Chương 84: Đá phải tấm sắt rất lớn!
Hàn Vân thành mấy ngày này đông đúc, náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhiều môn phái từ khắp nơi trên Đại lục tập trung về đây để tham gia Môn phái Luận võ.
Không chỉ có võ giả của các môn phái, mà ngay cả tán tu cũng kéo đến rất đông, bọn hắn phần vì đến xem náo nhiệt, phần kéo đến để trục lợi qua các vụ cá cược các trận đấu của giải đấu.
Tất cả con đường trong thành tấp nập hẳn ra, trở nên chật chội hơn hẳn ngày thường, người đi qua đi lại phải nói là không đếm xuể.
Môn phái Luận võ là một sự kiện lớn được tổ chức hằng năm, địa điểm tổ chức sẽ được thay đổi luân phiên giữa các thành trì, các quận, và năm nay đến phiên Hàn Vân thành đứng ra tổ chức.
Dân chúng Hàn Vân thành cũng là rất tranh thủ, không ai muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền hiếm có này.
Dọc các con đường, mọc lên san sát, chi chít là những gian hàng bày bán đủ thứ hàng hoá, nào là đan dược, nào là mỹ phẩm, nào là đồ ăn, thức uống...tiếng hò hét, tiếng lôi kéo, chào mời khách văng vẳng khắp từng con hẻm, góc phố.
"Thành trì ở Nhân giới lúc nào cũng nhộn nhịp thế này sao?"
Mộc Phiến La tâm tình phấn khích, đôi mắt ngó nghiêng hết bên này lại sang bên kia, dù đã đến Nhân giới khá lâu nhưng nàng chỉ quanh quẩn ở Tàng Viêm cốc và một vài thị trấn nhỏ lân cận, chưa bao giờ nàng nhìn thấy cảnh náo nhiệt này trước đây.
Ở Yêu giới cũng có thành trì, nàng cũng từng là thành chủ của Vẫn Thanh thành, cảnh náo nhiệt này nàng cũng từng thấy qua nhiều lần, nhưng lần này hoàn toàn khác hẳn, nàng đang ở Nhân giới, với nàng nó rất là khác biệt.
"Phu quân, chúng ta lại đó xem xem!"
Mộc Phiến La kéo tay Vương Nhất Tự đến một gian hàng bày bán đủ thứ mỹ phẩm, đồ làm đẹp dành cho nữ giới.
"Được, được!"
Vương Nhất Tự gật gật đầu, bước đi theo Phiến La.
"Phiến La, chúng ta tới đây là để đăng ký Môn phái Luận võ, đợi sau khi đăng ký xong rồi đi tham quan vẫn chưa muộn..."
Trương Tố Tố nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Tỷ...muội chỉ xem chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu a!"
Phiến La vui vẻ đáp lời Tố Tố.
"Việc đăng ký diễn ra cả ngày, chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Nàng cũng thư giản một chút đi, Tố Tố.
Nhìn xem, đây chẳng phải là loại phấn mà nàng thích nhất sao?"
Vương Nhất Tự giơ lên một hộp phấn trang điểm, ra hiệu về phía Tố Tố.
"Chàng thật là...ham vui giống y như Phiến La muội..."
Trương Tố Tố đi về phía gian hàng.
"Để thiếp xem nào..."
Năm tên đệ tử đứng chôn chân tại chỗ, khoé miệng giật giật liên hồi.
'Xong rồi.
Đi đăng ký Môn phái Luận võ đã trở thành đi tham quan du lịch rồi.
Đến ngay cả Tố Tố sư nương, lúc nào cũng nền nã cũng tham gia vào cuộc vui luôn rồi...'
Cả đám hiện lên chung một suy nghĩ.
"Không thể để như vậy được!
Việc nào ra việc đó!
Thiên Tuyết, Liên Hoa chúng ta tới nói với chưởng môn một tiếng!"
Lục Thiên Cầm âm trầm lên tiếng, sau đó kéo Thiên Tuyết và Liên Hoa đi theo.
Hai tên nam nhân đứng đó, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tam sư tỷ mà đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ khuyên được chưởng môn a.
Nhưng mà...
"Sư muội xem này, loại son này màu cũng thật đẹp a!"
Triệu Thiên Tuyết cầm một hộp son lên đưa cho Lục Thiên Cầm.
