webnovel

Chương 181: Cũng chỉ là Thượng phẩm tinh hạch mà thôi.

Chương 181: Cũng chỉ là Thượng phẩm tinh hạch mà thôi.

Tựa người vào bờ tường, khẩu AWM đặt phía trước mặt, Âu Dương Kiệt tay chỉnh lại ống ngắm, mục tiêu là cái trống trên lưng Thủy Phỉ Đầu lĩnh, ngón tay hắn sẵn sàng bóp cò.

"Đã khóa mục tiêu..."

Âu Dương Kiệt nói.

"Bắn!"

Vương Nhất Tự đứng phía sau ra lệnh.

Âu Dương Kiệt không đắn đo liền ngón trỏ siết chặt cò súng.

Bang!

Âm thanh chói tai vang lên khiến cho Liễu Doanh, Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân, cùng với Kiều nhi bất giác giật mình.

Một đạo quang bay ra khỏi nóng súng với một tốc độ kinh khủng, cả đám chỉ vừa chợt thấy liền đạo quang đã bay đến cận kề chỗ Thủy Phỉ Đầu lĩnh.

Thủy Phỉ Đầu lĩnh nhận thấy có động tĩnh, tay liền đưa dùi cui lên trực gõ vào cái trống cõng sau lưng.

Bành!

Trực giác và hành động của Thủy Phỉ Đầu lĩnh là rất nhanh, nhưng viên đạn lại là nhanh hơn bội phần.

Thủy Phỉ Đầu lĩnh còn chưa kịp gõ trống thì một âm thanh chói tai vang vọng lên, cái trống bị viên đạn ghim thẳng vào.

Đùng!

Âu Dương Kiệt khoé miệng giật giật.

Liền sau đó cả đám người lập tức bị dịch chuyển ra phía ngoài cổng trấn.

"Chưởng môn...hình như kế hoạch không được suông sẻ cho lắm..."

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.

Vương Nhất Tự gương mặt sạm đen lại, trầm ngâm.

"Ta đã chẳng nói rõ rồi sao?

Lớp phòng ngự của Thủy Phỉ Đầu lĩnh là rất chắc chắn, không dễ gì xuyên phá được..."

Liễu Doanh thái độ hằn học lên tiếng.

Tuy miệng nói vậy nhưng tâm thần Liễu Doanh cũng không khỏi kinh ngạc với tình huống vừa rồi.

Cái thứ vũ khí mà Âu Dương Kiệt đang cầm trên tay kia quả thực là quá sức kinh ngạc.

Phải nói, trước đây nàng cùng với gia gia đã thử qua rất nhiều loại vũ khí cũng như ám khí, nhưng tốc độ của chúng đều không thể nào so sánh với tốc độ mà thứ vũ khí của Âu Dương Kiệt bắn ra.

Chỉ một chút nữa thôi, nếu không phải do lớp phòng ngự của Thủy Phỉ Đầu lĩnh quá mạnh thì đã có thể phá hủy được cái trống kia.

Đứng ở phía sau, đồng dạng kinh ngạc còn có Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân và Kiều nhi, cả ba người không thể rời mắt khỏi vũ khí của Âu Dương Kiệt.

'Trên đời này...có tồn tại thứ vũ khí có tốc độ khủng khiếp như thế sao?!!

Nếu đổi lại là ta, thì chắc đã phải bỏ mạng trước cái đạo hào quang kia rồi...

Thứ vũ khí này... so với Thượng phẩm còn trên cả một bậc...'

Trác Hồng Quân trong lòng nghĩ ngợi.

"Phu quân...hoả pháo Thương Sơn...tuy tốc độ rất nhanh... nhưng mà lực lượng lại không được..."

Trương Tố Tố nhận xét.

"Chưởng môn...đệ tử có thể thử lại!"

Âu Dương Kiệt giọng chắc cú nói.

"Cho dù có thử bao nhiêu lần thì kết quả cũng chỉ thế mà thôi..."

Vương Nhất Tự lắc đầu đáp lời Âu Dương Kiệt.

"Tinh hạch mà ngươi nạp vào hoả pháo Thương Sơn chỉ là sơ cấp...

Cho dù tốc độ có ngưu bức cỡ nào cũng không thể bù lại cho lực lượng được..."

"Không lẽ... không còn cách nào hay sao?"

Âu Dương Kiệt ủ rũ.

"Thay vì dùng sơ cấp tinh hạch, ngươi thử dùng thứ này xem..."

Vương Nhất Tự vừa nói vừa lấy ra từ trong không gian giới chỉ một viên tinh hạch cỡ lớn với hào quang toả ra, kích thước phải gần ba gang tay người lớn.

"Đây...đây là...Thượng phẩm tinh hạch...?!!"

Bốn đệ tử cùng đám người Trác Hồng Quân, Liễu Doanh giọng nói trở nên hoảng hốt cùng đồng thanh.

