Chương 244: Cuồng nộ Man Nhược Vương.
Man Nhược Vương, khoác hắc bào, tay cầm một cái gậy, tiến ra phía trên tường thành, nhìn xuống đám người Thương Sơn phái,đứng hai bên là Liệt Hoan Côn, Tà Thế Thực, cùng mấy trăm yêu nhân.
Hắn nhìn Vương Nhất Tự từ đầu đến chân, chẳng hề giống Viêm Ân Đế trước kia.
Tên này xem ra còn trẻ hơn Viêm Ân Đế khi xưa.
Rõ ràng hắn không phải Viêm Ân Đế, chắc chắn là quỷ kế của Mị Yêu Tà Chủ.
Hắn lại nhìn Mộc Phiến La.
Mị Yêu ơi là Mị Yêu, ngươi đường cùng bấn quá lại làm càng, dám kiếm một tên nhân loại giả làm Viêm Ân Đế đến để gạt ta hay sao?
Lá gan thật là không nhỏ a!
"Mị Yêu Tà Chủ, các ngươi đến đây có việc gì?"
Man Nhược Vương thanh âm trầm trầm, thái độ của kẻ bề trên, nhìn xuống bằng nửa con mắt, nói với Mộc Phiến La.
Mộc Phiến La không trả lời, chỉ quăng ánh mắt giận dữ về phía hắn.
"Bản tọa đến đây là để tính toán sổ sách lúc trước với ngươi!"
Vương Nhất Tự lên tiếng
"Bản tọa đang nói chuyện với Mị Yêu Tà Chủ, không đến lượt ngươi xen vào!"
Man Nhược Yêu Vương gằn giọng, thái độ khinh dễ Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự liền trở nên bực bội.
Đây là lần thứ hai hắn nghe câu này sau khi trở lại Yêu giới, lần trước là tên Vô Diện Vương nói ra.
Vương Nhất Tự không nói không rằng, phất tay về phía Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt hiểu ý, liền nhắm thẳng nòng sùng lên cổng thành.
Đùng....
Một âm thanh chói tai vang lên, cổng thành bị nứt một lỗ to, cái bảng đá khắc bốn chữ 'Mê Linh Cổ Thành' nát vụng, rơi lộp độp trên đất.
Man Nhược Vương giật mình, gương mặt trở nên đặc sắc.
Kia là loại vũ khí gì?!
Sao lại có sức công phá mạnh như thế?!!
Hai tên yêu tướng cùng lũ yêu nhân lâu la gương mặt cũng hiện lên ngưng trọng.
"Thứ nhất!"
Vương Nhất Tự giơ một ngón tay lên nói.
"Bản tọa rất ghét những kẻ khinh dễ bản tọa!"
"Thứ hai!"
Hắn lại đưa thêm một ngón tay.
"Bản tọa rất ghét những kẻ dám động đến phu nhân của bản tọa!"
"Bản tọa vốn đến đây là để tính toán sổ sách với ngươi!
Nhưng ngươi lại làm cho bản tọa cảm thấy không được vui cho lắm..."
Một vòng tròn trận pháp hiện ra, tiểu Long Long, tiểu Mãng, tiểu Thanh được triệu hồi ra.
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh lập tức nhảy lên đầu Khế ước thú của mình.
Trương Tố Tố cũng lấy ra Thiên Ma Cầm, thi triển màn chắn hộ giáp cho tất cả trên dưới Thương Sơn phái.
Đám đệ tử đứng phía sau cũng sẵn sàng binh khí, chỉ chờ lệnh từ chưởng môn.
Long Hân Di và Mộc Phiến La bộc phát ra khí tức, cả hai đã chọn được đối thủ của mình.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Man Nhược Vương khóe miệng hơi giật.
"Năm xưa, các ngươi liên kết lại, chống đối phu nhân yêu dấu của bản tọa!
Hôm nay, bản tọa sẽ trả lại cho các ngươi gấp đôi!"
Vương Nhất Tự chỉ tay lên phía tường thành.
"Các bảo bối, san bằng Mê Linh Cổ Thành cho bản tọa!"
Chỉ chờ có vậy thôi!
Đám đệ tử liền nắm chặt vũ khí trong tay, khí tức bộc phát ra bàng bạc, hùng hổ lao đến phía tường thành Mê Linh, long nhân đường cũng đồng loạt cất người bay lên phía trên cao.
"Vương chưởng môn...có cần ta giúp bọn chúng một tay không?"
Hạ Bác tiến đến gần chỗ Vương Nhất Tự hỏi.