"Ta thấy màu này cũng khá được, sư tỷ, ngươi xem xem..."
Lục Thiên Cầm chỉ tay vào một hộp son trên bàn, nói.
Hự...
Trương Tấn, Âu Dương Kiệt kém chút phun máu mà té ngã.
'Đến cả tam sư tỷ, người lúc nào cũng lạnh lùng bất kể hoàn cảnh, cũng nhập bọn luôn rồi!!!'
Hai bọn hắn gào thét trong lòng.
Đối với nữ nhân thì mỹ phẩm cũng giống như tính mạng vậy, làm sao mà mấy nàng không bị thu hút được cơ chứ?
Sau một vài canh giờ lân la ở những gian hàng, đám người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng đi đến quãng trường lớn của Hàn Vân thành, cũng vừa là xế chiều.
Bàn đăng ký Môn phái Luận võ đặt ở giữa quảng trường bây giờ cũng đã thưa thớt người hẳn, chỉ có khoảng mười mấy người đang đứng xung quanh.
"Cũng may là vẫn còn thời gian đăng ký..."
"Ta cứ tưởng chúng ta đã lỡ mất rồi chứ..."
Trương Tấn, Âu Dương Kiệt thở dài một hơi.
"Chẳng phải như thế này thì các ngươi đỡ phải xếp hàng khi đăng ký hay sao?"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Cả đám đi đến bàn đăng ký.
Người đăng ký, là một lão già tuổi hơn năm mươi, trông như là một ông đồ, đang cầm bút ghi ghi chép chép, không thèm ngẩng mặt lên nhìn đám người, hỏi.
"Đăng ký Môn phái Luận võ, đúng không?"
"Đúng vậy!"
Vương Nhất Tự gật đầu trả lời.
"Tên môn phái?"
"Thương Sơn phái"
"Tên chưởng môn?"
"Vương Nhất Tự"
"Địa điểm tọa lạc của môn phái?"
"Thương Sơn đỉnh, tại Hàn Vân thành"
"Thương Sơn đỉnh...Hàn Vân thành..."
Người đăng ký vừa hỏi vừa ghi lại thông tin, điệu bộ rất ư là chuyên nghiệp.
"Cấp bậc môn phái hiện tại?"
"Thập lưu môn phái"
"Thập lưu...?"
Lão thầy đồ ngừng viết, gương mặt nhăn nheo ngước lên nhìn Vương Nhất Tự, ánh mắt hiện lên khinh dễ và khó chịu.
Lão ngồi ở đây cả ngày trời, cổ tay muốn rời ra vì số lượng người đăng ký quá đông, đến khi lão định nghỉ ngơi thì lại gặp cái đám Thập lưu phái này.
"Một trăm kim tệ phí đăng ký!"
Lão thầy đồ gằng giọng nói.
"Phí đăng ký?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi lại.
"Bản tọa vừa nãy có đọc thông báo viết ở kia, việc đăng ký là hoàn toàn miễn phí, làm gì có đề cập đến việc thu phí??"
"Đó là dành cho những môn phái từ Cửu lưu trở lên, Thập lưu môn phái muốn đăng ký thì phải đóng phí!
Không đóng thì mau mau cút đi chỗ khác, đừng ảnh hưởng ta làm việc!"
Lão thầy đồ giọng cáu gắt đáp.
"Rõ ràng là ức hiếp người!
Phu quân, để thiếp giết quách lão khọm này cho rảnh nợ!"
Thái độ của lão đồ già khiến cho Mộc Phiến La cả giận, nàng nói lớn.
"Ngươi cứ thử mà xem!"
Lão đồ già thách thức, chỉ tay về phía sau.
Sau lưng lão già là mười tên hộ vệ, đứng thành hai hàng, tất cả bọn chúng để là Võ Sư đỉnh phong, bọn chúng là đội bảo vệ trật tự trong ngày đăng ký.
"Phiến La, chúng ta đến đây là để đăng ký ghi danh chứ không phải đến để kiếm chuyện..."
Vương Nhất Tự ngăn Mộc Phiến La lại, sau đó đặt lên bàn một tờ ngân phiếu một trăm kim tệ.
"Một trăm kim tệ ở đây!
Bây giờ tiếp tục ghi danh được chưa?"
