webnovel

Chương 174: Đánh cược.

Chương 174: Đánh cược.

Lục Thiên Cầm tay nắm chặt Ỷ Thiên kiếm đứng che chắn cho Âu Dương Kiệt cùng Lý Mộng Vân đã ngất ở phía sau, đối mặt với hai Võ Hoàng trước mặt thái độ của nàng vẫn bình tĩnh lạnh lùng đến lạ thường, hàn băng khí tức quẩn quanh cơ thể tạo ra một áp bức vô hình lên hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo.

"Hai người các ngươi ai muốn chết trước?"

Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi.

Ngữ điệu của Lục Thiên Cầm lạnh lẽo và chậm rãi nhưng lại toát lên sự ngông cuồng của một cường giả.

Nàng vì sao lại ngông cuồng như thế khi đang đối mặt với hai kẻ hơn nàng cả một cảnh giới lớn?

Đương nhiên, Lục Thiên Cầm, nàng dựa vào thực lực để mà ngông cuồng, nàng là Kiếm Võ song Vương tam phẩm, cho dù có đối mặt với Võ Hoàng đỉnh phong nàng cũng có thể không để vào mắt, một cảnh giới lớn đối với kiếm võ song tu mà nói không phải là khoảng cách gì đó quá lớn.

Nàng có quyền ngông cuồng như vậy!

Cả Lâm Chấn và Tôn Thất Thuyết lúc này gương mặt có chút nhăn lại, hai tên này có thể cảm nhận được rõ ràng nữ nhân vừa xuất hiện kia thực lực không phải là tầm thường, tuy khí tức chỉ là Võ Vương nhưng áp lực mà nữ nhân này đang tỏa ra đang khiến cho cả hai phải e dè, nhất là cái khí tức bức người tỏa ra từ thanh đại kiếm mà nàng ta đang cầm.

'Kiếm Vương...?'

Lâm Chấn cẩn trọng dò xét thực lực của Lục Thiên Cầm, không phải ai cũng có thể mang ánh mắt sắc lạnh đó khi đối mặt với hai Võ Hoàng.

'Thanh đại kiếm kia...so với cây gậy của nữ nhân lúc trước...có phần ngưu bức hơn rất nhiều... không lẽ nó còn trên cả Thánh phẩm...?!!

Từ khi nào mà... vũ khí Thánh phẩm lại xuất hiện như rau ngoài chợ thế?!!'

Tôn Thất Thuyết chăm chăm chú ý đến thanh đại kiếm trên tay Lục Thiên Cầm.

Hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo định nói gì đó với Lục Thiên Cầm thì từ phía sau lưng bỗng vang lên một giọng nói có phần rợn người.

"Khà...khà...khà...

Thật không ngờ trong đám chuột nhắt lại còn có cả một Kiếm Võ song Vương, lại còn sở hữu băng hệ chi thể..."

Cả đám người bất chợt giật mình, ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói.

Đứng trên bức tường thành đã đổ nát mấy phần cao hơn năm thước, một tên với dáng người gầy nhom ốm yếu cao chưa đầy một thước toàn thân quấn quanh bởi một tấm vải loang lổ những vết ố, hắn chinh là kẻ vừa lên tiếng.

Ngồi xổm bên cạnh tên gầy nhom kia là một tên với vóc dáng cao hơn hai thước, để ngực trần chỉ mặc cọc lốc một chiếc quần đã sờn ố để lộ ra cái bụng phệ với tua tủa là lông ở trước ngực, hắn vác trên vai một cây chùy khổng lồ.

"Tả...Tả Hữu Hộ Pháp...?"

Cả Lâm Chấn và Tôn Thất Thuyết khóe miệng hơi giật, khẽ cuối đầu với hai tên dị hợm kia.

"Tự tiện xông vào cấm địa của Trường Sinh giáo, phải giết!!"

Tên to con gằn giọng, ánh mắt tựa như đang giận dữ ném tới Lục Thiên Cầm.

Hai người bọn chúng, tên nhỏ con là Phá Tàn, tên to con là Phá Mạc, hai thuộc hạ dưới trướng của Cửu Trôn Đẳng.

"Tả hộ pháp... ngươi nói nữ nhân kia là... Kiếm Võ song Vương sao...?!!"

Lâm Chấn ngưng trọng hỏi Phá Tàn.

"Hai tên sâu kiến các ngươi mắt mù hết rồi hay sao?

