webnovel

Chương 129: Thi quỷ.

Chương 129: Thi quỷ.

Đám người Vương Nhất Tự đi vào dãy hành lang tối tăm không một chút ánh sáng, không giống như những dãy hành lang mà cả nhóm đã đi qua, chỗ này, càng tiến vào sâu ma khí càng đậm đặc, nồng nặc mùi xác chết, tựa như bước vào quỷ môn quan vậy.

Hoa Vi Nghi đi cạnh Vương Nhất Tự, bầu không khí này khiến nàng vô thức nắm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Tự, nép người vào hắn, nàng sợ hãi, nhưng không phải nỗi sợ khi không nhìn thấy gì xung quanh, mà là sợ hãi một thứ gì đó khác.

Cả người Hoa Vi Nghi cứ khẽ run lên từng đợt, nàng có thể cảm nhận được mối nguy hiểm sắp sửa xảy đến.

Vương Nhất Tự cũng nắm bắt được cảm giác này của Hoa Vi Nghi.

"Đừng lo lắng, đã có ta ở đây.

Ta sẽ không để cho bất cứ thứ gì làm hại đến nàng!"

Vương Nhất Tự vỗ vỗ nhẹ vào tay Hoa Vi Nghi trấn an nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng và ấm áp.

Hành động và lời nói này của Vương Nhất Tự khiến cho Hoa Vi Nghi phần nào bớt đi lo lắng, nhưng nàng thân thể vẫn cứ khẽ run lên trước cái lạnh lẽo và u ám của nơi này.

"Ai nha... chỗ này đúng là khiến người ta phải rợn tóc gáy...

Đường xuống địa ngục...chắc cũng không tối tăm như thế này a..."

Trương Tấn đi trước dò đường, nói.

"Ngươi đã từng xuống địa ngục rồi hay gì?!"

Phía sau, Lục Thiên Cầm thanh âm lạnh lùng hỏi đến.

"Đệ chỉ...đoán mà thôi...

Hành lang tối như hủ nút, lại tràn ngập mùi xác chết như thế này... nếu mà xuất hiện thêm vài con quái vật nữa...thì khác gì địa ngục đâu chứ?"

"Ngậm cái mõm xui xẻo của ngươi lại và tiếp tục đi đi!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật liền lập tức im lặng lại tập trung mò mẫm trong bóng tối.

Không cần phải có quái vật xuất hiện, vì đã có sẵn một quái vật ngay sau lưng hắn rồi, hắn mà còn luyên thuyên thì chắc chắn sẽ ăn ngay một kiếm vào đầu chứ chẳng chơi.

"Khoan đã!"

Vương Nhất Tự bất chợt lên tiếng khiến cho cả đám giật thót mình liền lập tức khựng lại.

"Chưởng môn, có chuyện gì sao...?"

Âu Dương Kiệt quay lại hỏi.

"À không, chỉ là bản tọa cảm thấy nơi này khá tối, nếu như không trang bị cho các ngươi cái gì đó thì sẽ không thể phản ứng khi mà kẻ địch tấn công bất ngờ a"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

'Chưởng môn, Vương chưởng môn, cũng rất biết cách dọa người a!!!'

Cả đám kém chút té ngã, thét lên trong lòng.

Vương Nhất Tự liền sau đó lấy ra từ không gian giới chỉ vài cái đèn đưa cho từng người.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn ở Thương Sơn phái đã lâu, vốn đã khá quen thuộc với những thứ lạ lẫm của chưởng môn, nên không có gì bất ngờ khi nhận lấy đèn pin từ Vương Nhất Tự.

Nhưng Hoa Vi Nghi và hai tên trưởng lão thì một mặt ngốc trệ nhìn cái thứ giống như một cây gậy mà Vương Nhất Tự đưa cho họ.

"Vương chưởng môn, thứ này là...?"

Không khỏi tò mò, Trung Cố Nghiên lên tiếng hỏi.

"Đây là thứ có thể giúp chúng ta nhìn thấy rõ mọi thứ ở đây!"

Vương Nhất Tự đáp, sau đó hướng dẫn cho cả đám người cách sử dụng.

Tách!

Vương Nhất Tự bấm vào nút nguồn của đèn pin, lập tức hành lang chợt sáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả bọn.

"Ồ! Thứ này còn sáng hơn cả đuốc a!"

Trương Tấn suýt xoa.

"Tất nhiên là sáng hơn!

Ngoài ra còn có thể tùy chỉnh độ sáng a!"

Vương Nhất Tự hếch mũi nói, tay trực thao tác trên đèn pin, nhưng liền khựng lại khi nghe Lục Thiên Cầm nói.

"Chưởng môn...cái thứ đó...là gì vậy...?"

"Chẳng phải đã nói rồi hay sao?

Là đèn pin!"

