Chương 238: Cửu Trảo Thần Long.
Bầu trời tối sầm lại che kín bởi những tầng tầng lớp lớp mây đen xếp chồng lên nhau nặng trịch tựa như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào, mưa bão cũng lớn hơn, sấm chớp ầm ầm xuất hiện, hàng trăm ánh chớp xẹt ngang qua như muốn xé rách bầu trời.
Giận dữ.
Cuồng nộ.
Thân thể ẩn hiện trong những đám mây đen, Cửu Trảo Thần Long ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới.
Long Hoàng Cổ Thành bị phá tan tành.
Ba long vương thì nằm thoi thóp, máu me bê bết.
"Nhân loại kia, Long tộc và Nhân tộc xưa nay không ân không oán, ngươi sao lại đến Long tộc ta gây sự?!"
Cửu Trảo Thần Long âm trầm nói, giọng âm vang khắp thương khung mang theo đó là một áp lực ngàn vạn cân.
Âm thanh vang vọng không gian tựa như muốn đè ép tới ba tên nhân loại giám cả gan xâm phạm vào lãnh địa của Long nhân tộc.
Đám long nhân phía dưới tường thành Hoàng Long, bây giờ đã sụp đổ chỉ còn lại đống đổ nát, gương mặt bọn chúng hiển hiện lên mừng rỡ khi nhìn thấy Cửu Trảo Thần Long xuất hiện, tâm thần như được giản ra.
Cửu Trảo Thần Long ở Long tộc có thể xem là tồn tại mạnh nhất, đứng trên tất cả, thực lực là rất kinh khủng không thể đong đếm được.
Tên nhân loại kia, cho dù có dễ dàng đánh bại ba long vương đi chăng nữa thì đối mặt với Cửu Trảo Thần Long cũng là không có chút cơ hội nào, cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Vương Nhất Tự thu liễm lại kiếm pháp, liền hàng ngàn đạo kiếm khí lập tức biến mất, hàng vạn vũ khí cũng từ trên trời cứ thế mà rơi xuống.
Một cơn mưa vũ khí đúng nghĩa.
Hắn sau đó cất Sát Thiên Ma Hoàng kiếm vào không gian giới chỉ, bình thản mặt đối mặt với Cửu Trảo Thần Long.
Vương Nhất Tự, hắn dùng đến Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, thi triển ra Vạn kiếm quy tông, cũng chỉ là để dạy cho đám long tộc cứng đầu ngoan cố kia một bài học mà thôi.
Hắn là đến để mượn đồ không phải đến để gây sự, cũng không thể tùy tiện diệt đi một tộc được.
Vừa hay kẻ đứng đầu Long tộc đã xuất hiện, quan sát cử chỉ hành động, cùng cách nói chuyện, Cửu Trảo Thần Long này xem xem không giống như ba tên long vương kia, có thể nói chuyện được.
"Bản tọa tới là để mượn đồ, bọn hắn không cho còn muốn đánh!
Bản tọa đành giáo huấn bọn hắn một chút!" Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Khẩu khí thật không nhỏ a!
Ngươi đến Long tộc Đại lục ta để mượn vật gì?"
Cửu Trảo Thần Long hỏi.
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch!"
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch là bảo thạch trấn tộc của Long tộc ta!
Không thể tùy tiện..."
"Ngưng!"
Vương Nhất Tự không để Cửu Trảo Thần Long nói hết câu liền nói chen vô.
"Tuồng này vữa nãy diễn rồi!
Chỉ một câu thôi, Long tộc các ngươi có cho bản tọa mượn Đại mẫu Thiên linh thạch hay là không?"
"Ngươi nên là từ bỏ ý nghĩ đó đi!
Đại mẫu Thiên linh thạch tuyệt đối không thể cho mượn!"
Cửu Trảo Thần Long trầm trọng nói, ánh mắt dán chặt vào Vương Nhất Tự, dùng khí lực dò xét tu vi cảnh giới của hắn.
"Bản tọa cứ nghĩ rằng kẻ đứng đầu Long tộc sẽ khác, sẽ có thể nói chuyện được, nhưng có lẽ bản tọa đã nhầm!
Bản tọa không mượn nữa, mà là cướp luôn!
Có gan thì lăn xuống đây mà ngăn!"
Vương Nhất Tự ngón tay ngoắc ngoắc Cửu Trảo Thần Long.
Đám long nhân tộc kém chút té ngữa vì câu nói của Vương Nhất Tự.
Hắn dám khiêu khích Cửu Trảo Thần Long?!!
Thật là không muốn sống nữa rồi!!
Tên nhân loại này sẽ chết một cách rất thê thảm a!