Rõ ràng là Kiếm Võ song Vương còn nhìn không ra, các ngươi lại tự xưng là trưởng lão Trường Sinh giáo, thật là quá mất mặt!"

Phá Tàn khinh dễ trả lời.

"....."

Lâm Chấn chỉ biết im lặng mà lắng nghe, hắn, thân là Nhị trưởng lão của Trường Sinh giáo lại bị gọi là sâu kiến, làm sao lại có thể không nổi giận?

Hắn giận, rất giận, nhưng hắn không làm gì được cả.

Hai tên hộ pháp này thực lực thâm sâu khó dò, hắn lúc trước cũng đã từng ngậm trái đắng khi đối cứng với bọn chúng, chỉ cần một chiêu duy nhất, hắn đã bị đánh văng ra mấy thước, nội thương nghiêm trọng kém chút là mất mạng, hắn không muốn trải nghiệm cái cảm giác đó thêm một lần nào nữa, cho dù có bị coi là con sâu cái kiến hắn cũng phải nhịn.

"Sư tỷ, hai tên này..."

Âu Dương Kiệt nhăn mặt nói.

"Bọn chúng là yêu nhân!"

Lục Thiên Cầm ngưng trọng đáp lại.

Hai đệ tử Thương Sơn phái cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi cảm nhận được khí tức của hai tên hộ pháp Trường Sinh giáo, khí tức mà giống hệt với sư nương Mộc Phiến La của bọn hắn, là yêu khí!

Hai tên hộ pháp này thực sự rất nguy hiểm!

'Trường Sinh giáo chẳng lẽ phía sau bọn chúng là yêu nhân của Yêu giới...?

Nếu đúng là vậy thì có thể giải thích được tại sao Lạc Vẫn đảo lại tràn ngập yêu khí như thế này...

Nhưng mà...tình hình hiện tại...'

Lục Thiên Cầm chưa dứt luồng suy nghĩ thì bất chợt tên Phá Mạc lao đến phía nàng.

Phá Mạc tuy thân hình ục ịch nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, nhanh đến mức hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo cùng Âu Dương Kiệt chưa kịp nhìn thấy hay cảm nhận được gì thì đã nghe một tiếng đinh tai do vũ khí va chạm vào nhau.

Đùng!

Phá Mạc sử dụng cây chùy của hắn cứ vậy mà đánh thẳng về phía trước.

Lục Thiên Cầm trong khoảnh khắc chỉ kịp giương Ỷ Thiên kiếm lên đón đỡ đòn tấn công vạn cân kia.

Ực!

Hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác bất an trực trào nơi cuốn họng trước đòn tấn công bất ngờ và sức tàn phá của nó.

Chỉ một chiêu mặt đất liền bị cày nát lên cùng với đó là một rãnh dài mười mấy thước sâu hơn hai thước, tất cả những thứ  trước mặt Phá Mạc đều bị thổi bay bởi uy lực của một chùy, kể cả đệ tử Thương Sơn phái.

Cả Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng với Lý Mộng Vân bị một chùy của Phá Mạc đánh cho văng về sau mười mấy thước.

Lục Thiên Cầm, nàng, lãnh trọn trực tiếp một chùy, tuy rằng đã kịp dùng Ỷ Thiên kiếm đón đỡ nhưng cũng không hề giảm được thiệt hại, hai tay nàng đau buốt đến rã rời tựa như không thể cầm nổi Ỷ Thiên kiếm, nội tạng nàng bị thương nghiêm trọng bởi xung chấn từ đòn tấn công vừa rồi khiến cho nàng phải thổ huyết, nếu như Lục Thiên Cầm không tu luyện qua Dịch Cân Kinh thì e rằng đòn đánh vừa rồi đã khiến cho xương cốt nàng gãy nát hết.

Âu Dương Kiệt cũng cùng chung tình trạng như Lục Thiên Cầm, may mắn hơn là hắn ở phía sau chỉ bị ảnh hưởng bởi kình lực nhưng cũng không tránh khỏi bị trọng thương.

Chỉ có Lý Mộng Vân là một thân an toàn không mảy may thương tích vì Âu Dương Kiệt đã ôm lấy nàng mà hứng chịu thiệt hại dùm nàng.

"Khà khà khà...

Có thể lãnh trực tiếp một chùy của Phá Mạc mà vẫn đứng vững, không hỗ là Kiếm Võ song Vương a!"