Vương Nhất Tự càu nhàu.

"Không, đệ tử không phải hỏi thứ này, mà là cái kia..."

Lục Thiên Cầm âm trầm đáp.

Vương Nhất Tự cùng cả đám ngơ ngác, ánh mắt hướng về phía trước, nơi ánh sáng từ cây đèn pin trên tay Lục Thiên Cầm đang rọi đến.

Trước mắt đám người, một luồng hắc khí từ dưới nền đá bốc lên tựa như một làn khói, dần dần toả ra khắp xung quanh.

"Không hay!"

Serbes hô lớn, thủ thế, ánh mắt hướng làn khói đen kia gầm gừ dữ tợn.

"Mau di chuyển, lập tức rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt!"

Serbes hối thúc đám người, sau đó phóng tới phía trước.

"Đi thôi!"

Vương Nhất Tự hai chân mày nhăn lại, hắn biết điều gì sắp xảy đến, liền nắm tay Hoa Vi Nghi kéo đi.

Ba đệ tử cùng hai vị trưởng lão gương mặt hiện lên ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn vận thân pháp lao theo Vương Nhất Tự và Serbes.

Hộc...hộc...

Hoa Vi Nghi thở ra mệt nhọc khi cùng Vương Nhất Tự chạy một quãng khá xa, nàng, sau gần ba trăm năm cơ thể mới hoạt động nhiều như vậy tạm thời vẫn chưa thể thích nghi được.

"Vương... chưởng môn... thần thiếp... thần thiếp... không thể...chạy nổi nữa..."

Hoa Vi Nghi nặng nhọc nói với Vương Nhất Tự.

"Không cần phải chạy nữa...là ngõ cụt rồi..."

Vương Nhất Tự giọng âm trầm nói, tay rọi đèn pin về phía trước, trước mặt hắn, phía xa hơn hai mươi thước là một bức tường đá, không hề có lối đi.

"Ngõ cụt?!!

Đáng lẽ ra phải có lối đi chứ?!!

Sao lại là ngõ cụt...?!!"

Trương Tấn hoang mang.

"Ta...ta cũng không biết... trước giờ...ta chưa từng...đi sâu như thế... xuống chỗ này..."

Hoa Vi Nghi lắc đầu, ngay cả nàng cũng không thể hiểu được tại sao chỗ này lại không có lối để đi tiếp, theo những gì nàng biết được, nếu như vượt qua chỗ của Dạ Xoa, sẽ tiến đến một căn phòng khác ngay trước căn phòng trung tâm của Cổ Thiên Hoa Cung.

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên cũng một mặt ngốc trệ, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn đến chỗ này, trước đây, chỉ có Cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung mới có thể đặt chân vào đây.

"Chắc chắn là phải có lối đi tiếp..."

Âu Dương Kiệt nhíu mày, rọi đèn pin khắp xung quanh tìm kiếm, nhưng ngoài những bức tường đá bao quanh thì chẳng hề có một cánh cửa nào tồn tại.

"Chưởng môn...chúng ta vừa bỏ chạy khỏi thứ gì vậy?

Đệ tử chỉ trông thấy... một làn khói đen...ngoài ra không có gì khác cả..."

Lục Thiên Cầm nhìn Vương Nhất Tự hỏi.

"Bản tọa cũng...có biết đâu!

Bản tọa thấy tên này bỏ chạy nên chạy theo thôi mà!"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ vào Serbes phía trước nói.

Hự!

Đám người kém chút phun ra ngụm máu.

'Làm sao lại bỏ chạy thục mạng như thế khi mà không biết đó là cái gì cơ chứ?!!!'

Lục Thiên Cầm thở dài một cái.

Cái thói lúc nào cũng thích châm chọc người khác của chưởng môn nàng, nàng đã quá rõ, nàng chỉ đành xem như chưa từng hỏi gì cả.

"Đệ tử nghĩ chúng ta nên chia ra, tìm xem căn phòng này có còn lối nào để đi tiếp được không..."

Lục Thiên Cầm đưa ra gợi ý.

"Không được chia ra!"

Serbes hét lớn khiến cho cả đám không khỏi giật mình.

"Nó đến rồi..."

Serbes ánh mắt căng thẳng nhìn về hướng lối mà cả bọn vừa chạy qua.

Cả đám người cũng quay lại nhìn, đèn pin rọi đến.

Vẫn là làn khói đen khi nãy đang bốc lên từ dưới nền đá, nhưng lại nhiều và dày đặc hơn khi nãy.

Grừ...grừ...

Sau đó là hàng loạt tiếng rên thãm thiết vang đến.

Nền đá tựa như hoá lỏng đi, từ phía dưới những cánh tay trơ xương đưa lên, sau đó là cả thân thể xuất hiện, lần lượt từng đợt từng đợt những xác chết trồi lên từ dưới nền đá.

