Chương 203: Muốn đứng trên tất cả thì phải mạnh!
Sau khi Vương Nhất Tự giải quyết xong xuôi chuyện của Hạ Nhữ Yên ở Thiên môn Đại học các, hắn liền cùng đám người Thương Sơn phái và cả Liễu Doanh, Trác Hồng Quân, Lan nhi, Kiều nhi trở về Thương Sơn đỉnh.
Đám người mất thêm sáu ngày để từ Giang Nam thành trở về Hàn Vân thành.
Y dược phòng, Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự cùng các phu nhân đứng trước giường bệnh nơi Triệu Thiên Tuyết đang nằm, đám đệ tử thì chen chúc chật kín trước cửa phòng y dược, ai nấy gương mặt đều hiển hiện lên lo lắng.
Liễu Doanh ngồi lên giường lấy ra Dạ Thảo Liên Hoa, ngắt một cánh hoa, đem cà thành nước, sau đó cho Triệu Thiên Tuyết uống, hành động của nàng thanh thoát thể hiện lên sự chuyên nghiệp của một y dược sư.
Vương Nhất Tự, ba vị phu nhân, cùng đám đệ tử đứng phía sau chăm chú quan sát.
"Nữ nhân này vì chi thể gần như bị tách ra khỏi bản thể, không thể chữa trị bằng phương pháp thông thường được...
Nhưng mà ta đã cho nữ nhân này dùng Dạ Thảo Liên Hoa, tình trạng bây giờ đã ổn định, chỉ chờ cho chi thể hòa nhập lại với bản thể là được.
Có thể đêm nay nữ nhân này sẽ tỉnh lại..."
Liễu Doanh chậm rãi nói, sau khi bắt mạch và xem xét tình trạng cho Thiên Tuyết.
Đám người phía sau giây phút trước còn căng thẳng chú tâm từng li từng tí vào từng hành động của Liễu Doanh bây giờ thở ra nhẹ nhõm, như trút đi được gánh nặng.
"Hức...hức... sư muội cuối cùng cũng được cứu rồi..."
Mẫn Nhi mếu máu, gương mặt che kín bởi nước mắt.
Trong môn phái, người mà thân nhất với Mẫn Nhi chính là Triệu Thiên Tuyết, khi hay tin Thiên Tuyết gặp nạn, mạng sống như mành chỉ treo chuông, Mẫn Nhi đã vô cùng lo sợ, suốt thời gian Thiên Tuyết nằm ở y dược phòng, Mẫn Nhi đều ở cạnh chăm sóc cho nàng.
"Nha đầu, mau đi chăm sóc cho Thiên Tuyết!" Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Mẫn Nhi ôn nhu nói, sau đó quay sang đám đệ tử ngoài cửa ra lệnh.
"Nhị sư tỷ của các ngươi tình trạng bây giờ đã ổn, các ngươi cũng lui ra tập trung vào tu luyện cho bản tọa, đừng có tập trung lại ở đây mà tranh giành không khí với Thiên Tuyết nữa!"
Đám đệ tử gương mặt hiện lên đặc sắc.
Bọn chúng cũng đều là lo lắng cho sư tỷ nên mới ở đây, chứ nào phải tới chỗ này mà giành thở với sư tỷ đâu?!!
"Liễu cô nương, đa tạ!"
Vương Nhất Tự lại quay sang Liễu Doanh nhẹ nhàng nói.
"Ta đã hứa với ngươi là sẽ giúp đỡ, chuyện này không cần phải đa tạ tạ!"
Liễu Doanh thản nhiên đáp lại.
"Mấy ngày nay đi đường cũng đã vất vả, Liễu cô nương hay là nghỉ ngơi trước..."
Vương Nhất Tự lại nói.
"Cũng được..."
Liễu Doanh gật đầu đồng ý.
"Thiên Cầm, ngươi sắp xếp chổ ở cho Liễu cô nương!"
"Vâng"
Thiên Cầm gật đầu, sau đó cùng Liễu Doanh rời khỏi y dược phòng.
Chốc lát sau.
Đại điện Thương Sơn phái.
"Lý tổng quản, mấy ngày này ở môn phái có xảy ra chuyện gì không?"
Vương Nhất Tự ngồi ở chưởng môn tọa trên bậc thềm cao, hai chân bắt chéo, lưng tựa vào chưởng môn tọa, chậm rãi hỏi.
Ngồi bên cạnh hắn là Trương Tố Tố, Mộc Phiến La và Hoa Vi Nghi.
"Sau khi chưởng môn rời đi các đệ tử đều ở môn phái chăm chỉ tập luyện như thường ngày, cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ có người của Tô gia hôm qua đến đây gửi giấy mời, mời chưởng môn vào tháng sau đến Hoa Dương quận tham gia đấu giá Đan dược..."