Phá Tàn lên tiếng chế giễu.

"Nhưng mà liệu ngươi có thể chịu được đòn tiếp theo hay không?"

Hắn trơ ra bộ mặt gian xảo, ánh mắt khinh dễ quăng tới chỗ Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ...để ta làm lá chắn cho ngươi..."

Âu Dương Kiệt khệ nệ đứng dậy bước tới đứng ngang với Lục Thiên Cầm, tay đưa nàng một viên trị thương đan, cùng lúc lấy ra Hộ Sơn thuẫn.

"Sư đệ, tiếp sau ta sẽ tung ra hết sức...đệ chỉ cần đảm bảo an toàn cho Lý nha đầu kia là được..."

Lục Thiên Cầm sau khi phục dùng trị thương đan âm trầm nói với Âu Dương Kiệt, thân thể nàng từng đợt từng đợt hàn băng khí tức hùng hậu xoáy quanh.

Với một đối thủ có thực lực chênh lệch quá lớn như thế này, bắt buộc Lục Thiên Cầm phải dùng đến sát chiêu, cho dù linh lực có cạn kiệt sau đó thì cũng không phải là vấn đề, nếu không, cả bọn sẽ bị giết hết.

"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ ba.

Nhất Tuyết Trảm Không!"

Lục Thiên Cầm giơ cao Ỷ Thiên kiếm một đường chém xuống hướng về phía Phá Mạc mang theo bàng bạc là lực lượng cùng với kinh khủng là hàn băng khí tức cuồn cuộn tạo ra một kiếm khí cực kỳ khủng bố.

Không gian kiếm khí lướt qua tựa như bị ngưng đọng lại sau đó bị xé toạc ra, áp bức từ kiếm chiêu này khiến cho hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo phải run sợ tựa hồ như đối mặt với cái chết gần kề, đôi chân của bọn chúng run rẩy nhưng không thể nào nhấc lên mà bỏ chạy cho được.

Nhưng Phá Mạc thì khác.

Hắn hoàn toàn không chút mảy may sợ hãi, ngược lại càng tỏ vẻ khinh dễ với kiếm chiêu này của Lục Thiên Cầm, hắn nhanh tay đặt cây chùy xuống đất đánh rầm một cái sau đó hai tay nắm chặt lại gồng lên, hắn hét toáng lên với một thanh âm chói tai.

"Trư Dực Phá Quan Môn!"

Bàng bạc là khí tức đỏ thẩm xuất ra từ cơ thể ục ịch của Phá Mạc sau đó tập trung lại tạo nên một hình dạng nhân thú cao hơn bảy thước phía sau lưng hắn, nhân thú do khí tức của hắn tạo nên mang hình dáng của nhân loại với cơ bắp cuồn cuộn và đầu là đầu của dã trư.

'Võ hồn...?!!'

Lục Thiên Cầm nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng thất kinh.

Chỉ có võ giả sau khi bước vào Thánh cảnh mới có thể xuất ra Võ hồn mà chiến đấu, hơn nữa, dựa vào áp bức mà Võ hồn kia toát ra có thể chắc chắn là Võ hồn cấp cao.

Âu Dương Kiệt đứng cạnh cũng kém chút thổ huyết trước áp lực đè nén của Võ hồn mà tên Phá Mạc vừa thi triển ra, hắn gồng hết sức lực, thậm chí còn thi triển ra màn chắn hộ giáp từ Hộ Sơn thuẫn, thế nhưng dưới áp lực cực kì kinh khủng kia, Âu Dương Kiệt cũng phải thoái lui đi mấy bước, chân khuỵu xuống, tựa hồ như đang chống đỡ một tảng núi vạn vạn cân đang đè xuống.

"Trư Dực Phá Quyền!"

Phá Mạc tung một đấm về phía trước, miệng hét lớn, phía sau hắn, Trư Dực Võ hồn cũng đồng thủ xuất ra một quyền.

Quyền này xuất ra lực lượng kình lực so với kiếm chiêu của Lục Thiên Cầm là không thể so sánh được, là một trời một vực.

Quyền này xuất ra mang theo hữu hình khí tức một con dã trư cao hơn bốn thước với gương mặt hung hãn cực kỳ, cứ thế mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh mà lao thẳng về phía trước cuốn phăng mọi thứ, đất đá bị cày nát lên cuộn xoáy theo từng bước tiến của khí tức hữu hình.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Oành!

