiểu biết am tường về trận pháp được chính tay Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung đời trước, cũng là mẫu thân của nàng, truyền dạy từ nhỏ, thì ở đại lục này đại sư trận pháp có thể so sánh được với Hoa Vi Nghi có lẽ chẳng còn ai.
"Miên Nhược cô nương, có thể bắt đầu rồi chứ?"
Trương Tố Tố đứng cạnh Vương Nhất Tự nhẹ nhàng hỏi.
Hoa Miên Nhược khẽ giật mình, thoát ra khỏi vòng suy nghĩ của mình.
Gương mặt nàng hiện lên kiên định.
'Nhất định phải trở thành đệ tử Thương Sơn phái, dù có khó khăn thế nào cũng không được bỏ cuộc!!'
Hoa Miên Nhược nghĩ ngợi.
Nàng bước một bước tiến lên.
Nhưng khi chân vừa đặt lên bậc thang, cả người nàng liền cảm nhận được sự thay đổi của trọng lực đè ép lên.
Nàng nhíu mày, chân bước từng bước chậm nhưng chắc chắn tiến lên.
Chỉ trong chốc lát, Hoa Miên Nhược đã đi được hơn hai mươi bậc thang.
Cơ thể nàng lúc này nặng trĩu, cả người run run vì trọng lực đè nén xuống.
Nhấc từng bước nặng nề, Hoa Miên Nhược thở ra một cách nặng nhọc.
Còn cả một chặng đường dài phía trước cần phải vượt qua.
Nàng ngước nhìn lên, đôi chân mày nhíu lại khổ sở.
"Nghi muội, có vẻ như trận pháp của muội trọng lực đè ép xuống khá lớn a..."
Trương Tố Tố quan sát Hoa Miên Nhược, nhận xét.
"Muội chỉ làm theo những gì phu quân căn dặn..."
Hoa Vi Nghi nhỏ giọng đáp.
"Hoa trưởng lão, trọng lực ngươi đặt vào trận pháp là bao nhiêu vậy?"
Long Hân Di tiến đến hỏi.
"Trọng lực không cố định, cứ tiến lên mười bước trọng lực sẽ tăng lên một lần.
Khi xuống trọng lực cũng sẽ cộng dồn thêm..."
Hoa Vi Nghi nói.
"Vậy nghĩa là....?"
Long Hân Di cùng đám đệ tử khóe miệng hơi giật.
"Nghĩa là trọng lực đè ép xuống là một trăm lần!"
Vương Nhất Tự thản nhiên lên tiếng.
"Một...một trăm lần...?"
Long Hân Di cùng đám đệ tử kém chút té ngã.
"Cái con số khủng bố gì đây?!!"
"Trọng lực gấp mười lần thôi thì ta đã không đứng vững rồi..."
"Người chịu đựng giỏi nhất là Âu sư đệ cũng chỉ trụ được dưới trọng lực gấp hai mươi lần mà thôi!"
"Ta nghĩ nữ nhân kia chắc chỉ đi thêm được vài bước nữa mà thôi..."
Đám đệ tử liền xì xầm bàn tán.
Ngay cả Long Hân Di cũng không khỏi hoang mang.
Bản thân nàng là một long nhân, tu vi cảnh giới cũng đã đạt tới Long Thánh đỉnh phong, nhưng cũng chỉ cao lắm là trụ được mức trọng lực gấp ba mươi lăm lần mà thôi.
Nữ nhân kia ngay cả một chút tu vi cũng không có, lấy gì mà có thể hoàn thành được khảo hạch này kia chứ?
Chưởng môn không phải là đang làm khó người ta sao?
'Ta biết ngay mà!
Cái gọi là khảo hạch môn phái thật ra chỉ là vẽ ra để hành xác người khác mà thôi!!
Đến Võ Thánh cũng chưa chắc vượt qua được cái khảo hạch này, nói gì đến một nữ nhân không chút tu vi cảnh giới kia chứ!!!
Cái tên chết tiệt này....!!!'
Hạ Bác trong lòng gào thét lên.
"Phu quân, chàng đặt ra khảo hạch này làm sao Miên Nhược có thể vượt qua được chứ?"
Trương Tố Tố nhỏ giọng hỏi.
Vương Nhất Tự mỉm cười đáp.
"Cái ta cần ở đây không phải là Miên Nhược vượt qua khảo hạch, mà chính là quyết tâm của nàng ta.
Một kẻ không có sự quyết tâm kiên trì, dễ dàng bỏ cuộc, thì cũng không nên giữ bên cạnh mà làm gì!"
"Thiếp hiểu rồi..."
Trương Tố Tố gật gật đầu.
"Hơn nữa, trên Thương Sơn đỉnh làm gì có cái thứ gọi là Khê sơn Tuyết liên đâu chứ..."
Vương Nhất Tự thêm vào.
Cả bọn kém chút té ngã.
'Chưởng môn, người thật độc ác a!!!'
Hộc...hộc...
Hoa Miên Nhược thở ra một cách nặng nhọc.
Hai chân nàng run lên sắp không trụ vững.
Nàng hiện đã leo lên đến bậc thang thứ một trăm, trọng lực đè nén lên người đã gấp mười lần.
Lồng ngực nàng bị ép chặt, đau nhói và khó thở.
Cả người nàng bỗng chốc hóa thành một khối sắt nặng trịch.
Nàng nhấc chân đặt lên bậc thang tiếp theo.
Huỵch....
Nàng khuỵu xuống.
Cảm giác đau nhói lan khắp thân thể.