"Hạ tiền bối, ngươi chỉ cần đứng đây và quan sát trận chiến là được!
Đệ tử bọn hắn cũng cần phải rèn luyện qua những trận chiến sinh tử như thế này thì mới mau trưởng thành được!
Với lại, đây là chuyện của Thương Sơn phái, Hạ tiền bối, ngươi chưa gia nhập môn phái cũng là không nên a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời.
Hạ Bác khoé miệng hơi giật.
'Cái tên Vương Nhất Tự này, mở miệng ra một câu một chữ cũng là muốn ta gia nhập môn phái của hắn?!!'
"Một đám nhân loại cùng một đám long tộc cũng dám đến đây làm càng làm quấy?
Đúng là tự tìm đường chết!!"
Man Nhược Vương âm trầm, nện mạnh cây gậy xuống nền đá, thi triển ra một vòng tròn trận pháp to lớn phía trước cổng thành.
Từ trong trận pháp, xuất hiện ra rất nhiều Yêu thi, thực lực đều trên Võ Sư.
Hai tên yêu tướng cùng đám yêu nhân lâu la cũng nhảy lên đối đầu với Long tộc.
"Tất cả xông lên!
Toàn giết!"
Man Nhược Vương hô lớn.
Man Nhược Vương, hắn vì sao lại dám chống lại Viêm Ân Đế?
Đơn giản vì hắn không xem Vương Nhất Tự đứng phía dưới kia là Viêm Ân Đế.
Nhân loại kia không sử dụng thực lực bản thân, mà dựa vào những người bên cạnh hắn, đây không phải tác phong của Viêm Ân Đế mà hắn biết.
Viêm Ân Đế lúc trước không nói nhiều như vậy, lạnh lùng, quyết đoán, nếu như không thuận sẵn sàng ra tay tàn sát.
Điều này càng làm cho niềm tin của hắn thêm mãnh liệt.
Nhân loại kia chắc chắn không phải Viêm Ân Đế, chỉ là quỷ kế của Mị Yêu Tà Chủ mà thôi.
Ả muốn tranh giành lại ngôi vị Nữ Vương, vì thế đã bày ra cái trò lừa gạt này.
Nhưng ta, Man Nhược Yêu Vương không hề ngốc.
Ta thông minh hơn tên Vô Diện kia.
Trò quỷ kế này của ngươi làm sao qua mắt được ta?
Đùng!
Âu Dương Kiệt nhắm bắn vào đám Thi Yêu, tạo ra một hố lớn trên mặt đất, hai mươi mấy con Thi Yêu xác văng lên tứ tung.
Lục Thiên Cầm cũng thi triển Hàn Băng Kiếm Quyết lao tới, xé toạc đội hình quân địch phía trước.
Chúng sư đệ cũng là lao lên mặc sức chém giết lũ Thi Yêu.
Trong phút chốc nhanh chóng làm giảm hơn phân nữa số Thi Yêu do Man Nhược Vương triệu hồi ra.
Phía trên, Long Hân Di cùng ba phó đường chủ cũng đang giao chiến với hai tên yêu tướng.
Liệt Hoan Côn tay cầm kích xuất ra hàng hà là những kích khí hữu hình một ngọn giáo bay đến đám Long nhân đường, nhưng tất cả đều dễ dàng bị Long Hân Di gạt đi hết.
Tà Thế Thực tay cầm đao lao vào ba phó đường chủ, tả xung hữu đột, nhưng đều là không thể chiếm thượng phong.
Đám Yêu nhân từ bên trong thành ào ra mỗi lúc một nhiều.
Số lượng lên đến vài vạn.
Phía sau, Trương Tố Tố cùng Liễu Doanh thay nhau hỗ trợ cho đám đệ tử, người thì thi triển màn chắn, người thì cường hóa thân thể.
Hoa Vi Nghi cũng ra lệnh cho Thanh Thanh tham chiến cùng đám đệ tử.
Thanh Thanh vừa sử dụng kỹ năng điều khiển thổ thạch tạo nên những rào chắn bằng đất đá, ngăn cản đà tiến công của đám Yêu nhân, vừa dùng thân thể đánh tới.
Nó là một con rắn mang một nửa huyết thống của rồng, lại là Thạch Thổ hệ, thân thể bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp không kém gì sắt thép, nên những đòn tấn công vật lý của đám Yêu nhân chả thấm gì nó.
Mộc Phiến La cũng không đứng yên mà nhìn, nàng vận khí lực nhảy thẳng lên tường thành, một đối một với Man Nhược Vương.
"Mị Yêu Cuồng Trảo!"