Lý tổng quản tay ôm quyền báo cáo.
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng liền lấy ra một tờ ngân phiếu.
"Lý tổng quản, đây là một trăm vạn kim tệ, ngươi dẫn đệ tử đến Hàn Vân thành mua thức ăn và rượu ngon, đợi khi Thiên Tuyết tỉnh dậy, chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng!"
"Lão nô sẽ đi làm ngay!"
Lý tổng quản nhận lấy ngân phiếu, sau đó cúi đầu với Vương Nhất Tự rồi quay người bước ra khỏi đại điện.
Bên trong đại điện lúc này chỉ còn lại Vương Nhất Tự, ba phu nhân, Lục Thiên Cầm, sư đồ Trác Hồng Quân và cả Lý Mộng Vân.
"Trác trưởng lão, ngươi cảm thấy Thương Sơn phái thế nào?"
Vương Nhất Tự tay chống cằm nhìn về phía Trác Hồng Quân hỏi.
"Thương Sơn phái, tuy chỉ là một Thập lưu môn phái, nhưng mà thực lực của đệ tử lại vô cùng cường hãn, có thể so được với cả Lục lưu hay Ngũ lưu tông môn...
Nhưng điều khiến ta bất ngờ hơn cả khi vừa bước chân vào cổng sơn môn...chính là mật độ thiên địa linh khí dày đặc ở nơi này...
Có thể nói, mật độ thiên địa linh khí ở Thương Sơn đỉnh đến ngay cả Thiên môn Đại học các cũng không thể nào so sánh được..."
Trác Hồng Quân thành thật đáp lời Vương Nhất Tự.
"Thế ngươi có hối hận khi quyết định rời khỏi Thiên môn Đại học các để gia nhập một cái Thập lưu môn phái hay không?"
"Con người thì chữ tín phải làm đầu, ta đã hứa với Vương chưởng môn thì phải thực hiện đúng lời đã hứa!
Gia nhập Thương Sơn phái là chuyện ta phải làm, không có hối hận hay là không, cho dù Vương chưởng môn có sắp xếp cho ta làm một đệ tử quan môn thì ta cũng không một lời oán trách!"
Trác Hồng Quân lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Tốt, tốt lắm!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.
"Nếu như Trác trưởng lão đã phải chịu thiệt thòi để gia nhập Thương Sơn phái, bản tọa làm sao có thể để Trác trưởng lão trở thành đệ tử quan môn được đâu chứ!"
"Vương chưởng môn, ta bây giờ đã không còn là trưởng lão của Thiên môn Đại học các, xin hãy gọi ta là...Trác Hồng Quân..."
Trác Hồng Quân ngắt lời Vương Nhất Tự.
"Ai nha, là bản tọa quen miệng a!
Nhưng mà ngươi cũng phải thay đổi cách xưng hô với bản tọa a!
Gọi bản tọa là chưởng môn!"
Vương Nhất Tự liền đáp lại.
"Chưởng...môn..."
Trác Hồng Quân ngập ngừng.
"Được rồi, không cần phải vội, sau này tự khắc sẽ quen a!"
Vương Nhất Tự vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trác Hồng Quân.
"Về thân phận của ngươi ở môn phái bản tọa sẽ suy nghĩ thật kỹ...sau đó sẽ quyết định!
Ngươi đi đường cũng đã mệt, hãy cùng ba nha đầu kia đi nghỉ ngơi đi!"
Vương Nhất Tự sau đó nhìn Lục Thiên Cầm.
"Thiên Cầm, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bốn người bọn họ!"
"Vâng thưa chưởng môn!"
Lục Thiên Cầm hai tay ôm quyền cúi đầu đáp, sau đó cùng Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân, Kiều nhi và Lan nhi lui ra khỏi đại điện.
Vương Nhất Tự đợi cho đám người hoàn toàn rời khỏi đại điện thì uể oải, vương vai, bộ dạng ngán ngẫm.
"Ai nha, hết tên điên tôn sùng Ma tộc lại đến phiên Yêu tộc làm loạn...
Thật là khiến ta mệt chết đi được..."
Trương Tố Tố đi đến, bóp bóp vai cho Vương Nhất Tự, dịu dàng nói.
"Biết làm sao được, nếu phu quân không gánh trọng trách này Nhân giới sớm muộn cũng sẽ bị hai tộc kia xâm lấn... loạn lạc lầm than là điều không thể tránh khỏi..."
"Hay là chúng ta đi trước một bước, tiêu diệt cả Ma giới và Yêu giới?"
