webnovel

Chương 191: Thiên đạo xuất hiện.

Chương 191: Thiên đạo xuất hiện.

Liễu Doanh lao đến che chắn cho Vương Nhất Tự khiến cả đám hiện lên kinh ngạc, ngay cả Vương Nhất Tự cũng một mặt ngốc trệ mà quay lại nhìn nàng.

"Vương chưởng môn, cẩn thận phía sau!"

Liễu Doanh giọng âm trầm nói, ánh mắt ngưng trọng nhìn thẳng vào Sở Vân Vi.

Một Võ Đồ như Liễu Doanh thì lấy tự tin đâu ra mà lại dám đối mặt với một kẻ vượt trên cả Võ Đế cơ chứ?

Không!

Tự tin thì Liễu Doanh không có, đây không phải là lấy trứng chọi đá, nàng biết rất rõ rằng nữ nhân tên Sở Vân Vi kia là một tồn tại rất mạnh, có thể nói là đỉnh tiêm ở Nhân giới, những gì nàng tận mắt chứng kiến ở Tuyệt Diệt Am đã chứng minh điều này, nhưng hiện tại ở đây không phải chỉ có mỗi nàng, còn có một đám người cũng rất mạnh phía sau, họ sẽ không đứng yên mà để mặc cho Sở Vân Vi muốn làm gì thì làm.

"À...ừm... Liễu cô nương... hãy bình tĩnh..."

Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên đặc sắc, nói.

Hắn không ngờ phản ứng của Liễu Doanh lại mãnh liệt như vậy.

"Khi trước Sở Vân Vi vì bị tâm ma khống chế nên mới tấn công chúng ta, hiện tại bản tọa đã giúp nàng ta diệt trừ tâm ma, Liễu cô nương cũng đừng quá căng thẳng..."

Vương Nhất Tự giải thích.

"Là thật...?"

Liễu Doanh thả lỏng hai tay, nhưng tinh thần vẫn có phần cảnh giác với Sở Vân Vi.

Luc này, đám người Thương Sơn phái cùng Trác Hồng Quân và Kiều nhi cũng đi đến.

"Phu quân, nữ nhân này là Song Diện Y Thánh mà Liễu cô nương đã nói đến sao...?"

Mộc Phiến La nhíu mày hỏi.

Đám người cẩn thận quan sát Sở Vân Vi.

'Nữ nhân này...mạnh... rất mạnh...

Dù chưa bộc lộ ra khí tức nhưng uy áp của nàng ta vẫn có thể dễ dàng khiến cho ta có cảm giác...bị áp chế...'

Đám người cùng chung một suy nghĩ.

"Liễu cô nương, lúc trước ta vì tâm ma khống chế nên mới tấn công hai người...

Nay tâm ma đã trừ, Liễu cô nương có thể rộng lượng mà bỏ qua hay không?"

Sở Vân Vi ôn tồn nói, nàng bước tới vài bước, phía sau lưng cổng không gian liền đóng lại.

"Ta...ta..."

Liễu Doanh lúng túng không biết nên trả lời Sở Vân Vi như thế nào, đường đường là đỉnh tiêm của Nhân giới lại thốt ra lời lẽ nhường nhịn như thế đối với một Võ Đồ, chợt khiến cho Liễu Doanh có phần kinh sợ.

"Đây cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi...

Liễu cô nương, có thể nể mặt bản tọa mà bỏ qua không?"

Vương Nhất Tự lên tiếng cứu cánh.

"Nếu... Vương chưởng môn...đã nói như vậy...thì xem như chưa...có chuyện gì xảy ra..."

Liễu Doanh ngập ngừng nói.

"Đa tạ!"

Sở Vân Vi nở một nụ cười với Liễu Doanh.

"Phu quân, nếu như mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta cũng nên quay về thôi, Thiên Tuyết vẫn đang đợi chúng ta ở môn phái..."

Trương Tố Tố bước đến nắm lấy tay Vương Nhất Tự nhẹ nhàng nói.

"Ta chẳng phải là đã nhờ Liễu cô nương chuyển lời rồi sao?

Sao mấy nàng và bọn hắn vẫn chưa trở về môn phái?"

Vương Nhất Tự quay qua ra vẻ ngốc trệ hỏi Trương Tố Tố.

"Bọn thiếp là muốn ở đây đợi chàng để cùng trở về môn phái...bọn thiếp sao có thể trở về mà không có chàng được chứ?"