"Xem như ngươi biết điều!"
Lão thầy đồ hừ lạnh một cái, nhanh chóng nhét tờ ngân phiếu vào ống tay áo.
"Được rồi, Thương Sơn phái, Thập lưu môn phái...
Bao nhiêu đệ tử tham gia?"
"Năm đệ tử!"
"Tên?!"
"Triệu Thiên Tuyết.
Lục Thiên Cầm.
Trương Tấn.
Lý Liên Hoa.
Âu Dương Kiệt."
"Âu Dương... Kiệt...?
Âu Dương gia dòng chính...?"
Lão đồ già ngập ngừng hỏi.
Đám võ giả, tán tu xung quanh nghe đến tên Âu Dương Kiệt liền cặp mắt dò xét nhìn về đám người Thương Sơn phái, cũng xuất hiện lên nhiều tiếng bàn tán.
"Đó chẳng phải là tên phế vật của Âu Dương gia hay sao?"
"Một thứ phế vật như hắn mà cũng đến ghi danh?"
"Đúng là trò cười!"
"Tên phế vật đó muốn đem thân cho người khác ngược hay sao?"
"Hắn không tự biết thân biết phận hay sao chứ?!!"
Xung quanh rầm rộ những lời bàn tán, chế giễu, nhưng đám người Thương Sơn phái không thèm để tâm tới.
Các ngươi cứ việc bàn tán, các ngươi cứ việc chế giễu, các ngươi cứ việc khinh thường đi, vì sẽ không có cơ hội nào nữa đâu, khi giải đấu này kết thúc thì cũng là lúc 'phế vật Âu Dương Kiệt' sẽ mãi mãi không còn nữa!
"Chỉ Âu Dương Kiệt!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Được rồi, ghi danh hoàn tất!
Ngày mai giải đấu sẽ khai mạc, nhớ đến đúng giờ!"
Lão đồ già nhắc nhở, sau đó đóng sập quyển sổ lại, thông báo cho tất cả mọi người xung quanh.
"Kết thúc ghi danh!".
Đám người Vương Nhất Tự quay lưng trực rời đi thì liền bị một đám người chặn lối.
Một tên thanh niên từ trong đám đông bước ra, gương mặc hắn như gợi đòn.
"Đây chẳng phải là đại ca Âu Dương Kiệt hay sao?
Sao lại có mặt ở chỗ này thế nhỉ?!"
Hắn buông ra lời lẽ châm chọc, ánh mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Kiệt.
Hắn là Âu Dương Thành, cũng là Âu Dương gia dòng chính, đệ đệ của Âu Dương Kiệt.
"Một tên phế vật như ca vốn không nên có mặt ở đây mới phải a!"
Âu Dương Kiệt hai tay nắm chặt nấm đấm, âm trầm đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn bằng nửa con mắt.
"Cẩn thận lời nói của ngươi!"
"Sao?
Ca muốn đánh ta sao?
E là ca không làm nổi đâu!
Nè, đánh đi, đánh đi!"
Âu Dương Thành giơ mặt ra khiêu khích.
Âu Dương Kiệt giận đến run người, nhưng không hề ra tay.
Như lời chưởng môn nói vừa nãy, bọn hắn tới đây là để đăng ký Môn phái Luận võ không phải đến để gây chuyện.
Nhịn!
Nhất định phải nhịn!
"Sao nào?
Tên phế vật như ca không dám ra..."
Bành!
Âu Dương Thành còn chưa kịp nói hết câu liền nhận ngay một bạt tay trời giáng vào mặt, hắn bị lực lượng từ cú tát nhấn mạnh xuống đất, ngã sấp mặt.
Kẻ ra tay không ai khác chính là Vương Nhất Tự.
"Ở nơi này mà lắm ruồi thế nhỉ?"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Đám ruồi to mồm, đáng đánh!"
Tất cả đám người đứng xung quanh mắt mở to, hoang mang cực độ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Âu Dương Thành bị một cú bất ngờ đến muốn trật cả quai hàm, vẫn cố gắng vùng dậy, điên tiết, gào lớn.
"Dám cả gan đánh ta?!
Thật muốn chết!"
"Ồ, con ruồi vẫn chưa chết?!"
Bành!
