Chương 110: Xác định tử chiến.
"Cực Băng Chi Nộ!"
Lục Thiên Cầm truyền khí lực vào Ỷ Thiên kiếm, cắm mạnh mũi kiếm xuống nền đá, liền tức thì bộc phát ra hàn băng khí tức cuộn xoáy khắp xung quanh.
Hàn khí nhanh chóng lan rộng ra khắp sàn nhà, đóng băng tất cả mọi thứ trên đường mà nó lan ra.
Hàn khí lạnh đến mức không khí cũng bị đóng băng, những luồng gió do đám thiên điểu xuất ra cùng những chiếc lông vũ cũng bị băng phong, tất cả đều dừng lại.
Đám thiên điểu ánh mắt hiện lên ngưng trọng bởi luồng khí lạnh lẽo rất nhanh đang ập đến chúng.
Luồng hàn khí mạnh đến mức có thể đẩy lùi cả ma khí của chúng.
Cực Băng Chi Nộ là thức thứ hai trong bộ kiếm pháp Hàn Băng Kiếm Quyết do chính Băng Kiếm chi đế soạn ra, nó mang một sức mạnh Băng hệ vô cùng lớn, một lúc có thể đóng băng tất cả mọi thứ trên một khu vực rộng lớn.
Nếu như kiếm tu sở hữu Băng hệ chi thể có thể luyện và thi triển được loại này kiếm pháp sẽ có thể dễ dang xoay chuyển cục diện trong những trận chiến sinh tử.
Lục Thiên Cầm, một Kiếm Võ song Vương, căn cốt lại là Vương phẩm, còn sở hữu cả Băng hệ chi thể, Hàn Băng Kiếm Quyết này viết ra như thể là dành riêng cho nàng vậy.
Nhưng Thiên Cầm cảnh giới tu vi còn hạn chế, lực lượng phát ra chỉ đủ để dọa cho đám thiên điểu hoang mang mà thôi.
Tinh!
Ả nữ nhân ngồi ở bàn cách xa chỗ hai đệ tử Thương Sơn phái vẫn ung dung thư thái khi hàn băng khí tức lan tới.
Ả không hề tỏ ra lo lắng hay hoang mang như đồng bọn.
Ngón tay ả nhẹ nhàng đặt lên đàn cầm, khảy một nốt, liền một luồng khí tức hùng hậu kinh người bộc phát ra tạo nên một kình lực lan dưới nền đá.
Oành!
Hai luồng khí tức va chạm tạo nên một vụ nổ lớn khiến cả căn phòng rung chuyển.
Hàn băng khí tức của Lục Thiên Cầm chỉ trong chớp mắt bị thổi bay, từng lớp băng phong cũng vỡ nát ra.
Chưa dừng lại ở đó, kình lực do ả cầm tu phát ra còn lao đến chỗ Âu Dương Kiệt và Lục Thiên Cầm đang đứng.
Âu Dương Kiệt nhăn mặt, lập tức truyền tất cả khí lực vào Hộ Sơn thuẫn, triển khai ra tối đa màn chắn hộ giáp.
Lục Thiên Cầm cũng lập tức hành động, nàng giơ Ỷ Thiên kiếm lên ngang tầm mắt, như thể để bảo vệ cơ thể, đồng thời tạo ra một màn chắn băng hình vòm cung phía trước màn chắn hộ giáp của Âu Dương Kiệt.
Oành!
Lại một vụ nổ vang lên, nền nhà bị xới tung, đất đá văng ra tứ phía.
Khi đám bụi dần tiêu tán, Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm khuỵu gối cách chỗ đứng khi nãy hơn chục bước chân, khoé miệng đỏ màu máu.
Kình lực mà ả cầm tu xuất ra quá mạnh, mạnh đến mức lập tức đánh vỡ cả hai lớp màn chắn đồng thời đẩy lùi cả Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm lùi ra xa.
Cả hai lúc này, sau khi trực tiếp đón đỡ chỉ một đòn này của ả cầm tu lục phủ ngũ tạng đều bị nội thương nghiêm trọng.
Soạt!
Soạt!
Không để cho cả hai có thời gian đứng lên, đám thiên điểu lập tức bay đến.
Bành!
Bành!
Một ả đập mạnh đôi cánh vào người Âu Dương Kiệt, một ả chân đạp vào Ỷ Thiên kiếm che chắn trước ngực Lục Thiên Cầm.
Rầm!
Cả hai người bị đánh văng ra xa đập vào bức tường phía sau khiến gạch đá nứt ra.
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt phun ra ngụm máu rơi sấp xuống mặt sàn.
"Ké Ké Ké!"
Đám thiên điểu cười lớn thích thú nhìn hai tên phàm nhân đang chật vật cố gắng gượng dậy.
