Chương 148: "Tiểu nữ muốn báo thù!!"
Tên nam nhân y phục màu đỏ đen, phía sau lưng thêu họa tiết một đóa hoa kì lạ màu vàng kim, đứng trên mái nhà cách thủy đình, nơi Trịnh Kiểm đang run lập cập, hơn hai mươi thước, hai tay chắp sau lưng, phong thái nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm kèm chút sát khí quăng đến chỗ tên Trịnh Kiểm.
"Ngươi quả thực là rất biết hưởng thụ a!"
Tên nam nhân âm trầm nói.
"Sứ...sứ giả...ta...ta..."
Trịnh Kiểm toàn thân run lên bần bật, nói không ra lời.
"Ngươi thế nào?!
Lại dám xưng hô ngang hàng với bổn sứ giả?!"
Tên sứ giả gằn giọng, bộc phát ra khí tức chèn ép đến chỗ Trịnh Kiểm.
Trịnh Kiểm lúc này mồ hôi túa ra như tắm, liền lập tức quỳ xuống, run rẩy.
"Sứ giả đại nhân...xin bớt giận...!!
Tiểu nhân... không dám có ý bất kính với sứ giả đại nhân..."
Trịnh Kiểm, vốn là một đà chủ của phân đà Thiên môn Đại học các, một nhánh của Nhất lưu tông môn tiếng tăm lừng lẫy khắp cả Tinh không Đại lục, tại sao lại tỏ ra sợ hãi, thậm chí là chỉ vì một câu nói của tên sứ giả bí ẩn kia mà quỳ mọt xuống?
Đơn giản là vì hắn đã bị tên sứ giả này khống chế bởi Chú Tâm Thuật.
Tu vi cảnh giới của tên sứ giả chỉ là Võ Tôn nhất phẩm, so với Võ Vương đỉnh phong của Trịnh Kiểm là cách xa một trời một vực.
Khí tức của tên sứ giả bộc phát ra vốn không đủ để áp chế Trịnh Kiểm, nhưng tên Trịnh Kiểm kia nếu như dám có một chút hành động phản ứng hoặc tỏ ra bất tuân, thì chỉ cần một động tác nhỏ, tên sứ giả cũng dễ dàng bóp nát trái tim của Trịnh Kiểm.
Đó là lý do tại sao một kẻ lúc nào cũng tự cho bản thân ở trên người khác như Trịnh Kiểm phải sợ hãi, phải quỳ dưới chân tên sứ giả kia.
Tên sứ giả hừ lạnh một cái, ánh mắt vẫn tỏ ra khinh thường Trịnh Kiểm.
"Hôm nay bổn sứ giả đến đây là theo ý của phó giáo chủ!
Thời gian bế quan của giáo chủ ba ngày sau sẽ kết thúc, theo lệnh của phó giáo chủ, người lệnh cho ngươi chuẩn bị hai mươi nhân, nam mười người, nữ mười người, tất cả đều phải là phàm nhân chưa từng trải qua tu luyện, trong vòng hai ngày đem những kẻ đó đến Lạc Vẫn Đảo!"
Sứ giả âm trầm nói.
"Chuyện này..."
Trịnh Kiểm tỏ ra do dự.
"Thế nào?
Ngươi không làm được?!!"
Sứ giả gằn giọng hỏi.
"Không!
Không phải!"
Trịnh Kiểm khẩn trương giải thích.
"Xung quanh Hồ Hải thành và các thành trì khác, những tên phàm nhân bắt được đều đã bắt hết...
Chỉ...chỉ còn...lại đa số là võ giả và tán tu...
Thời gian hai ngày...quá ngắn... tiểu nhân sợ không chuẩn bị kịp...sẽ làm hỏng đại sự của phó giáo chủ đại nhân..."
Tên sứ giả nghe Trịnh Kiểm giải thích xong đôi mắt liền hiện lên giận dữ.
"Bổn sứ giả đến đây là để truyền đạt lại mệnh lệnh của phó giáo chủ!
Bổn sứ giả không quan tâm ngươi làm bằng cách nào!