"Chưởng môn, đây...đây thực là Thượng phẩm tinh hạch?!!"

Trương Tấn gấp gáp hỏi.

"Chính là Thượng phẩm tinh hạch a!"

Vương Nhất Tự xác nhận.

Cả đám người khoé miệng giật giật liên hồi.

Phải nói, tinh hạch Thượng phẩm là một thứ cực kỳ cực kỳ quý hiếm, nếu như linh thạch là tài nguyên để dùng cho võ giả tu luyện nâng cao thực lực nâng cao tu vi cảnh giới, thì tinh hạch là dùng để bồi dưỡng khế ước thú của võ giả, tinh hạch phẩm chất càng cao thì độ tinh thuần của nó càng cao, khả năng bồi dưỡng giúp cho khế ước thú có thể tấn cấp phẩm chất cũng càng nhanh.

Thượng phẩm tinh hạch chỉ có thể được tìm thấy trong cơ thể của những hung thú cấp bậc từ Ngũ giai trở lên mà thôi, dù có ngàn vàng cũng không thể mua được.

"Vương... Vương chưởng môn...thứ vũ khí kia của đệ tử ngươi...là dùng tinh hạch để phát công...

Vậy... vậy...sao khi vũ khí đó bắn ra đạo hào quang chết chóc kia...tinh hạch vẫn còn nguyên vẹn hay là...?"

Trác Hồng Quân gấp gáp hỏi rõ.

"Tất nhiên là sẽ mất đi rồi!

Một viên tinh hạch nạp vào hoả pháo Thương Sơn chỉ có thể bắn được một lần mà thôi, cũng sẽ tan biến sau khi bắn a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời Trác Hồng Quân.

"Vậy... vậy không phải là quá phí phạm hay sao?!!

Vương chưởng môn, đây là...là Thượng phẩm tinh hạch đấy!!!"

Trác Hồng Quân thở gấp.

"Chỉ là Thượng phẩm tinh hạch thôi mà, có gì mà phí phạm cơ chứ?"

Vương Nhất Tự giả ngốc nghiêng đầu hỏi lại Trác Hồng Quân.

"Chỉ...chỉ là...Thượng phẩm tinh hạch...?!!"

Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân cùng Kiều nhi khoé miệng giật giật.

"Hừ...

Ba người các ngươi xuất thân từ Thiên môn Đại học các, Nhất lưu tông môn vang danh khắp đại lục, không lẽ chưa từng thấy qua Thượng phẩm tinh hạch hay sao?"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.

"Thấy thì đã thấy qua... nhiều lần...

Nhưng mà tinh hạch trân quý như thế lại chỉ sử dụng vào việc tấn công một con ma thú... liệu có quá hoang phí hay không?"

"Tinh hạch là của chưởng môn ta, hoang phí hay không cũng không đến lượt các ngươi lo lắng!"

Lục Thiên Cầm lườm đám người Trác Hồng Quân một cái.

"Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian để đứng ở đây mà tranh luận!

Trác trưởng lão, ngươi sớm muộn cũng trở thành đệ tử Thương Sơn phái ta, những tình huống như này nên sớm làm quen đi a!"

Vương Nhất Tự chen ngang.

?!!

Lời nói này của Vương Nhất Tự khiến cho Lý Mộng Vân không khỏi sửng sốt, nàng ngay lập tức quay lại thái độ gấp gáp hỏi Trác Hồng Quân.

"Cô cô, Vương chưởng môn vừa nói gì thế?!!

Sao lại có chuyện cô cô cũng gia nhập Thương Sơn phái?!!"

"Chuyện này..."

Trác Hồng Quân ngập ngừng, nàng không biết nên nói thế nào với Lý Mộng Vân.

"Mộng Vân, sư tôn và ta là một đường từ phân đà Hồ Hải thành đến Lạc Vẫn Đảo này, ngoài việc tiêu diệt Trường Sinh giáo ra còn là để tìm kiếm ngươi..."

Kiều nhi liền lên tiếng thay cho Trác Hồng Quân.

"Không ngờ khi lên đảo lại trúng kế của tên Trịnh Kiểm kia khiến cho sư tôn và ta kém chút mất mạng...

Cũng may đúng lúc gặp được Vương chưởng môn cứu giúp...

Sư tôn đã đồng ý với Vương chưởng môn sẽ gia nhập Thương Sơn phái..."

Kiều nhi vừa giải thích ánh mắt vừa nhìn Lý Mộng Vân như trông đợi một cái gì đó.

Kiều nhi khá rành về tính cách của Lý Mộng Vân, nếu như biết cô cô của nàng bị ức hiếp chắc chắn sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ quay lại mà quát vào mặt tên Vương Nhất Tự kia.

Đó là điều mà Kiều nhi mong đợi.

Nhưng mà khoảnh khắc sau đó khiến Kiều nhi kém chút té ngã.