"Thật là mạnh miệng...
Từ khi nào mà nhân loại nhỏ nhoi lại ngông cuồng đến như thế?!!
Ngươi xem Long tộc ta không có người hay sao?!?
Ngươi nghĩ Long tộc ta là quả hồng mềm hay gì?!!"
Cửu Trảo Thần Long cả giận, phóng thích ra khủng bố khí tức tràn ngập cả đất trời.
Phía dưới, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cùng ba Linh thú liền bị khí tức của Cửu Trảo Thần Long bức cho khuỵu xuống, không thể thở nổi.
"Áp...áp lực...mạnh...quá..."
Liễu Doanh tay ôm ngực, khổ sở nói.
"Phu...phu...quân..."
Hoa Vi Nghi cố gắng gượng gọi Vương Nhất Tự.
Bang!
Vương Nhất Tự cũng lập tức phóng thích ra khí tức, cả không gian như bị bao trùm bởi hắc khí tức của hắn, rất nhanh liền phá khí tức của Cửu Trảo Thần Long.
Cửu Trảo Thần Long nhăn mặt, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngại luồng sát khí kinh khủng mà Vương Nhất Tự bộc phát ra.
Bầu trời nhảy múa lên ánh chớp.
"Chẳng qua chỉ là một con rồng to hơn một chút, khí tức cũng mạnh hơn một chút mà thôi!
Long tộc các ngươi nếu như không thể nói chuyện bằng lời nói thì đành phải dùng vũ lực để nói chuyện vậy!"
Vương Nhất Tự lại lấy ra Như Ý Kim Cô Bổng, âm trầm nhìn Cửu Trảo Thần Long.
?!!
Tên nhân loại đó vừa nói cái gì cơ?!!
Dám khinh dễ Cửu Trảo Thần Long?!!
Hắn còn lời nào ngông cuồng hơn nữa không?!!
Thật là quá sức, quá sức ngông cuồng đi!!
Đám long nhân đứng dưới tường thành khi nghe Vương Nhất Tự nói liền lập tức giận dữ, Cửu Trảo Thần Long đối với bọn chúng mà nói chính là thần, chính là tồn tại khủng bố nhất, ấy vậy mà lại bị khinh dễ bởi một tên nhân loại.
Chết!
Tên nhân loại này thật đáng chết!!!
Nhưng vào lúc này, trái ngược hoàn toàn với sự giận dữ của đám long nhân phía dưới, sắc mặt Cửu Trảo Thần Long trở nên đặc sắc, không còn dáng vẻ uy nghiêm lúc trước nữa khi cảm nhận được áp bức mà Như Ý Kim Cô Bổng toát ra.
"Đó...đó...là thứ vũ khí gì...?"
Cửu Trảo Thần Long trong khoảnh khắc ngập ngừng còn chưa kịp định thần lại, thì Vương Nhất Tự đã xuất hiện trước mặt, một gậy từ dưới vung lên.
Bành!
Đầu của Cửu Trảo Thần Long bị hất lên trên những đám mây.
Vương Nhất Tự cũng theo đó biến mất.
Đám long nhân tộc, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cùng ba Linh thú nhíu mắt nhìn lên, nhưng không thấy gì vì trời mưa lớn và khoảng cách quá xa.
Chỉ nghe vang vọng trong không gian tiếng gậy đập.
Bành!...bành...bành...bành...bànhhhhh....
Hơn thập phút sau, mưa bão dần dần ngừng lại, không còn hiện sấm chớp, mây đen cũng dần tản ra nhường chỗ cho ánh mặt trời.
Nhưng....khung cảnh hiện lên trước mắt đám người phía dưới thì không thể nào tưởng tượng nổi.
Cửu Trảo Thần Long, con Hắc long khổng lồ dài mấy trăm thước, đang bị một cây gậy còn khổng lồ hơn nhấn từ trên xuống.
Thân thể Cửu Trảo Thần long rơi rất nhanh xuống.
Rầm.....!!!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, Hoàng Long Cổ thành rúng động tựa như sắp sập đến nơi.
Tại nơi Cửu Trảo Thần Long rơi xuống, bùn đất bắn lên cao vài chục thước, tạo thành một hố sâu khổng lồ.
Cửu Trảo Thần Long nằm im, thoi thóp, thân thể bị đánh cho đôi chổ còn tróc cả vảy.
Vương Nhất Tự từ từ đáp xuống trước mặt Long Thần, Như Ý Kim Cô Bổng gác lên vai.
"Bây giờ đã có thể nói chuyện được chưa?!"
Hắn nghiêng đầu hỏi.
"...."
Cửu Trảo Thần Long.