Vương Nhất Tự bồi thêm cho Âu Dương Thành một cú tát vào bên má còn lại, khiến hắn văng ra bốn, năm thước, miệng phun ra hai, ba cái răng gãy.
"Ngươi?!!
Ngươi dám động vào đệ...tử của Hằng Sơn phái...??!"
Âu Dương Thành miệng đầy máu nhưng vẫn gân cổ lên mà lớn tiếng.
"Con ruồi nhải nhép này...dai thật đấy nhỉ?!"
Vương Nhất Tự trực lao đến hoá kiếp cho Âu Dương Thành.
"Ngừng tay!"
Chợt lúc này một giọng nói âm trầm vang lên, đám người ăn dưa lê liền dạt ra hai bên.
Một tên trung nhân dáng vẻ đạo mạo bước ra, ánh mắt dọa người nhìn về phía Vương Nhất Tự.
Nhìn thấy người trung niên kia, Âu Dương Thành liền gấp gáp.
"Trưởng... trưởng lão...cứu...đệ tử..."
Tên trung niên liếc nhìn dáng vẻ nhảo như bùn của Âu Dương Thành, trán nổi gân xanh, cả giận quát lớn.
"Thật là không biết sống chết!
Ngươi là kẻ nào?
Dám động đến đệ tử Hằng Sơn phái ta?!!"
"Bản tọa chưởng môn Thương Sơn phái, Vương Nhất Tự!
Đệ tử của ngươi đưa mặt bảo người đánh, nên bản tọa mới đánh!
Những người có mặt ở đây có thể làm chứng!"
Vương Nhất Tự nhún vai, thản nhiên nói.
"Thật không thể hiểu nổi, đệ tử Hằng Sơn phái là thích ăn đòn thay cơm a!"
"Ngươi?!!"
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái giận tím mặt, liền vận khí lực vào lòng bàn tay, trực lao đến lấy mạng Vương Nhất Tự.
"Ta làm sao?
Muốn tranh đòn với đệ tử thì cứ lao vô!"
Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay về phía tên trưởng lão Hằng Sơn phái, khiêu khích.
"Đi chết đi!"
Trưởng lão Hằng Sơn phái gầm thét, ánh mắt tóe lửa, hung hăng chưởng pháp đánh tới Vương Nhất Tự, nhưng liền bị một giọng nói ngăn lại.
"Dừng tay!"
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái chợt khựng lại.
Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Tống đà chủ, đà chủ của phân đà Ma Thần tông tại Hàn Vân thành.
Bốn tên đệ tử Ma Thần tông to lớn, bàn tay dạt đám người ra, để Tống đà chủ bước đi.
"Ô, hóa ra là Vương chưởng môn!
Hạnh ngộ! Hạnh ngộ a!"
Tống đà chủ hai tay ôm quyền, cười nói, khẽ liếc nhìn qua Lục Thiên Cầm, ánh mắt như chào hỏi nàng.
"Tống đà chủ, đã lâu không gặp a!"
Vương Nhất Tự cũng ôm quyền chào lại.
Tên trưởng lão Hằng Sơn phái gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ nhìn tình huống đang diễn ra trước mắt.
"Vương chưởng môn hẳn là dẫn đệ tử đến Hàn Vân thành để tham gia Môn phái Luận võ a?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Vương Nhất Tự gật gật đầu.
"Đăng ký vừa xong, bản tọa định dẫn đệ tử đi tham quan cảnh chiều muộn ở Hàn Vân thành thì bị một đám người chặn đánh, may nhờ có Tống đà chủ xuất hiện can ngăn đúng lúc a!"
Chân Long Giáng Thế?
Ai chặn đánh ai?
Rõ ràng là ngươi đánh đệ tử của người ta, nay lại đỗ ngược lại, ngươi lưỡi dài ba tấc hay sao?
Đám người ăn dưa kém chút té ngã.
Trưởng lão Hằng Sơn phái và Âu Dương Thành kém chút tức đến thổ huyết.
"Tống đà chủ, ngươi nhìn xem, hai nương tử của bản tọa, cùng ba nữ đồ đệ bị doạ cho sợ hãi, e là không còn tâm trạng trạng nào mà đi tham quan nữa rồi..."
Vương Nhất Tự chỉ chỉ tay về phía Lục Thiên Cầm, giọng đầy tiếc nuối nói.