Nàng không nói lời nào lập tức thi triển là trảo pháp, một bàn tay Yêu nhân xuất hiện, quét ngang đến trước người Man Nhược Vương, mang theo bàng bạc mấy mươi Yêu trảo khí.
Man Nhược Vương nhảy lui lại mấy bước, thi triển trận pháp, triệu hồi ra hai con Thạch nhân cao ba bốn thước, che chắn.
Rẹt...rẹt...
Yêu Trảo đánh vào Thạch nhân, cũng chỉ để lại vài vết xước trên người chúng.
Mộc Phiến La nhíu mày, trực vận thân pháp lao đến.
Man Nhược Vương liền thi triển một vòng tròn trận pháp dưới chân, sau đó bản thân trở nên cực kì linh hoạt.
Hắn lướt tới quét ngang cây gậy về phía Mộc Phiến La.
Hai tên Thạch nhân cũng đánh tới.
Bành!
Bành!
Mộc Phiến La lui lại hai ba bước, nàng không hề bị đánh trúng vì đã có màn chắn của Trương Tố Tố bảo vệ.
"Thật là rắc rối...
Phải tiêu diệt được ả thi triển màn chắn kia trước..."
Dứt lời, Man Nhược Vương liền thi triển thuật triệu hồi, triệu hồi ra một đám Biển Bức, thân hình giống nhân, nhưng đầu dơi và cánh dơi.
Bọn chúng sau khi được triệu hồi, liền bay nhanh về phía Trương Tố Tố.
Cộc...cộc...cộc...
Trương Tấn lập tức giơ GatlingGun lên, nhằm về phía đám Biển Bức mà bóp cò.
"Muốn ám sát sư nương của ta sao?
Đến đây mà lãnh sẹo nào!"
Cộc...cộc...cộc....
Đạn bay vù vù đến đám Biển Bức trên không, bọn chúng dù di chuyển rất nhanh cũng không thể nào né tránh hết được loạt đạn lao đến nhiều không đếm xuể kia.
Từng con từng con bị bắn hạ, rơi lộp độp xuống đất.
"Sư nương yên tâm, có đệ tử bảo vệ cho người!"
Trương Tấn đứng che cho Trương Tố Tố.
"Đừng có ra vẻ!
Một mình ngươi cũng không đủ đảm bảo an toàn cho hai sư nương đâu!"
Tiểu Kha và Cốt Độc bước lên ngang hàng với Trương Tấn.
"Thêm Ám Bộ đường của bọn ta để chắc chắn hơn!"
"Đa tạ các ngươi!"
Trương Tố Tố mỉm cười, ngón tay vẫn tiếp tục nhảy múa trên dây đàn.
Chi hơn nữa canh giờ, xác hàng vạn Yêu nhân nằm la liệt bên dưới tường thành, máu chảy lênh láng khắp cả.
Đám đệ tử đánh giết vô tận phía bên trong Mê Linh Cổ Thành, cứ gặp Yêu nhân là giết sạch, không chừa lại mội mống nào.
Hai tên Liệt Hoan Côn và Tà Thế Thực cùng đám Yêu nhân giao chiến với Long tộc phía trên không cũng không mảy may có cơ hội nào.
Tất cả đều bị Long nhân đường quét sạch.
Liệt Hoan Côn cũng là bị Long Hân Di đánh cho kích gãy áo tàn, thở không ra hơi.
Tên Tà Thế Thực thì thảm hơn, tay trái hắn lúc này đã bị phế, sức lực cũng không còn bao nhiêu, bị ba phó đường chủ long nhân đường vờn cho không thể lơ lỏng mà chớp mắt.
"Loại yếu đuối như các ngươi mà cũng dám đối đầu với Long tộc ta?
Cũng là nhanh chết đi!"
Hoàng phó đường chủ hét lớn.
Phía trên tường thành, Man Nhược Vương gương mặt trở nên ngưng trọng.
Đám thuộc hạ của hắn đều rất nhanh bị tiêu diệt, quân số từ mấy ngàn vạn, bây giờ chỉ còn vài trăm.
Nhưng hắn bây giờ cũng không thể để tâm đến chuyện đó, trước mặt hắn là Mị Yêu Tà Chủ đang điên cuồng lao đến.
Hai tên Thạch nhân do hắn triệu hồi vừa nãy đã bị Mộc Phiến La xé toạc, vỡ vụn ra.
Hắn nhăn mặt né tránh những đòn tấn công của Mộc Phiến La, cố tìm cách hòng đột phá vòng vây.