Lý Mộng Vân nghe hết câu chuyện chẳng những gương mặt không có lấy một nếp nhăn còn tỏ ra mừng mừng rỡ rỡ nắm lấy tay Trác Hồng Quân nói.

"Cô cô, vậy là ta sẽ được ở cạnh cô cô ở Thương Sơn phái a!"

Trong khi Trác Hồng Quân gương mặt hiện lên ngốc trệ thì Kiều nhi tỏ ra hụt hẫng cùng thất vọng.

"Ta nói này Mộng Vân, cô cô ngươi thân là trưởng lão của Thiên môn Đại học các thân phận cao quý người người ganh tỵ, nay lại phải từ bỏ chức vị đó để gia nhập vào một Thập lưu môn phái...

Hơn nữa còn có cấm chế của tông môn, ngươi cũng từng là đệ tử của Thiên môn Đại học các, cũng biết rõ cấm chế đó kinh khủng như thế nào chứ..."

"Ta biết chứ!

Nhưng ta tin Vương chưởng môn sẽ có cách phá giải được cấm chế đó!

Hơn nữa, chưa chắc gia nhập Thương Sơn phái không phải là chuyện không tốt a!"

"Ngươi...tức chết ta mà!"

"Được rồi Kiều nhi, ta không phải đã nói là không cho ngươi nhắc đến chuyện đó rồi sao?"

Trác Hồng Quân chen ngang.

"Nhưng mà sư tôn..."

Kiều nhi ấp úng.

"Được rồi, dừng ở đây thôi!"

Trác Hồng Quân giơ tay ra hiệu cho Kiều nhi ngừng lại.

"Này, ba người các ngươi định đứng ở đó đến bao giờ thế?!!"

Phía xa, Vương Nhất Tự quay người lại gọi lớn.

Trong khi ba người Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân và Kiều nhi đang nói chuyện thì đám người Thương Sơn phái đã đi vào trấn tự lúc nào, cả đám là không buồn để nghe chuyện của cả ba người a.

"Chúng ta đi thôi!

Đừng làm lỡ việc lớn của Vương chưởng môn!"

Trác Hồng Quân nói, sau đó quay người bước về phía đám người Thương Sơn phái.

Một lần nữa, Âu Dương Kiệt đặt khẩu AWM trước mặt, mắt trái hắn nhắm nghiền, mắt phải nhìn vào ống ngắm, ngón trỏ đặt vào cò súng sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

Âu Dương Kiệt, hắn, sau khi nạp tinh hạch Thượng phẩm vào súng, lúc này hắn tràn đầy tự tin cũng như rất nôn nóng được bóp cò súng.

"A Kiệt, kết thúc cái thứ xấu xí đó cho bản tọa!

Bắn!"

Vương Nhất Tự ra lệnh.

Liền ngay lập tức Âu Dương Kiệt bóp cò.

Oành!

Âm thanh chói tai vang lên, lực đẩy của súng khiến cho Âu Dương Kiệt văng ra phía sau ba, bốn thước nhưng hắn rất nhanh liền bật dậy lấy lại tư thế.

Viên đạn mang theo đạo hào quang sáng chói lao vun vút về phía Thủy Phỉ Đầu lĩnh trước sự mong chờ của đám người.

Đùng!

Thủy Phỉ Đầu lĩnh cảm nhận được động tĩnh tức thời muốn gõ trống, nhưng hành động của nó là quá chậm so với tốc độ của viên đạn.

Viên đạn được nạp từ Thượng phẩm tinh hạch chạm vào lớp màn chắn hộ giáp của Thuỷ Phỉ Đầu lĩnh dễ dàng phá nát nó sau đó cắm thẳng vào cái trống trên lưng con ma thú gây ra một tiếng nổ kinh hoàng.

Ực!

Đám người nuốt nước bọt, ánh mắt hoang mang nhìn cảnh tượng đang hiển hiện ra.

Cái trống trên lưng Thuỷ Phỉ Đầu lĩnh vỡ nát ra rơi thành từng mảnh xuống đất, cơ thể của con ma thú cũng bị viên đạn xuyên qua tạo thành một cái lỗ lớn bằng cái bát.

Thủy Phỉ Đầu lĩnh, một ma thú đầu lĩnh, cơ thể cuồn cuộn là cơ bắp cứ thế đổ ập xuống đất đánh rầm một cái, mệnh khí lập tức tiêu tán.

"Đơn giản!"

Vương Nhất Tự cười nhếch mép, tỏ vẻ hài lòng.

Đứng phía sau, Liễu Doanh, Trác Hồng Quân, Lý Mộng Vân, Kiều nhi đồng dạng trợn tròn hai mắt, miệng há hốc.

Một phát hạ gục Thủy Phỉ Đầu lĩnh?

Đây là cái gì ngưu bức?

Là cái gì sức mạnh?

Bab berikutnya