Mộc Phiến La cũng bước lên khoác tay Vương Nhất Tự.

"Phiến La tỷ nói không sai...bọn thiếp...là cố tình ở lại...để chờ chàng..."

Hoa Vi Nghi bẽn lẽn nói.

Haiz...

Vương Nhất Tự thở dài một cái, sau đó ngón tay chỉ thẳng lên trời.

"Ta nói các nàng trở về trước là để cho các nàng tránh đụng phải thứ này..."

Cả đám liền ngước mắt lên nhìn theo hướng ngón tay của Vương Nhất Tự, giây lát cả bọn gương mặt bất chợt trở nên ngưng trọng.

Bầu trời hoàng hôn phía trên Lạc Vẫn Đảo bỗng chốc bị che kín đi bởi tầng tầng lớp lớp mây đen vần vũ.

Đám người không biết tại sao mây đen lại bất chợt kéo đến như thế, nhưng mà mỗi người đều có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang ẩn trong tầng tầng lớp mây đen kia, một thứ kinh khủng mà trước giờ cả bọn chưa từng đối mặt.

Dù chưa nhìn thấy được thứ sắp xuất hiện kia là gì nhưng uy áp mà thứ đó toát ra đã đủ khiến cho đến ngay cả Yêu Thánh đỉnh phong như Mộc Phiến La cũng phải bủn rủn cả chân tay.

Tất cả mọi người lập tức lấy ra vũ khí, thủ thế, sẵn sàng nghênh địch, nhưng Vương Nhất Tự liền giơ tay ra hiệu cho cả bọn ngừng lại.

"Không cần phải căng thẳng đến thế đâu, mọi người mau cất vũ khí đi!

Thứ mà chúng ta sắp nhìn thấy là thứ mà mấy nàng và bọn hắn vốn không thể chống lại được đâu..."

"Phu quân... rốt cuộc là thứ gì sắp xuất hiện?

Thiếp cảm thấy...cả người tựa như đang bị một lực lượng vô hình khống chế..."

Mộc Phiến La khó khăn nói.

"Là Thiên đạo!

Nó đến đây là vì Sở Vân Vi!"

Vương Nhất Tự âm trầm đáp lời Mộc Phiến La, chân mày hắn khẽ nhíu lại.

"Thiên...Thiên đạo...?"

Đám người bất giác cảm thấy rụng rời khi nghe Vương Nhất Tự nói.

Thiên đạo là tồn tại được xem là mạnh nhất trong cả Tam giới, là trật tự của cả Tam giới, sống chết của tất cả sinh linh trong Tam giới đều là do Thiên đạo cai quản, đến ngay cả Thiên Hoàng Tôn Hậu, người đứng đầu Thiên giới cũng phải ở dưới sự khống chế của Thiên đạo.

Một tồn tại khủng bố đến như thế, con người so ra cũng chỉ là hạt cát mà thôi, làm gì có khả năng mà đối mặt, đến ngay cả nhìn cũng là không dám!

"Thiên đạo đến là vì ta... ngươi hãy mau dẫn mọi người rời khỏi chỗ này...tránh bị liên lụy..."

Sở Vân Vi ngước mặt nhìn lên trời, vẻ mặt nghiêm túc, nói với Vương Nhất Tự.

Đây là chuyện nàng đã biết trước được qua lời cảnh báo của Vương Nhất Tự lúc còn ở trong Tuyệt Diệt Am.

Sở Vân Vi, nàng, hiện tại tu vi cảnh giới đã vượt qua Võ Đế rất xa, vì thế khi nàng trở lại Nhân giới chắc chắn sẽ bị áp chế bởi Thiên đạo.

Nàng bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vượt qua Thiên kiếp phi thăng lên Thượng giới, hoặc là bỏ mạng dưới Thiên lôi trận do Thiên đạo triệu hồi ra.

"Đã rất, rất lâu rồi Nhân giới không có ai phi thăng, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp được...

Ba nương tử và đám đệ tử của bản tọa nếu như đã ở lại chỗ này rồi thì cũng không nên bỏ phí cơ hội được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này...

Một dịp hiếm có như thế cớ sao lại bỏ chạy chứ?"

Vương Nhất Tự chậm rãi đáp lại Sở Vân Vi đồng thời triển khai hộ thân cường khí bao bọc cả bọn hòng chống lại áp lực kinh khủng mà Thiên đạo đang đè xuống.