Hàn Băng kiếm khí chém vào Dã trư hữu hình khí tức tạo nên một chấn động làm rung chuyển cả Phụng Hoàng Cổ trấn, cây cối, đất đá, tường thành xung quanh bị dư chấn thổi tung lên văng ra xa.

Hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo cùng đám đệ tử của bọn hắn đang nằm trên mặt đất cũng bị vụ nổ cuốn phăng đi, nhưng là hai tên này may mắn hơn khi đã thi triển ra màn chắn hộ thân, chỉ bị thổi bay đi mười mấy thước, thân thể cho dù bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn là còn sống.

Khụ...khụ...khụ...

Lâm Chấn cùng Tôn Thất Thuyết loạng choạng đứng dậy, cả người yếu ớt, khoé miệng đỏ máu, ánh mắt bọn chúng kinh hãi không thôi khi nhìn thấy một cái hố khổng lồ xuất hiện sau đòn đánh vừa rồi.

Và nơi miệng hố chỉ còn lại Phá Mạc đang đứng đó không chút mảy may vết xước, Võ hồn của hắn khi vụ nổ xảy ra đã bao bọc toàn bộ cơ thể che chắn cho hắn.

Còn ở phía bên kia, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Lý Mộng Vân, ba người, bị vụ nổ hất văng đi rất xa, toàn bộ ngã gục dưới đất, thân thể không còn chút sức lực nào.

Âu Dương Kiệt đã hoàn toàn bất tỉnh sau tình huống vừa rồi, cả người hắn chi chít là những vết thương, bê bết máu, sống chết không rõ.

Lý Mộng Vân cũng cùng chung số phận với hắn, nàng từ khi nãy đã bất tỉnh nhân sự, bây giờ tính mạng đang là ngàn cân treo sợi tóc.

Lục Thiên Cầm cũng không khá hơn hai người kia là mấy, nàng hiện tại thân thể đau buốt, nội ngoại thương nghiêm trọng, xương cánh tay phải cùng xương sườn gãy nát, không thể nào gắng gượng mà đứng dậy cho được, chỉ có thể nằm chờ chết.

Thực lực hai bên chênh lệch là quá lớn.

Nấp ở phía xa, Trương Tấn, Lý Liên Hoa cùng với Liễu Doanh chứng kiến cảnh tượng này gương mặt đều thất thần, ánh mắt hiện lên không thể tin tưởng được những gì vừa mới xảy ra.

"Sư...sư huynh...chúng ta nên làm gì bây giờ...ngay cả tam sư tỷ cũng..."

Lý Liên Hoa giọng run run nói.

"Sư muội... muội hãy bảo vệ cho Liễu cô nương...chạy càng xa càng tốt...

Ta...ta sẽ...cản bọn chúng..."

Trương Tấn gương mặt khổ sở đáp lời.

"Nhưng mà..."

Lý Liên Hoa định nói nhưng lại bị Trương Tấn ngăn cản.

"Đừng do dự!

Cứ làm theo lời ta!

Chúng ta ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, ta sẽ cố gắng kéo thật nhiều thời gian để sư muội có thể rời đi!

Nhanh đi thôi!"

Trương Tấn vừa dứt lời liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ lướt tới chỗ Lục Thiên Cầm, để lại Lý Liên Hoa cùng Liễu Doanh run rẩy.

"Sư huynh nói đúng, Liễu cô nương, chúng ta mau rời khỏi đây!"

Trong khoảnh khắc Lý Liên Hoa liền lấy lại được tinh thần, bây giờ ở lại cũng chết, mà chạy đi biết đâu lại nhen nhóm được hy vọng.

Nhưng mà Lý Liên Hoa và Liễu Doanh khi sắp sửa rời đi liền khựng lại.

"Lý cô nương...sao lại dừng lại...?"

Liễu Doanh ngốc trệ hỏi.

"Chúng ta bây giờ rời đi mới chính là tự tìm đường chết..."

Lý Liên Hoa nghiêm túc nói.

"....?"

Liễu Doanh không thể nào hiểu được ý trong câu nói của Lý Liên Hoa nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của nàng, Liễu Doanh cũng chỉ biết làm theo mà thôi.

"Liễu cô nương yên tâm, chúng ta sớm thôi sẽ được cứu!"