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cùng ba Linh thú cũng nhảy vội tới, đứng cạnh Vương Nhất Tự.
Mấy trăm long nhân tộc cũng bay đến đứng xung quanh hộ vệ cho Cửu Trảo Thần Long.
Bang!
Cửu Trảo Thần Long khí lực yếu ớt không thể duy trì trạng thái liền biến về hình dạng long nhân.
Vương Nhất Tự cùng hai phu nhân khóe miệng hơi giật.
"Là...là nữ nhân...?"
Nằm trong miệng hố lúc này là một nữ nhân xinh đẹp, khoác Hắc long bào đã bị rách vài chổ.
Đám long nhân tộc liền vây quanh, hộ vệ cho nữ Long thần, ánh mắt giận dữ dán chặt vào Vương Nhất Tự, chỉ cần hắn có chút hành động thì bọn chúng sẵn sàng lao lên ngay lập tức.
"Chàng ra tay hơi nặng thì phải..."
Liễu Doanh nói nhỏ vào tai Vương Nhất Tự.
"Người ta dù sao cũng là nữ nhân...."
"Hình...hình như...bị phu quân...ngược đi...nữa cái mạng...rồi..."
Hoa Vi Nghi thêm vào.
"Vũ phu!"
Hệ thống cũng lên tiếng.
Vương Nhất Tự khóe miệng giật giật liên hồi, trong lòng gào thét.
'Ta làm sao biết con rồng đó lại là nữ nhân đâu?!!'
Khụ...khụ...
Nữ Long thần phun ra ngụm máu, lảo đảo chống tay gượng dậy, nhưng thân thể không còn tý sức nào, liền ngồi bệt xuống đất.
"Thật...thật không ngờ...ta lại...bị một tên...nhân loại...đánh đến... thành ra thế...này..."
Cửu Trảo Thần Long khổ sở nói.
"Long Hoàng..."
Ba tên long vương biến thành dạng long nhân cũng chật vật đi tới.
"Các ngươi vẫn nghĩ rằng Nhân tộc là yếu đuối?"
Vương Nhất Tự chậm rãi đi tới.
Ba tên long vương cùng đám long tộc lập tức thủ thế.
"Thư giãn đi!
Bản tọa nếu ra tay thật sự, liệu các ngươi còn đứng được ở đây sao?"
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cũng đi đến bên cạnh Vương Nhất Tự.
"Hắn nói đúng... các ngươi buông đi..."
Cửu Trảo Thần Long giọng nói thống khổ, tay ra hiệu cho đám long nhân ngừng lại.
Đám nhân tộc buông thế thủ, gương mặt trở nên ủ rũ, không khí cũng không còn căng thẳng nữa.
"Long tộc các ngươi, trước giờ đều kiêu ngạo, tự xem mình đứng trên tất cả các tộc khác. Nhưng bản tọa xem ra có tiếng mà không có miếng..."
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Cửu Trảo Thần Long nhíu mày.
"Muốn chém muốn giết thì cứ việc, đừng sỉ nhục tộc ta..."
"Bản tọa không thích giết người, nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp!
Vẫn là ý cũ, bản tọa chỉ muốn Đại Mẫu Thiên Linh thạch!"
"Ngươi vì sao lại muốn có nó đến thế?"
Cửu Trảo Thần Long âm trầm.
"Là...là vì khoáng mạch..?"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Bản tọa không quan tâm đến khoáng mạch! Bản tọa cần nó để cứu người!"
"Cứu người...?"
"Đúng thế!
Một người quan trọng với bản tọa..."
"..."
Cửu Trảo Thần Long.
"..."
Đám long tộc.
"Sau khi bản tọa xong việc sẽ trả lại cho các ngươi"
"Bọn ta làm sao tin ngươi?"
Hoàng long vương nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, nhân loại vốn không đáng tin..." Lam long vương thêm vào.
"Ngươi lấy gì đảm bảo sẽ trả lại cho chúng ta...?"
Thanh long vương hỏi.
Vương Nhất Tự trầm ngâm.
Sau một hồi suy nghĩ, Vương Nhất Tự ngón tay giơ lên nói.
"Các ngươi có hứng thú đi theo bản tọa, trở thành thuộc hạ của bản tọa hay không?"
Đám long tộc ngơ ngác nhìn nhau.
Cái nhân loại kia đang nói vớ vẫn cái gì thế?!!
Đi theo hắn?
Trở thành thuộc hạ của hắn?!!
Đầu hắn là bị lừa đá hay gì?!!
"Ngươi đang nằm mơ..."
Ba Long vương cả giận hét lớn.
"..."
Cửu Trảo Thần Long.