Thật không thể ngờ, đám nhân loại và long tộc kia lại mạnh đến vậy.
Hắn đã quá tự tin, một mình có thể đối phó với đám này.
Dù sao cũng chỉ có hơn hai ngàn nhân.
Biết trước như vậy, hắn đã nhờ đến Vô Diện trợ giúp.
Nhưng tất cả đã quá trễ.
Bây giờ đi cầu cứu Vô Diện đã là không thể.
Bành!
Long Hân Di vận 'Long trảo thủ' đánh thẳng vào ngực Liệt Hoan Côn, đem hắn đánh bay xuống đất, lập tức hộc máu.
Cả người giật giật mấy lần sau đó mệnh khí liền tắt hẳn.
Bên kia, Tà Thế Thực cũng bị một kích đâm xuyên ngực, thân thể rơi xuống như tảng đá.
Hai tên yêu tướng cứ như vậy bỏ mạng.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Man Nhược Vương.
Hắn gương mặt trở nên giận dữ, bộc phát ra hết khí tức, vận thân pháp bay lên rất cao.
Hắn ngước nhìn xuống đám người ở phía dưới hét lớn.
"Man Tà Phá Nhược Nộ"
Bàng bạc Yêu khí bỗng chốc hội tụ quanh người hắn, một vòng tròn trận pháp cực lớn cũng xuất hiện phía trên Cổ thành.
"Sư tôn...đó... đó là gì...?"
Kiều nhi, Lan nhi cùng Lý Mộng Vân đang đuổi giết đám Yêu nhân đang muốn bỏ trốn thì bất chợt khựng lại, ánh mắt ngước nhìn lên vòng tròn trận pháp bao phủ cả Mê Linh Cổ thành, gương mặt cả ba hiện lên lo lắng.
Trác Hồng Quân cũng chững lại, nhăn nhó, nàng không biết tên Man Nhược kia đang muốn làm gì, nhưng cái trận pháp mà hắn triệu hồi ra mang cho nàng một cảm giác rất bất an.
"Không ổn!
Tất cả mau rút lui!!!"
Mộc Phiến La khẩn trương hét lớn.
Đám đệ tử gương mặt hiện lên đặc sắc khi nhìn cảnh tượng trên bầu trời, liền lập tức vận thân pháp lao ra khỏi Mê Linh thành.
Đùng...
Ầm...
Ầm...
Một tiếng nổ long trời vang lên.
Yêu khí bàng bạc nổ lan ra, như một quả bom.
Mộc Phiến La nhanh chóng vận yêu khí thi triển ra cường thân hộ giáp chống đỡ.
Đùng...đùng...đùng...
Đám đệ tử phía dưới, cùng Long nhân đường đang lơ lửng phía trên bị áp lực từ vụ nổ hất văng ra xa hơn mấy mươi thước.
Cả bọn nằm rạp trên đất, phun máu.
Nếu không có hai lớp màn chắn của Trương Tố Tố và tiểu Long Long thì cả bọn đã đi ngắm gà khỏa thân hết rồi.
Mộc Phiến La cũng bị dư chấn của vụ nổ hất văng về phía sau, gương mặt nàng hiện lên ngưng trọng.
"Hắn bạo nộ?"
Hai ba phút sau, đất cát dần dần tiêu tán.
Hơn một nữa Mê Linh Cổ Thành bị thổi bay, tạo thành một cái hố khổng lồ, ngổn ngang gạch đá.
Man Nhược Vương đứng đó, thân thể cao đến hơn bốn mươi thước, ánh mắt âm trầm.
Đám đệ tử Thương Sơn phái khóe miệng co giật nhìn tên Man Nhược.
Man Nhược Vương vung gậy, quét ngang về trước, tạo thành một đợt xung kích sóng, lao đến đám người phía dưới.
"Chết đi!"
Hắn cả giận hét lớn.
Ầm...ầm...
Sóng xung kích lao đến, phá nát màn chắn hộ giáp do Trương Tố Tố và tiểu Long Long tạo ra.
Bành!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Bụi đất bay tứ tung.
"Năm đó, bản tọa tha cho ngươi một con đường sống, là để ngươi hối lỗi, có thể chuyên tâm phụng sự Nữ Vương Mị Yêu!"
Vương Nhất Tự lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, âm trầm nói.
"Nhưng xem ra ngươi không hề biết trân trọng cái mạng mà bản tọa ban cho..."
Vương Nhất Tự đứng ở phía trước mấy phu nhân, vận lên khí lực, bàng bạc là sát khí cùng hắc khí tức bao quanh.