Nếu như tới ngày mà phó giáo chủ đặt ra, ngươi không đem đủ số lượng người đến Lạc Vẫn Đảo thì cái mạng chó nhà ngươi cũng không cần giữ lại làm gì nữa!"
"Tiểu nhân... tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức...xin sứ giả yên tâm..."
Trịnh Kiểm sợ đến cứng người, lắp bắp trả lời.
"Vậy thì tốt!"
Tên sứ giả giọng dửng dưng.
"Chuyện đám người Lý Mộng Vân không biết sống chết kia ngươi cũng không cần quan tâm đến, bọn chúng sẽ sớm đến cửu tuyền mà thôi, cứ làm cho tốt chuyện mà phó giáo chủ giao cho ngươi!
Đã rõ chưa?!!"
"Đã...đã rõ..."
Dứt lời, tên sứ giả hình ảnh nhanh chóng mờ dần sau đó tan biến vào hư vô.
Sau khi chắc chắn tên sứ giả đã rời đi, Trịnh Kiểm lúc này mới dám từ từ đứng dậy, chân vẫn còn run.
Hai ả tiểu thiếp của hắn quỳ phía sau nãy giờ, sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đến đỡ Trịnh Kiểm.
"Đại nhân..."
Cả hai ả định nói gì đó, nhưng chỉ kịp nói ra hai chữ đại nhân liền bị Trịnh Kiểm quát vào mặt.
"Còn đại nhân cái gì hả hai con đàn bà vô dụng?!!
Còn không mau cút đi thông báo cho toàn bộ đệ tử trong phân đà đi bắt người về cho bổn đà chủ!!!"
"Vâng...vâng...
Bọn thiếp liền đi ngay!!"
Hai ả tiểu thiếp run như cầy sấy, hớt hải, vội vã chạy ra khỏi thủy đình, hướng về hướng đại điện.
'Sứ giả Trường Sinh giáo!
Dám hạ nhục bổn đà chủ!
Ngươi cứ đợi đấy, bổn đà chủ sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm gấp ngàn lần!!'
Trịnh Kiểm ánh mắt căm phẫn nhìn về chỗ mà tên sứ giả đứng vừa nãy, trong lòng nghĩ ngợi.
Ngoài khơi Đông Bắc Hải.
"Chủ nhân, người hãy bám chặt vào mai của ta!
Ta cảm thấy luồng nước ở đây di chuyển rất kỳ lạ, trước mắt biển sẽ động rất mạnh!"
Cổ Băng Long Quy từ tốn cảnh báo cho Vương Nhất Tự, đồng thời nó cũng triển khai ra một màn chắn hộ giáp cho tất cả mọi người.
Vương Nhất Tự không đáp lời tiểu Long, ánh mắt hắn lúc này chỉ tập trung vào phía trước.
Cả ba nương tử của hắn, đệ tử hắn, cùng với cả Lý Mộng Vân, gương mặt cũng hiện hiện lên căng thẳng khi nhìn về phía trước.
Cổ Băng Long Quy càng tiến lại gần khu vực có dị tượng thì biển càng động mạnh, từng con sóng lớn ập đến liên tục, đánh vào thân thể của Cổ Băng Long Quy, gió giật cũng càng lúc càng mạnh hơn, và bầu trời, đen kịt với tầng tầng lớp lớp những đám mây đen, phía trong những đám mây ẩn hiện từng tia chớp giật giật từng hồi.
Cách không xa phía trước mặt dần dần hiện ra một màn sương mờ ảo khiến cho tầm nhìn của cả đám bị hạn chế.
"Mọi người cẩn thận!
Chúng ta đã tiến vào trong khu vực dị tượng xuất hiện...!"
Lý Mộng Vân gương mặt nhăn nhó khó khăn, nói lớn.
"Cái loại thời tiết quái quỷ gì thế này?!!"
Trương Tấn nheo nheo đôi mắt, tự hỏi bản thân.
"Lý cô nương, lần trước mọi người tới đây, thời tiết cũng giống như này sao?"
Âu Dương Kiệt lên tiếng hỏi.
"Không...hình như có hơi khác một chút..."
Lý Mộng Vân ngập ngừng.
Tóc...
Tóc...
Rào...
Rào...