Trong giây phút này, bọn chúng có thể tùy ý lao đến mà kết thúc hai sinh mạng kia.
Nhưng bọn chúng không làm thế, chúng là muốn hành hạ cả hai, muốn hai tên đó phải chịu đau đớn đến cùng cực mà quỳ xuống dập đầu xin tha, lúc ấy chúng mới ra tay kết liễu, chỉ có như thế mới hả được cơn giận ban nãy của chúng.
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt khổ sở đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào kẻ địch.
"Cầm lấy!
Đây là hai viên cuối cùng!"
Lục Thiên Cầm đưa cho Âu Dương Kiệt một viên trị thương đan, nói.
"Đa tạ sư tỷ!"
Âu Dương Kiệt nhận lấy đan dược.
Cả hai liền lập tức phục dùng.
"Ké Ké Ké!
Dùng đan dược phục hồi sao?"
"Những viên đan dược vô dụng đó thì làm được gì cơ chứ?!!"
"Cho dù bây giờ có thần tiên cũng không thể cứu được tính mạng của hai ngươi đâu!"
Đám thiên điểu cười lớn chế giễu Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt.
Nhưng mà chỉ trong giây lát sau, cả đám bọn chúng đều chưng ra gương mặt ngốc trệ, ngạc nhiên đến mức không thể tả.
Tất cả vết thương trên người Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt lập tức lành lặn, chẳng những thế, khí tức mà cả hai toả ra còn có phần hùng hậu hơn hẳn khi nãy.
'Chuyện quái gì đang xảy ra thế?'
'Chỉ trong giây lát có thể phục hồi hoàn toàn tất cả vết thương?!!'
'Cả nội thương cũng hoàn toàn bình phục?!!!'
'Từ lúc nào mà đan dược trị thương lại thần kỳ như vậy?!!'
Đám thiên điểu trong lòng gào thét, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Sư tỷ, có lẽ phải quyết sinh tử một trận rồi..."
Âu Dương Kiệt vứt bỏ Hộ Sơn thuẫn đã nứt làm đôi xuống nền nhà, nói.
"Ngươi có sợ chết không?!"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi, tay cầm Ỷ Thiên kiếm chĩa thẳng vô đám thiên điểu.
"Tất nhiên là đệ sợ chết chứ!
Nhưng mà nếu như chết bên cạnh sư tỷ trong lúc chiến đấu thì đệ cũng cam lòng!"
"Được rồi!
Ta lên trước, đệ bọc hậu cho ta!
Lên thôi!"
Lục Thiên Cầm dứt lời liền sử dụng Lăng Ba Vi Bộ lướt lên phía trước, tay cầm Ỷ Thiên kiếm đưa về phía sau.
Âu Dương Kiệt cũng lướt theo.
Lục Thiên Cầm chân dậm mạnh xuống sàn, nhảy lên cao, Ỷ Thiên kiếm vung về phía trước, thuận đà chém xuống đầu đám thiên điểu.
"Băng Hoa Bạo Vũ!"
Thiên Cầm hét lớn, toàn bộ khí lực xuất ra cuồn cuộn bao bọc lấy Ỷ Thiên kiếm.
Một đường kiếm chém xuống phóng thích ra hàn băng khí tức lạnh đến thấu xương.
Cả căn phòng chi chít hàng trăm đạo kiếm khí xuất hiện bổ xuống đầu năm ả thiên điểu.
Đám thiên điểu ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc vì nữ nhân kia một kiếm có thể xuất ra được hơn trăm kiếm khí.
Nhưng mà, chỉ bấy nhiêu đó thôi thì không đủ khả năng đối đầu với bọn chúng.
Năm ả thiên điểu khép đôi cánh lại, ôm lấy thân mình, sẵn sàng đón nhận những loạt kiếm khí đang lao từ trên xuống.
Tinh!
Ả cầm tu lại khảy lên một nốt.
Một lớp màn chắn xuất hiện, bao bọc che chắn cho năm ả thiên điểu.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Kiếm khí chém thẳng xuống, mang sức nặng của Kiếm Vương, cày nát sàn nhà phía dưới, bụi đất ngợp cả căn phòng.
Trong lúc rơi xuống, Lục Thiên Cầm nhíu mày cố quan sát động tĩnh bên trong đám bụi mù.
Nàng chợt giật mình, đưa kiếm lên trước ngực, khi thoáng thấy một bóng đen lao lên giữa đám bụi mù kia.
Bang!
Lục Thiên Cầm dùng Ỷ Thiên kiếm đón đỡ một cước của ả thiên điểu, cả người bị hất lên cao.