Những xác chết với đôi mắt vô hồn, thân thể gầy nhom da bọc xương, quần áo trang phục thì cũ kỹ rách tả tơi chậm chạp bước về phía đám người, số lượng xác chết trồi lên càng lúc càng nhiều, thoáng chút đã lấp đầy cả dãy hành lang, con số phải lên đến vài trăm,thậm chí cả ngàn xác chết.

Quẩn quanh bọn chúng là làn khói đen ẩn chứa bên trong dày đặc ma khí kia.

"Cái...cái quái gì thế...?

Xác sống à?!!!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật liên hồi, nhìn đám xác chết càng lúc càng đông.

"Là thi quỷ!

Bọn chúng là những kẻ đã chết được triệu hồi trở lại bằng một cổ thuật!"

Serbes giải thích.

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày khi nghe đến Thi quỷ, mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn biết rõ Serbes đang nói về cái gì.

"Mặc kệ bọn chúng là xác sống hay thi quỷ, tên nào lao đến ta sẽ chém tên đó!"

Lục Thiên Cầm âm trầm lôi ra Ỷ Thiên kiếm từ trong không gian giới chỉ, lưỡi kiếm bao bọc lấy băng hàn khí tức chĩa về phía đám Thi quỷ.

"Đó...đó là...?!!"

Trung Cố Nghiên trở nên ngưng trọng khi nhận ra hoạ tiết trên trang phục của đám Thi quỷ.

"Đám xác chết này...chính là..."

Đứng cạnh, Hạ Cố Nghiên ánh mắt cũng trở nên kinh ngạc.

"Bọn họ...bọn họ... là...đệ tử của...Cổ Thiên Hoa Cung..."

Hoa Vi Nghi hai tay che miệng, ánh mắt thoáng sợ hãi, nước mắt trực trào ra, lí nhí nói.

Không nghi ngờ gì nữa, những họa tiết trên trang phục kia, chính là của Cổ Thiên Hoa Cung, những xác chết này trước kia đều đã từng là những đệ tử của tông môn, Hoa Vi Nghi, nàng, không thể lầm được.

"Đồ ngu! Thi quỷ không thể...."

Serbes quát lớn khi thấy ba tên đệ tử thủ thế trước hàng hàng là những Thi quỷ.

"Cứ để bọn chúng trải nghiệm một chút đi!"

Vương Nhất Tự cắt ngang lời Serbes, thản nhiên nói.

"Trong lúc bọn chúng cầm chân đám Thi quỷ, chúng ta hãy mau chóng tìm ra lối đi..."

Vương Nhất Tự lại tiếp tục rọi đèn, tiến về phía bức tường phía xa.

Hừ!

Serbes hừ lạnh một cái, sau đó ngoảnh đuôi bỏ đi theo sau Vương Nhất Tự.

Hoa Vi Nghi cũng cùng đi.

Chỉ có ba người bọn Lục Thiên Cầm và hai trưởng lão Cổ Thiên Hoa Cung ở lại đối mặt với đám Thi quỷ.

"Vương chưởng môn... chúng ta để mặc bọn họ như vậy sao?"

Hoa Vi Nghi lo lắng hỏi.

"Nàng không cần phải lo lắng làm gì.

Thi quỷ tuy là số lượng khá đông nhưng ta tin bọn họ sẽ cầm chân được chúng trong lúc chúng ta tìm kiếm"

Vương Nhất Tự ôn nhu nói với Hoa Vi Nghi.

"Tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi nghĩ chỉ với năm người bọn chúng có thể đối mặt với Thi quỷ được hay sao chứ?!!"

Serbes càm ràm.

"Rốt... rốt cuộc...Thi quỷ là thứ gì vậy...?"

Hoa Vi Nghi quay qua hỏi Serbes.

"Thi quỷ chính là Thi quỷ!"

Serbes đáp.

"....." Hoa Vi Nghi.

"Bọn chúng khác với những xác sống bình thường.

Bọn chúng không thể bị giết bởi bất cứ cách gì cả.

Mỗi khi bị tiêu diệt, bọn chúng sẽ lập tức tái sinh lại ngày, cho dù là bị chém ra trăm ngàn mảnh, vẫn có thể tái sinh lại trong tích tắc.

Và cái thật sự đáng sợ chính là Thi quỷ vẫn giữ được tất cả tu vi cảnh giới, võ học lúc còn sống, càng tái sinh nhiều lần, bọn chúng sẽ càng nhanh và mạnh và khát máu hơn!"

Serbes giải thích.

Hoa Vi Nghi tâm trí trở nên cực kỳ lo lắng khi nghe Serbes nói, nàng quay lại nhìn năm người kia.

"Không... không thể... giết được...Thi quỷ sao....?".

Bab berikutnya