Lý Mộng Vân dứt lời, chỉ vài mươi giây sau đó, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt.
"Có sương mù...lại còn có cả mưa...?!!"
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
Cái kiểu thời tiết này nàng chưa bao giờ gặp.
"Giống... giống hệt như lần đó...
Lần đó cũng mưa lớn như thế này..."
"Tất cả bám chắc!!!"
Bất chợt Cổ Băng Long Quy hét lớn, đồng thời hai chân sau đang bơi lập tức đổi hướng, rẻ gấp qua bên trái.
Đám người trên lưng Cổ Băng Long Quy bất ngờ với hành động này của nó, kém chút phản ứng không kịp, suýt soát bám vào được mai rùa, kém chút ngã xuống biển.
"Tiểu Long, sao tự dưng...?!!"
Vương Nhất Tự định chất vấn Cổ Băng Long Quy nhưng...
Đùng!
Từ trong màn sương dày đặc, một cái bóng khổng lồ đập xuống ngay chỗ Cổ Băng Long Quy khi nãy, khiến cho đám người không khỏi kinh sợ.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.
"Cái quái...gì thế...?!!"
Trương Tấn hét lớn khi nước biển đập tới.
Vương Nhất Tự cùng đám người ánh mắt tập trung nhìn vào cái bóng đen cao hơn bảy thước dần dần hiện ra trong màn sương.
"Là hung thú, mọi người cẩn thận!"
Lục Thiên Cầm cảnh báo sau khi cái thứ kia hiện rõ hình dáng, nàng lập tức lấy ra Lưu Ly kiếm, vận khí lực chuẩn bị xông lên.
Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn và Lý Liên Hoa cũng lần lượt lấy ra vũ khí của mình, tập trung cao độ.
Vương Nhất Tự tuy rằng có hơi bất ngờ về sự xuất hiện của con hung thú, hắn không hề cảm nhận được chút tồn tại nào của nó, nhưng hắn vẫn giữ phong thái bình tĩnh đứng phía trước che chắn cho ba nương tử của mình.
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La cùng Hoa Vi Nghi mặc dù tình huống xảy ra đột ngột, nhưng cả ba nàng đều không mảy may sợ hãi.
Người sợ hãi duy nhất lúc này chính là Lý Mộng Vân.
Lý Mộng Vân, nàng, nhận ra được con hung thú trước mặt, hai chân nàng run lên bần bật, tựa như không đứng vững được.
Con hung thú vừa xuất hiện quăng ánh mắt giận dữ đến đám người, nó là một con rắn biển khổng lồ màu đen với lớp vây màu tím chạy dọc sống lưng.
Khè...
Con rắn biển không cho đám người có thời gian để chuẩn bị, liền từ trong miệng phun ra một thứ chất nhầy phóng thẳng đến đám người.
Thứ chất nhầy này là một loại độc tố rất độc, chỉ cần chạm vào cũng có thể khiến cho dù là kim cang nhục thân cũng phải bị ăn mòn.
"Hừ...trò vặt vãnh!"
Cổ Băng Long Quy hừ lạnh một cái, liền tức thì triển khai ra một màn chắn hộ giáp che chắn cho nó và cả đám người trên lưng.
Chất nhầy do con rắn phun ra chạm vào màn chắn hộ giáp nhưng không đủ sức phá vỡ sức phòng ngự của màn chắn, cứ thế mà trôi đi.
"Chỉ là một con Độc Hải Xà?!"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu tự hỏi.
Hắn, theo lời kể của Lý Mộng Vân, còn tưởng rằng sẽ có hung thú gì đó thật ghê gớm xuất hiện, ai ngờ chỉ là một bát giai hung thú, thực lực còn chưa bằng cả Võ Tôn.
"A Kiệt, xử lý nó cho bản tọa!"
Vương Nhất Tự ra lệnh cho đệ tử.
Lách...cách...!!
"Mục tiêu đã khoá!"
Âu Dương Kiệt hành động chớp nhoáng, nâng khẩu AWM lên ngắm, lên đạn, hành động dứt khoát và thành thạo.
"Bắn!"
Vương Nhất Tự hô lớn.