"Nhân giới, đã từ rất lâu rồi mới có người vượt qua được cảnh giới Võ Đế...xem ra thế cục của Tam giới từ giờ sẽ có thay đổi a..."

Một giọng nói trầm nhưng vang vọng chứa đựng áp lực nặng nề vang lên bên trong những đám mây đen.

Lời nói ấy vừa dứt sấm chớp bỗng rền vang khắp nơi như chào đón sự xuất hiện của một thứ gì đó.

Đám người Thương Sơn phái, Trác Hồng Quân, Kiều nhi cùng với cả Liễu Doanh và Sở Vân Vi tập trung ngước nhìn lên trời cao, mắt khẽ nhíu lại chờ đợi thứ sắp xuất hiện.

Vừa rồi, chỉ là giọng nói thôi nhưng đã có thể trấn áp được tinh thần của cả đám người, riêng Sở Vân Vi toàn cơ thể bỗng chốc cứng đờ ra, không thể nhúc nhích được.

Và chỉ hơn một phút sau, từ trong tầng tầng lớp lớp mây đen kia một bóng hình to lớn từ từ hiện ra khiến cho cả đám không khỏi kinh sợ.

Cái thứ vừa xuất hiện kia là một con Lôi Lân thân cao bảy thước, thân hình vạm vỡ được bao phủ bởi một lớp vảy màu tím, nó có đầu và đuôi của loài rồng, sừng của hươu, thân của sư tử, bốn chân là của đại bàng, là một Thiên Linh thú với sức mạnh khủng bố.

Ực...

Đám người nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt ngưng trọng nhìn vẻ hùng vĩ của Lôi Lân, toàn thân con Thiên Linh thú toát ra một loại khí tức áp bức đáng sợ có thể dễ dàng bức chết cả một Võ Thánh trong nháy mắt, nếu không phải cả bọn đang được bảo hộ bởi hộ thân cường khí của Vương Nhất Tự thì e là đã sớm ngã xuống mà chết bởi áp lực quá sức khủng bố kia.

Sở Vân Vi tuy rằng cảnh giới đã là Phá Thiên cảnh đỉnh phong, nhưng nàng cũng phải vận tất cả khí lực bao quanh cơ thể để không bị uy áp bức cho phải khuỵu xuống, trán nàng lấm tấm mồ hôi.

'Chỉ mới bộc lộ ra khí tức mà đã mạnh đến như vậy... Thiên đạo rốt cuộc là mạnh đến mức nào...?'

Nàng khổ sở suy nghĩ.

"Phu quân... Thiên đạo... lại là một Thiên Linh thú sao...?"

Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi.

"Không..."

Vương Nhất Tự lắc đầu đáp lời Hoa Vi Nghi.

"Thiên đạo vốn không hề có hình dạng, đây là nó đang sao chép lại hình dạng của Lôi Lân "

"Chưởng môn...chúng ta bây giờ...bỏ chạy liệu còn kịp không?"

Trương Tấn khoé miệng giật giật nói với Vương Nhất Tự.

"Ngươi có thể chạy được bao xa?"

Lục Thiên Cầm thanh âm lạnh lùng hỏi.

"Đây là Thiên đạo, cho dù ngươi có chạy nhanh đến mức nào, dù cho có trốn kỹ như nào, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của nó!

Bỏ chạy là vô ích!"

Mộc Phiến La nói với Trương Tấn, giọng nàng lộ ra vẻ bất lực.

"Chưởng môn của các ngươi chẳng phải đã nói rồi hay sao?

Được tận mắt chứng kiến một người phi thăng Thượng giới, đây là dịp ngàn năm hiếm có, ta tin chàng ấy sẽ có thể bảo vệ được tất cả chúng ta!"

Trương Tố Tố lên tiếng trấn an đám đệ tử.

"Ta biết là các người tin tưởng vào sức mạnh của Vương chưởng môn...

Nhưng mà...

Cho dù Vương chưởng môn có mạnh cách mấy cũng không thể nào có thể bảo vệ được tất cả chúng ta!

Thứ đó là Thiên đạo đấy!

Là tồn tại mạnh mẽ nhất trong Tam giới đấy!"

Kiều nhi nói lớn, giọng khẩn trương.