Liền ngay sau đó, một bóng đen khác lao đến từ phía sau lưng Thiên Cầm.
Lục Thiên Cầm cảm nhận được sự di chuyển của ả thiên điểu, nhưng lại bất lực vì đang ở trên không.
Nàng không thể xoay người né tránh được đòn tấn công này.
"Đi chết đi!"
Ả thiên điểu hét lớn vung cánh đầy lông vũ sắc nhọn chém tới Lục Thiên Cầm.
Bành!
Ngay lúc này, Âu Dương Kiệt chợt xuất hiện, một quyền đánh vào ngang hông ả thiên điểu.
Nhưng ả thiên điểu phản ứng rất nhanh, liền xoay người, giơ cánh ra đón đỡ, cả người bị lực lượng từ cú đấm hất văng vào bức tường sau lưng.
Ả xoay người, chân đạp mạnh vào tường, lấy đà bay ngược lại chỗ Âu Dương Kiệt, cặp chân sắc nhọn của ả hướng Âu Dương Kiệt mà đạp tới.
Âu Dương Kiệt đưa hai tay lên trước mặt đón đỡ.
Bành!
Lực lượng mà ả thiên điểu xuất ra rất mạnh, một cước đá Âu Dương Kiệt văng ra rất xa.
Âu Dương Kiệt hai cánh tay rướm máu nhưng không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại khoé miệng còn hiện lên cười khinh dễ.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Âu Dương Kiệt.
Hướng mà hắn bị đá văng đến chính là chỗ mà ả cầm tu đang ngồi.
"Băng kết!"
Lục Thiên Cầm giơ tay về hướng Âu Dương Kiệt sắp sửa văng đến thi triển ra băng thuật làm không khí phía trước mặt Âu Dương Kiệt băng phong lại.
Âu Dương Kiệt chân đạp vào khối băng tích tụ trước mặt, tạo đà lao xuống đất, nắm đấm siết chặt lại, hướng cái bàn nơi mà ả cầm tu đang ngồi mà giáng xuống.
Phía bên này, Lục Thiên Cầm chân đạp vào khối băng phía dưới, nhảy lên, chém mạnh vào người ả thiên điểu.
Bang!
Ả thiên điểu không khỏi ngạc nhiên trước tình huống này, liền khép cánh lại đỡ một kiếm của Lục Thiên Cầm.
Nhưng kiếm này Thiên Cầm chém ra không phải là muốn đoạt mạng ả, mà chính là muốn mượn lực từ nhát chém tự đẩy mình xuống.
Soạt!
Lục Thiên Cầm chân đáp xuống đất, liền xoay người, Ỷ Thiên kiếm chém ngang một đường, xuất ra mấy mươi đạo kiếm khí lao đến bốn ả thiên điểu đang lướt tới.
Bang!
Bang!
Bang!
Bang!
Đám thiên điểu khựng lại, cánh rất nhanh khép lại che chắn cơ thể trước đợt sóng kiếm khí hung hăng lao tới.
Bọn chúng, cả người bị đẩy lùi ba, bốn bước.
Đám thiên điểu không còn được bảo vệ bới màn chắn hộ giáp của ả cầm tu, cả đám bị chém đứt rất nhiều lông vũ.
Bành!
Ả cầm tu sắc mặt trở nên ngưng trọng, vội vàng ôm đàn cầm nhảy ra, vừa kịp tránh đi cú đấm trời giáng của Âu Dương Kiệt.
Hai chân mày ả nhăn lại, tỏ vẻ khó chịu.
"Cận chiến..."
Âu Dương Kiệt đứng thẳng người giữa đống đổ nát của cái bàn, quăng ánh mắt sắc lạnh về phía ả cầm tu, chậm rãi nói.
"... Điểm yếu duy nhất và chí mạng nhất của cầm tu chính là đánh cận chiến...
Ta nói không sai chứ?!"
Ả cầm tu sắc mặt hiện lên ngưng trọng trước lời của Âu Dương Kiệt.
Điều này là hoàn toàn chính xác.
Cầm tu sở trường là công kích từ xa và hỗ trợ cho đồng đội, hoàn toàn thua thiệt về khoảng đánh cận chiến.
Một khi cầm tu bị đối thủ áp sát tung ra những đòn đánh cận chiến, thì sẽ không có thời gian mà sử dụng đến đàn cầm, cầm tu sẽ không thể nào thi triển ra được sức mạnh của mình.
Đây là điểm yếu chết người!
Dù cho có là ma nhân đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấp đi được khuyết điểm này.
Âu Dương Kiệt không phải cầm tu, nhưng hắn biết rất rõ chuyện này, bởi vốn dĩ hắn có một sư nương là một cầm tu đại sư cực kỳ mạnh.