Dứt lời, Âu Dương Kiệt ngón trỏ bóp cò.
Liền một viên đạn thoát ra khỏi nòng súng lao vun vút về phía Độc Hải Xà.
Oành!
Viên đạn gắm thẳng vào giữa đầu Độc Hải Xà, khiến cơ thể to lớn của nó ngã ngửa về sau.
Đùng!
Độc Hải Xà rơi xuống biển, gây ra một tiếng động lớn, nước văng tung tóe, nó còn chưa thể biết được tên nhân loại kia vừa làm cái gì thì mệnh khí đã không còn.
Xác Độc Hải Xà từ từ chìm dần xuống đáy biển tối tăm đen ngòm.
'Đó là...loại gì...ám khí...?
Một... một kích liền miễu sát...Độc Hải Xà...?!!'
Chứng kiến cảnh tượng vừa mới xảy ra, tâm thần Lý Mộng Vân chấn động không thôi.
"Vân nhi, đây có phải là con hung thú đã tấn công các ngươi lúc trước không?"
Vương Nhất Tự hỏi, cùng đám người quay mặt về phía Lý Mộng Vân.
Lý Mộng Vân bất chợt không thể trả lời được câu hỏi của Vương Nhất Tự, gương mặt nàng hiện lên kinh hãi, ánh mắt nàng dán chặt về phía sau lưng đám người Vương Nhất Tự sợ hãi không thôi, chỉ trong khoảnh khắc sau đó, Lý Mộng Vân khuỵu xuống, tay run run chỉ về sau lưng đám người, miệng lắp bắp không nên lời.
"Thứ...thứ...đã tấn công... tiểu nữ...là...là thứ kia..."
Vương Nhất Tự cùng đám người lập tức quay lại nhìn về phía Lý Mộng Vân chỉ tay, ánh mắt đều hiện lên tia lo lắng.
"Đây là...?!!
Không...
Không phải chứ...?!!"
Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa khoé miệng giật giật.
Cái thứ ẩn hiện trong màn sương sắp sửa xuất hiện kia, trông hình dáng còn to lớn hơn Độc Hải Xà gấp mấy lần.
"Cái...cái...cảm giác toàn thân bị chèn ép này là sao...?"
Âu Dương Kiệt cảm thấy thân thể cứng đờ, tựa như bị uy áp trấn áp.
Lục Thiên Cầm nhăn mặt, vận khí lực cố gắng áp chế đi khí tức đang đè nén của con hung thú.
"Chủ nhân...trong tình huống này ta không thể nào chiến đấu được..."
Cổ Băng Long Quy ánh mắt ngưng trọng nhìn vào thứ vừa xuất hiện, âm trầm nói.
Vương Nhất Tự hiểu được lý do vì sao tiểu Long lại nói như thế.
Cổ Băng Long Quy, thân là một linh thú thủy hệ, chiến đấu trên mặt nước chính là sở trường của nó, nhưng mà, chỉ khi nó không bị vướng bận.
Nó bây giờ trên lưng là đang chở theo chín người, không thể nào tùy tiện hành động theo ý bản thân được, lúc này, nó có thể trụ vững và duy trì được màn chắn hộ giáp cho cả đám đã là giỏi lắm rồi.
"Phu quân, tên này...là một...đầu lĩnh hung thú..."
Trương Tố Tố ngập ngừng nhận xét.
"Theo như ta đoán, có thể nó chính là...Tam Sinh Hải Xà Vương... một ngũ giai hung thú..."
Vương Nhất Tự nhăn mặt nói với ba nương tử.
"Ngũ giai hung thú?!!"
Cả bốn đệ tử sau lời nói của Vương Nhất Tự đồng loạt giật mình quay mặt nhìn hắn lại sau đó quay lại nhìn vào con hung thú, gương mặt hiển hiện lên hoang mang.
Một con rắn biển khổng lồ với ba cái đầu, những cặp mắt màu vàng với con ngươi nằm dọc to lớn bằng một người bình thường sòng sọc nhìn thẳng vào đám người.
Con hung thú to đến mức chỉ cái đầu của nó thôi cũng đã có kích thước bằng Cổ Băng Long Quy hiện tại.