Đứng bên cạnh Trác Hồng Quân cũng là khó khăn suy nghĩ, Vương Nhất Tự đúng là thực lực rất mạnh, nhưng mà, Kiều nhi nói không sai, cái thứ ở trên trời kia chính là Thiên đạo, cho dù có là nhân sinh đỉnh phong cũng không thể nào chống lại được, nhưng là, bỏ chạy cũng không phải là cách, vốn không thể nào chạy trốn được Thiên đạo.

'Nếu như lúc nãy, sau khi Liễu cô nương truyền đạt lại lời nói của Vương chưởng môn, chúng ta rời đi lúc đó thì sẽ không vướng phải tình huống nguy hiểm như thế này...'

Phía trên cao, Thiên đạo trong hình hài Lôi Lân thú ngẫng cao đầu, phong thái kiêu ngạo, chậm rãi bước ra khỏi những đám mây đen, những tia sét chớp giật liên hồi bao quanh khắp cả cơ thể nó.

Thiên đạo toát ra uy nghiêm của một bậc đế vương đứng trên tất cả, uy áp mà nó tỏa ra bao phủ cả một khu vực rộng lớn gần như là cả Lạc Vẫn Đảo, tất cả những hung thú, yêu thú trên đảo đều phải run rẩy sợ hãi trước sự khủng bố của Thiên đạo.

Con người, vốn so với tồn tại đỉnh cấp như Thiên đạo chỉ như là hạt cát, nó vốn không để vào mắt, nhưng đây là công việc của nó, từ lúc Tam giới hình thành thì Thiên đạo cũng đã được sinh ra, không ai biết nó bắt nguồn từ đâu, nhưng trật tự Tam giới, sinh tử, cấm chế của các giới vực, Thiên đạo đều nắm trong tay.

Thử thách những kẻ đạt đến giới hạn của tu luyện cũng là việc mà Thiên đạo quản.

Một tồn tại nếu muốn có được sự công nhận của Thiên đạo thì phải vượt qua thử thách mà nó đặt ra, những thử thách có thể cướp đi sinh mạng của kẻ thách thức bất cứ lúc nào, nhưng một khi đã vượt qua thử thách thì tồn tại đó sẽ bước lên một bước cao trên con đường tu luyện, bước gần hơn đến với sự trường sinh.

"Con người, ngươi đã sẵn sàng để đối mặt với Thiên Lôi trận hay chưa?"

Thiên đạo âm trầm hỏi với một ngữ khí cao cao tại thượng, nó còn không thèm liếc mắt nhìn xuống dưới một lần nào.

"Ta...ta...sẵn..."

"Này, nhóc con!

Ngươi đang ra vẻ cho ai xem đấy hả?

Ngươi thế mà dám tỏ vẻ cao thượng trước mặt bản tọa hay sao?

Ngươi có tin bản tọa lập tức biến ngươi thành Lôi Lân nướng hay là không?"

Sở Vân Vi ngập ngừng còn chưa hết câu thì Vương Nhất Tự lập tức chen vào nói lớn, lời nói của hắn, từng lời từng chữ đều khiến cho đám người bên cạnh giật mình thon thót, sợ hãi kém chút té ngã.

'Chưởng môn/Vương chưởng môn, người muốn chết thì đừng có kéo theo bọn chúng ta làm gì!!!

Nói ra những lời lẽ như thế trước mặt Thiên đạo, người là hận mình sống quá lâu hay gì?!!'

Đám đệ tử cùng Trác Hồng Quân, Kiều nhi và cả Sở Vân Vi lập tức quay mặt qua nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự với ánh mắt kinh hãi, trong lòng cùng gào thét lên.

"Phu quân đúng là không sợ trời không sợ đất mà...ngay cả tồn tại như Thiên đạo cũng dám mắng a..."

Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói, tay che đi khuôn miệng khẽ mỉm cười.

"Haiz... muội cũng...chẳng biết nói gì cả..."

Mộc Phiến La thở dài một cái tỏ vẻ ngao ngán, nhưng giây sau lại khoác tay Vương Nhất Tự tự tin nói.

"Nhưng mà dù cho có là Thiên đạo đi chăng nữa, chỉ cần phu quân ở cạnh, muội cũng chẳng sợ!"

"À...ừm... muội... muội cũng thế..."

Hoa Vi Nghi lúng túng nói, nàng là đang muốn tìm cách để thể hiện tình cảm nhưng mà không có chỗ, tay phải có Trương Tố Tố, tay trái lại là Mộc Phiến La, nàng vẫn là chậm một chút so với hai tỷ tỷ.

Bab berikutnya