Cơ thể đã tới giới hạn của nó.
Nàng bây giờ chỉ là phàm nhân, lại là thân nữ nhân, còn trụ vững dưới trọng lực kinh khủng đè ép xuống cho đến giờ đã là kỳ tích.
"Phu quân, nàng ta dường như sắp không chịu nổi nữa, thiếp có nên giảm bớt trọng lực của trận pháp không?"
Hoa Vi Nghi hỏi nhỏ.
"Không cần...
Chúng ta cứ xem xem đã.
Xem nàng ta sẽ tiến xa được đến đâu..."
Vương Nhất Tự đáp.
"Ừm..."
Hoa Vi Nghi gật đầu.
Hoa Miên Nhược lấy hết sức lực cố gắng gượng dậy.
Khoé miệng nàng bắt đầu chảy máu.
Nàng chật vật bước lên thêm được ba bậc thang.
Thân thể bây giờ đã không còn nghe lời, chỉ muốn buông xuôi.
Khảo hạch này làm sao có thể vượt qua được chứ?
Quá khó!
Cơ hội để nàng có thể gia nhập Thương Sơn phái gần như không còn.
Khoé miệng Hoa Miên Nhược chợt hiển hiện lên cười đắng chát.
Nàng cười bản thân mình vô dụng.
Nàng cười cho số mệnh kém may mắn của mình.
Nàng cười chế nhạo sự nghiệt ngã của thế giới này.
Nàng muốn buông xuôi tất cả!
"Hoa Miên Nhược!"
Vương Nhất Tự đứng phía dưới bỗng dưng hô lớn.
"Là một kiếm tu thì tinh thần phải vững vàng, không ngại gian khổ khó khăn!
Chỉ vì một chút trở ngại trước mắt như thế mà từ bỏ, ngươi như vậy mà lại muốn theo con đường tu luyện kiếm đạo hay sao?!!
Ước mơ của ngươi...
Chẳng phải là trở thành kiếm tu mạnh nhất Tinh Không đại lục này hay sao, sao lại yếu đuối như vậy chứ?!!
Ngươi muốn gia nhập Thương Sơn phái, muốn một lần nữa tu luyện kiếm đạo, vậy mà lại không có sự quyết tâm?
Ngươi còn chưa đi được đến một nửa chặn đường mà bản tọa đặt ra mà lại muốn từ bỏ?
Thôi thì bản tọa khuyên ngươi, mau chóng rời khỏi Thương Sơn phái, yên vị làm một phàm nhân cho đến hết kiếp này, như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều a!"
Khựng.
Lời nói của Vương Nhất Tự vang vọng khiến cho Hoa Miên Nhược đứng hình vài khắc.
'Từ bỏ?
Ta sao lại muốn từ bỏ?
Ta chẳng phải đến đây là để gia nhập Thương Sơn phái hay sao?!!
Chỉ vì một chút khó khăn trước mắt mà từ bỏ hay sao?
Chỉ vì một chút khó khăn trước mắt...'
Hoa Miên Nhược hai bàn tay nắm chặt lại, nàng gồng hết sức lực bản thân cố gắng đứng lên.
'Chỉ vì một chút khó khăn này, ta sao lại có thể từ bỏ!!'
Lòng tự trọng của một kiếm tu trong nàng bỗng chốc nổi dậy, nàng nghiến răng, ánh mắt hiện lên quyết tâm cháy rực.
Xoạc!
Nàng nặng nề đặt chân phải lên bậc thang phía trên, sau đó đến chân trái.
Xoạc!
Nàng lại tiến lên thêm một bước.
Xoạc!
Lại thêm một bước.
Phía dưới, Vương Nhất Tự cùng hai phu nhân, Hạ Bác, Long Hân Di, Trác Hồng Quân, cùng ngàn đệ tử, ánh mắt tập trung, dõi theo từng bước từng bước chân Hoa Miên Nhược.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường, tựa như chỉ còn tiếng bước chân nặng trịch của Hoa Miên Nhược là tồn tại vang lên trong không gian mênh mông này.
Nhưng mà, Hoa Miên Nhược, nàng bây giờ không khác gì phàm nhân, không có tu vi cảnh giới, cho dù nàng có quyết tâm đến cỡ nào, cho dù ý chí có kiên định đến cỡ nào, thì cơ thể nàng cũng không thể nào chịu đựng được trọng lực càng lúc càng lớn đè ép xuống.
Phụt!
Hoa Miên Nhược sau khi tiến lên thêm được mười bước thì hộc ra máu.
Cả cơ thể nàng đau đớn đến nỗi tưởng chừng như sắp nổ tung ra.
Nhưng nàng không dừng lại.
Tay nàng quẹt đi vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt hướng lên phía trên Thương Sơn đỉnh, chân cứ thế tiếp tục bước lên.
Phịch!
Nhưng Hoa Miên Nhược, nàng chỉ tiến lên thêm được ba bước nữa sau đó khuỵu xuống.
Đôi mắt nàng dần dần tối sầm lại sau đó từ từ ngã xuống.
"Ta....thất bại... rồi...sao...?"
Trước khi ngất đi Hoa Miên Nhược gắng gượng thốt lên một câu yếu ớt, tựa như trách bản thân quá sức yếu kém.
Phía dưới, Vương Nhất Tự trông thấy Hoa Miên Nhược gục xuống thì lắc đầu.
"Nghi Nghi, nàng bây giờ hủy bỏ trận pháp được rồi!
Miên Nhược, nha đầu này cũng chỉ đến đó mà thôi..."