Lý Liên Hoa chắc cú.

Xoạt...xoạt...

Trương Tấn dùng Lăng Ba Vi Bộ lướt nhanh đến trước mặt Lục Thiên Cầm đối mặt với Phá Mạc đang đứng phía bên kia cái hố, tuy có chút sợ hãi khi phải đối mặt với một cường giả mà ngay cả Lục Thiên Cầm cũng không có một cơ hội nào, nhưng bản năng vẫn thúc giục hắn làm thế.

Vì sao ư?

Vì hắn không thể bỏ mặt đồng môn của mình.

Bỏ chạy mặc cho đồng môn sống chết, cho dù có may mắn thoát thân, hắn cũng sẽ mang nỗi ân hận này theo bên mình cả đời.

"Ta...ta không cho phép... ngươi làm hại đến đồng môn của ta..."

Trương Tấn giọng run run nói.

"Ha ha ha!

Bằng vào ngươi?!!

Một con kiến mà ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào?!!

Ngươi lấy đâu ra cái can đảm đấy hả?!!"

Phá Mạc chẳng để tâm đến Trương Tấn vừa xuất hiện, vì đối với hắn mà nói, cho dù là ai xuất hiện đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có chết.

"Trương Tấn... ngươi...sao lại ra đây...?!!"

Lục Thiên Cầm khổ sở hỏi.

"Sư tỷ...ta vốn không muốn ra mặt chút nào đâu...

Nhưng mà cũng không thể để các người bị giết được..."

Trương Tấn khoé miệng giật giật đáp lại Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ...tỷ còn giữ hoả tiêu mà chưởng môn đưa lúc trước không...?

Đến lúc phải sử dụng nó rồi..."

Trương Tấn gợi ý.

Lục Thiên Cầm cố gắng hết sức lấy ra hoả tiêu từ trong tay áo.

Trương Tấn cúi xuống cầm lấy hoả tiêu, hướng về Phá Mạc dõng dạc lên tiếng.

"Ta biết ta vốn không đánh lại ngươi!

Nhưng dù sao bọn ta cũng chỉ là những kẻ dò đường mà thôi.

Người đứng sau lưng bọn ta rất là mạnh!

Nếu như ngươi tự tin vào thực lực của bản thân, vậy sao không cược với ta một phen?

Để xem liệu ngươi hay là người đứng sau bọn ta mạnh hơn?

Nếu như ngươi có thể thắng được người đó, bọn ta tình nguyện để ngươi giết mà không hề than vãn một lời nào!

Ngươi có dám cược hay là không?!!"

Hự!

Trương Tấn vừa dứt lời liền bị uy áp từ Phá Mạc đè nén, chân phải khuỵu xuống đất, kém chút hộc máu.

"Ha ha ha!

Còn có người khác nữa sao?!!

Thú vị!

Được! Ta cược với ngươi!

Đợi các ngươi đến đông đủ rồi, ta sẽ một lần bóp chết tất cả các ngươi!

Ha ha ha ha!!!"

Phá Mạc cười như điên dại, hắn, từ khi xuất hiện ở Lạc Vẫn đảo này chưa từng gặp kẻ nào thật sự mạnh, ít nhất là mạnh ngang với hắn, hắn khinh dễ tất cả những kẻ ở Trường Sinh giáo, coi bọn chúng như là giòi bọ, là súc sinh, không hơn không kém, những thứ mà hắn có thể dễ dàng bóp chết bất cứ lúc nào, bây giờ lại có kẻ dám đánh cược với hắn, ván cược này hắn sẽ theo đến cùng, hắn muốn xem xem kẻ mạnh kia thực sự có mạnh thật hay cũng chỉ là lũ sâu bọ mà thôi.

Trương Tấn trong lòng khẽ nhẹ nhõm khi quan sát thấy thái độ tự đắc của Phá Mạc, hắn biết Phá Mạc đã mắc bẫy, bây giờ chỉ cần chờ chưởng môn đến để giải quyết mọi chuyện mà thôi.

Không để lỡ thời cơ, Trương Tấn liền đốt hoả tiêu ngắm thẳng lên trời mà bắn ra.

Một luồng lửa bắn lên không trung kèm theo đó là những tiếng nổ lốp bốp sáng rực cả một góc của bầu trời ảm đạm tăm tối nơi Lạc Vẫn đảo này.

Bab berikutnya