"Đúng là vậy!
Đệ tử bây giờ không còn tâm trạng mà tham quan nữa rồi..."
Lục Thiên Cầm âm trầm gật đầu.
Lục Thiên Cầm tuy là diễn hơi đơ, thiếu sức thuyết phục, nhưng mà bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm Tống đà chủ hốt hoảng, không muốn tin cũng không được.
Tống đà chủ hừng hực lửa giận, quay người lại quát lớn.
"Là tên nào?
Tên nào to gan dám làm mất nhã hứng của Vương chưởng môn?!!"
"Tống...Tống đà chủ...xin đừng nghe tên đó giảo biện.
Hắn mới chính là kẻ đánh đệ tử của ta..."
Bành!
"Giảo biện?!!"
Tống đà chủ một bạt tay dứt khoát vào mặt tên trưởng lão Hằng Sơn phái, đánh hắn té ngã ra sau.
"Ngươi dám nói Vương chưởng môn giảo biện?!!
Thật là chán sống!
Người đâu, đánh!"
Tống đà chủ vừa dứt lời, liền bốn tên đệ tử xông vào, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, nện cho tên trưởng lão Hằng Sơn phái thành bùn nhão.
Âu Dương Thành gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, nhìn cảnh tượng trưởng lão của mình bị đánh mà không thể phản kháng.
Là không dám phản kháng a!
Hằng Sơn phái vốn chỉ là một Thất lưu môn phái, còn Ma Thần tông là Nhất lưu Tà tông, có cho bọn hắn thêm mười cái mạng bọn hắn cũng không dám phản kháng.
"Tống đà chủ, tên này vừa nãy buông lời trêu chọc ta, cũng may có chưởng môn ra tay dạy cho hắn một bài học.
Hắn không những không hối hận, còn thốt ra lời chửi rủa..."
Lục Thiên Cầm chỉ tay vào Âu Dương Thành nói.
"Đáng chết!!!!"
Tống đà chủ miệng khè ra lửa, quát lớn.
"Đánh!
Đánh chết hắn cho ta!"
"Không...không phải...ta..không có..."
Bành!
Bành!
Bành!
Âu Dương Thành chưa kịp giải thích liền bị đánh cho không ngóc đầu lên được.
Dân chúng xung quanh ánh mắt hiện lên thương xót nhìn hai tên Hằng Sơn phái bị ngược chết đi sống lại mà không dám can ngăn, bọn chúng không có can đảm mà đối đầu với Ma Thần tông a.
"Đa tạ Tống đà chủ giải vây a!"
Vương Nhất Tự hai tay ôm quyền nói.
"Vương chưởng môn không cần khách sáo, đây là việc ta nên làm a!"
Tống đà chủ cung kính đáp lại.
"Bản tọa còn phải dẫn hai vị nương tử và đám đồ đệ đi tham quan Hàn Vân thành, không nán lại được, hẹn Tống đà chủ dịp khác sẽ nói chuyện nhiều hơn a"
"Vương chưởng môn, đi thong thả..."
Nói rồi, đám người Vương Nhất Tự cất bước, ung dung ra khỏi đám đông, để lại phía sau một tràng hoang mang cho đám người ăn dưa.
Rốt cuộc là tên Vương chưởng môn này là ai?
Sao Tống đà chủ lại cung kính với hắn như vậy cơ chứ?!!
Đám đông hiện lên cùng một câu hỏi trong đầu.
Đợi đến khi đám người Vương Nhất Tự khuất tầm mắt, Tống đà chủ âm trầm quay lại, ánh mắt vô cùng giận dữ nhìn hai tên Hằng Sơn phái đang nằm bẹp dưới đất.
Hắn nhận được tin tức Thánh nữ đến đăng ký Môn phái Luận võ liền tức tốc chạy ngay đến đây.
May là hắn xuất hiện kịp lúc, nếu như để hai tên nghiệt súc này phá hỏng tâm trạng của Thánh nữ thì đà chủ như hắn cũng không thoát khỏi liên lụy.
Hắn càng nghĩ càng thêm giận!
"Đánh!
Tiếp tục đánh cho ta!
Đánh tới khi nào hai tên nghiệt súc này không còn thở nữa thì thôi!'
Tống đà chủ quát lớn.