Khí tức của nó tràn ngập cả một khu vực, đè ép lên đám người tạo nên một bầu không khí nặng nề khó thở.
Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, Lý Liên Hoa, Lý Mộng Vân, cả bốn người bất giác muốn lùi lại trước cái sức ép kinh khủng mà con hung thú toả ra, nhưng hai chân nặng trịch, không thể nào nhấc lên được.
Lục Thiên Cầm gương mặt hiện lên lo lắng, nàng tuy là Kiếm Võ song Vương, nhưng đứng trước một tồn tại kinh khủng như thế này, nàng tâm trí cũng không khỏi sợ hãi.
Phải nói, cả đám đang ở giữa biển, chỗ này là địa bàn của Tam Sinh Hải Xà Vương, muốn chiến đấu với nó ở chỗ như thế này, chưa động thủ thì đã nắm chắc ở thế hạ phong, hơn nữa, con hung thú này còn là một đầu lĩnh thú, sức mạnh của nó là ngang với cả Võ Hoàng đỉnh phong, không có cách nào để chiến thắng nó trong một cuộc chiến một đối một cả.
"Chạy...chúng ta phải mau chóng...chạy khỏi... chỗ này ngay..."
Lý Mộng Vân khoé miệng run run, nước mắt trực chảy ra, nàng lắp bắp đánh vần từng chữ một.
Ký ức về ngày hôm đó bỗng chốc ùa về trong tâm trí nàng.
Tất cả sư huynh, sư tỷ, sư muội của nàng, đều là bị cái thứ trước mặt kia tàn sát một cách dã man.
Tiếng la hét thảm thiết, tiếng gào thét trong vô vọng của họ văng vẳng trong đầu nàng.
Máu của họ đỏ cả một vùng biển.
Lý Mộng Vân, nàng, đối mặt với kẻ đã giết chết những đồng môn của nàng, tâm thần đã hoàn toàn sụp đổ.
Nàng những tưởng tìm được những kẻ có thực lực mạnh, cùng nàng đến đây, sẽ có thể giúp nàng báo thù.
Nhưng nàng đã quá ngây thơ.
Một lần nữa đối mặt với tồn tại hung ác kia, nàng chỉ có thể sợ hãi, chỉ có thể khuỵu xuống một chỗ, đến là đứng lên còn không được, thì còn có thể trả thù được hay sao?
Không!
Trả thù gì chứ.
Phải chạy!
Nếu không mau chạy đi thì tất cả sẽ kết thúc!
Nhưng mà, chạy đi đâu bây giờ cơ chứ?!!
Bốn bề đều là nước, cho dù có nhanh cách mấy cũng không thể nào thoát được Tam Sinh Hải Xà Vương...
"Chạy gì chứ?"
Vương Nhất Tự ung dung bước lên trước đám người, thản nhiên hỏi.
"Tại sao lại phải bỏ chạy trước một con rắn sắp chết kia chứ?"
"Vương... chưởng... môn...?"
Lý Mộng Vân ánh mắt đẫm lệ ngước nhìn bóng lưng Vương Nhất Tự.
"Vân nhi, ngươi có muốn trả thù cho đồng môn của mình hay không?"
Vương Nhất Tự âm trầm hỏi.
"Tiểu... tiểu nữ..."
"Bản tọa hỏi ngươi, Vân nhi, ngươi có muốn trả thù hay không?!!"
Lý Mộng Vân cố gắng vận hết sức lực, lòng bàn tay siết chặt lại.
'Trước sau gì cũng phải chết, còn gì mà hối tiếc cơ chứ?
Nếu là chết, vậy hãy để ta chết cùng nơi với tất cả bọn họ!!'
"CÓ! VƯƠNG CHƯỞNG MÔN!
TIỂU NỮ MUỐN BÁO THÙ!"
Lý Mộng Vân hét lớn trong cơn mưa ào ạt đổ xuống, tiếng hét của nàng lấn át đi những cơn sấm chớp liên hồi trên bầu trời đen ngòm kia, tiếng hét của nàng chất chứa tất cả phẫn uất, tất cả cảm xúc căm phẫn chất chứa trong lòng.