"Vậy để bản tọa lấy lại nó vậy..."
Man Nhược Vương nhíu mày nhìn xuống Vương Nhất Tự, liền sau đó thi triển ra một trận pháp cực lớn.
Vòng tròn trận pháp bao phủ một khu vực rộng lớn.
Từng đợt từng đợt Thi Yêu, Thạch nhân, Biển bức, hung thú, yêu thú xuất hiện.
Con số lên đến hơn mấy mươi vạn.
Đám đệ tử Thương Sơn phái khóe miệng giật liên hồi, nhìn đám yêu thú được Man Nhược Vương triệu hồi ra.
Số lượng quá kinh khủng đi...
"Nếu ngươi là Viêm Ân Đế, có giỏi thì đến đây!"
Man Nhược Vương hét lớn.
Hắn lúc này đã không còn gì để mất.
Bây giờ cho dù có là Viêm Ân Đế trước mặt thì hắn cũng quyết liều một phen.
"Giết cho ta!!"
Hai mươi vạn con Yêu thú hung hăng, điên cuồng lao lên phía trước, hướng về đám người Thương Sơn phái.
Ào...ào...
Một luồng hắc khí khổng lồ chợt phát ra, bao bọc lấy thân thể Vương Nhất Tự, không gian dần trở nên u tối, cả một khoảng không bị hắc khí bao trùm.
"Để bản tọa toại nguyện cho ngươi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Vạn Kiếm Quy Tông!
Thức thứ hai!
Vạn Kiếm Vi Vật!"
Keng...keng...keng....
Hàng trăm hàng ngàn kiếm khí xuất hiện, cuốn theo tất cả vũ khí trên chiến trường, tạo thành một đợt sóng kiếm khổng lồ.
Vương Nhất Tự ngón tay vận khí lực, điều khiển sóng kiếm lao nhanh đến đám Yêu thú.
Rẹt...rẹt...rẹt...
Cơn sóng kiếm quét qua mấy mươi vạn con Yêu thú, để lại phía sau xác chết ngổn ngang.
Rẹt...rẹt..rẹt...
Đợt sóng kiếm khổng lồ như một con rồng quét ngang qua chiến trường, chỉ trong chưa đầy một phút, toàn bộ Yêu thú đều bị cuốn phăng đi, quét sạch toàn bộ.
Long Hân Di, Hạ Bác, Trác Hồng Quân, toàn bộ Long nhân đường, cùng toàn bộ đệ tử Thương sơn phái, ngây ra như phỗng khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một chiêu quét sạch hơn mấy mươi vạn Yêu thú...?
Đây là cái gì sức mạnh?!!
Là cái gì ngưu bức?!!
Long Hân Di ngay thời điểm này đã chính thức rõ ràng, với sức mạnh đó, Vương Nhất Tự có thể dễ dàng tiêu diệt cả Yêu giới.
Lòng tự tôn của nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Trước cái sức mạnh hủy thiên diệt địa kia, nàng bỗng chốc trở nên nhỏ bé đến không tưởng.
Là Cửu Trảo Thần Long, là người đứng đầu Long tộc, nàng lúc nào cũng tự cho mình là hơn hết thảy.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, nàng đã ngộ ra được cái gì gọi là 'nhân ngoại hữu nhân'.
Long Hân Di cười đắng chát.
Sóng kiếm ào ào bay lên trên cao, nhằm hướng Man Nhược Vương mà đâm tới.
Man Nhược Vương lúc này cả kinh, vội vàng quét một gậy chống lại.
Vương Nhất Tự cũng nhảy lên cao, vung Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chém bồi thêm mấy nhát.
Bảy tám đạo hắc kiếm khí khổng lồ lao vun vút tới Man Nhược Yêu Vương.
Rẹt...rẹtttttttt.....rẹtttttttttt.....
Không gian như bị xé toạc ra.
Sóng kiếm đâm xuyên qua ngực của Man Nhược Vương, lại sau đó bảy tám đạo hắc kiếm khí chém tới, xuyên qua người hắn.
Rầm...rầm.....
Thân thể khổng lồ của Man Nhược Vương bị chém thành tám đoạn, rơi xuống đất, kèm theo cát đất bay tứ tung.
Ực....
Đám đệ tử Thương Sơn phái nuốt một ngụm nước bọt.
"Chưởng môn uy vũ!!"
Lục Mẫn Nhi hét lớn.
"Chưởng môn uy vũ!!"
"Chưởng môn uy vũ!!"
Liền sau đó đồng loạt đám sư đệ sư muội của nàng cũng đồng thanh hô lớn.