Mộc Phiến La đề nghị.
"Muội nghĩ... tiêu diệt Ma giới và Yêu giới... là không có khả năng... dù cho phu quân rất mạnh, Phiến La tỷ cũng mạnh...
Nhưng những người còn lại... đều không có thực lực... đối đầu với một giới... cũng là không thể..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.
"Đúng là như vậy!"
Vương Nhất Tự đồng ý với Hoa Vi Nghi.
"Chẳng phải năm đó, phu quân một mình đối diện với đại quân năm trăm ngàn vạn đều là tàn sát từ một phía hay sao?
Ma giới và Yêu giới bây giờ như rắn mất đầu, so với mấy trăm năm trước yếu hơn rất nhiều.
Nếu như chúng ta ra tay trước, chắc chắn sẽ có thể!"
Phiến La phân tích.
"Đúng như nàng nói!
Chuyện đối đầu với Yêu giới hay Ma giới đối với ta không phải là việc gì to tác lắm.
Nhưng mà nếu như không có ta, thì mọi người tính thế nào?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.
"Chuyện này..."
Mộc Phiến La ngập ngừng.
"Ta muốn bọn chúng (đám đệ tử), dù không có ta giúp sức, cũng có thể bảo vệ an toàn cho Nhân giới, đó mới thực sự là mục đích của ta khi lập ra Thương Sơn phái.
Nhân loại phải tự dùng đến sức lực của bản thân để tự bảo vệ mình, không nên dựa dẫm vào ai khác!
Với lại Ma giới khác với Yêu giới, đến cả ta cũng chưa từng đặt chân đến đó, cũng không hề biết có lối nào dẫn vào Ma giới..."
Vương Nhất Tự giải thích.
"Thiếp hiểu rồi..."
Phiến La nhỏ giọng.
"Hơn nữa, Yêu giới đều là đồng tộc của nàng, nàng có thể thẳng tay với bọn chúng hay không?"
Vương Nhất Tự lại hỏi.
"Đồng tộc?
Không!
Bọn chúng bây giờ không còn là đồng tộc của thiếp!
Thiếp mất đi người thân, mất đi dân chúng của mình, mất đi danh dự của một Tà chủ, phải trốn chui trốn nhủi đến nương tựa ở Nhân giới, đều là bọn chúng ban cho!
Chúng vốn dĩ không xem thiếp là đồng tộc!!!"
Mộc Phiến La đay nghiến đáp lời Vương Nhất Tự.
"Phu quân, Nhân giới cũng giống như một đống cát rời, nếu như không thể thống nhất lại, sớm muộn cũng tan rã..."
Trương Tố Tố cảm thấy bầu không khí dần trở nên nặng nề liền chen ngang vào cuộc nói chuyện.
"Đúng...là như vậy..."
Hoa Vi Nghi đồng thuận.
Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ trước lời nói của Trương Tố Tố.
Hắn trước giờ không phải là không biết chuyện này, không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng mà, việc để thống nhất một giới không phải là việc đơn giản có thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhất là Nhân giới.
"Có một cách!"
Lúc này hệ thống bất chợt lên tiếng.
"Ngươi có cách gì nói bản tọa nghe xem!" Vương Nhất Tự nói.
"Chủ nhân có thể phát triển môn phái lên cấp bậc cao hơn.
Ví như một cái Nhất lưu tông môn chẳng hạn, đến lúc đó lời nói ắt sẽ có trọng lượng hơn một cái Thập lưu môn phái!
Mạnh được yếu thua!
Con người vốn mưu cầu cái mạnh, lúc nào cũng muốn được đứng trên tất cả.
Chỉ cần Thương Sơn phái trở thành môn phái tông môn đứng đầu đại lục, thì con người ở đại lục này làm sao lại không nghe theo chứ?"
Hệ thống phân tích.
"Đó cũng là một cách!"
Tố Tố phụ họa theo.
"Phu quân, nếu chàng muốn lãnh đạo quần hùng, trước tiên phải nên xây dựng môn phái thật lớn mạnh mới được!"
"...."
Vương Nhất Tự liền trầm ngâm.
"Đương nhiên tùy vào quyết định của phu quân, dù thế nào, ba người bọn thiếp vẫn sẽ theo chàng!"
Tố Tố nói thêm.
Mộc Phiến La cùng Hoa Vi Nghi gật gật đầu.
"Được rồi, chờ khi Thiên Tuyết tỉnh dậy, chúng ta sẽ đi Hàn Vân thành chiêu mộ đệ tử..." Vương Nhất Tự giọng chắc nịch nói.
"Nên là vậy!"
Hệ thống đáp.