webnovel

Chương 49: Tàng Long bạo nộ.

Chương 49: Tàng Long bạo nộ.

Triệu Thường Côn giọng yếu ớt lần đầu tiên gọi tên Mộc Phiến La.

Hắn vừa kịp lao đến chỗ nàng, làm chệch hướng của mũi gai kia, vừa kịp cứu nàng một mạng, nhưng hắn cũng phải nhận lấy một vết thương chí mạng.

Phần bụng bên phải của hắn rách một lỗ lớn do bị mũi gai đâm xuyên qua, máu cứ thế tuôn ra loang đầy mặt đất.

Hắn khuỵu xuống, ôm chầm lấy Phiến La, tay run run cố gắng đưa viên trị thương đan vào miệng nàng.

Cơ thể cả hai nhuốm đỏ một màu máu.

Trọng lực đè nén xuống vẫn tiếp tục gia tăng, những mũi gai nhọn cùng những lưỡi dao nước sắc bén vẫn hướng hai người mà lao đến.

Rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc Phiến La chợt bừng tỉnh dưới tác dụng của trị thương đan.

Cơ thể nàng nặng trịch, tựa như một khối sắt không thể nào động đậy.

Và cũng rất nhanh sau đó nàng liền nhận ra Triệu Thường Côn đang ôm chặt nàng, thân thể ướt đẫm máu.

Phiến La gắng gượng vận yêu khí hộ thể, cố gắng hết sức lực để vùng dậy.

Nàng lập tức trở người che chắn cho Triệu Thường Côn đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Phiến La khổ sở dưới sức nặng của trọng lực.

Nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng những lưỡi dao nước lao đến chém vào cơ thể.

Vận hết tất cả sức lực tung chưởng pháp đánh vào những chiếc gai nhọn làm chệch hướng của chúng.

Nhưng dù có cố gắng đến cỡ nào thì nàng cũng không thể trụ lâu thêm được, giới hạn của nàng không cho phép nàng làm việc đó.

Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, nàng không muốn buông xuôi vào lúc này.

Tên nam nhân nằm đó là người nàng yêu, hơn thế hắn lại vừa cứu mạng nàng một lần nữa, dù có chết nàng cũng sẽ bảo vệ hắn.

Quyết tâm bảo vệ thôi thúc Mộc Phiến La làm một việc mà trước giờ nàng chưa từng làm.

Hai mắt của nàng con ngươi chợt biến đổi từ màu xanh chuyển dần sang đỏ rực, cặp nanh hàm trên cũng dài ra tới tận cằm.

Phía sau lưng nàng, y phục lập tức toạc ra, bốn cặp chân dài và nhọn của loài nhện mọc ra, toàn bộ cơ thể nàng được những cái chân nhện nâng lên cao.

Cùng với sự biến dạng về hình dáng, yêu khí của Phiến La cũng trở nên hùng hậu hơn gấp mấy lần.

Đây là chân thể của Phiến La, nhưng nàng chỉ là biến hình một nữa, vẫn giữ lại một nữa yêu nhân.

Phiến La vận yêu khí luân chuyển xung quanh tạo thanh một màn chắn hộ thân, bảo vệ nàng trước những đợt tấn công dồn dập của Tàng Long.

Trong màn chắn này, cơ thể Phiến La hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của trọng lực, có thể giúp nàng dễ dàng chiến đấu.

Phiến La cũng lập ra một trận pháp bao quanh Triệu Thường Côn, người hiện giờ đang bất tỉnh, tạo ra một màn chắn bảo vệ hắn như loại màn chắn hộ giáp của nàng.

Chỉ có như thế nàng mới yên tâm mà lao lên tử chiến với Tàng Long Yêu thú.

Phiến La cũng ý thức được một điều, nàng dù có trở lại dạng chân thể, dù cho yêu khí được nâng cao lên, thì nàng cũng không phải là thủ của Tàng Long kia.

Tàng Long kia thực sự quá mạnh!

Roẹt!

Không suy nghĩ nhiều làm gì, những cặp chân nhện bắt đầu di chuyển.

Thoáng chốc Phiến La đã gần tiếp cận được chổ của Tàng Long.

Trước mặt nàng bây giờ là một đống hỗn độn những cái gai dài và nhọn hoắc, chúng đan xen lẫn nhau tạo thành một bức tường bao xung quanh Tàng Long Yêu thú như muốn bảo vệ nó khỏi bất cứ thứ gì xung quanh.

Mộc Phiến La hai chân mày nhíu lại, vừa né tránh những cú đâm của những chiếc gai vừa di chuyển tìm kiếm sơ hở.

'Kỳ lạ!

Tàng Long tuy thân thể to lớn nhưng di chuyển rất nhanh, tại sao từ nãy đến giờ nó không hề di chuyển, chỉ tung ra những đòn tấn công từ xa?

Không lẽ là...?'

Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Mộc Phiến La.

Nhưng rồi nàng cũng đoán được lý do tại sao Tàng Long lại không di chuyển.

'Nó đang hồi phục vết thương??!'

Chỉ có thể là như thế thì mới lý giải được hành động kỳ lạ của nó.

Nhận ra được điều này Phiến La chợt khựng lại, ánh mắt nàng chăm chú nhìn những gai nhọn tua tủa trước mặt.

Nàng liền lấy ra từ không gian giới chỉ một cây đại đao dài đến ba thước, thân đao ánh lên một màu xanh lục bảo óng ánh.

Nhưng thứ vũ khí này chỉ trông như là một thanh đao, thực chất nó là một nửa của một cái kéo khổng lồ, cũng chính là thứ vũ khí Phiến La không bao giờ muốn dùng đến.

Vì sao lại thế?

Vì nó là thứ gắn liền với sinh mạng của nàng, nó rất sắc bén, cũng rất cứng cáp, nhưng nếu thứ vũ khí này bị tổn hại thì sinh mạng của nàng cũng sẽ bị thương tổn.

Không phải tình huống thập tử nhất sinh thì nàng sẽ không bao giờ triệu gọi thanh đao này ra.

Và tên của nó là Huyết Thù Cuồng đao, là hồn khí của Mộc Phiến La.

Trong Huyết Thù tộc chỉ duy nhất Mộc Phiến La mới triệu gọi ra được hồn khí, đây chính là lý do nàng trở thành nữ vương của Huyết Thù tộc.

"Con thằn lằn chết tiệt kia, đừng hòng bản vương cho ngươi có thời gian hồi phục!"

Mộc Phiến La hét lớn, tay nắm chặt Huyết Thù Cuồng đao lao đến.

Rẹt!

Rẹt!

Rẹt!

Những chiếc gai nhọn của Tàng Long đâm tới đều bị Phiến La chặt đứt một cách dứt khoát và nhanh gọn.

Nhưng lần này hoàn toàn khác với những lần trước, mặc dù gai nhọn trên người Tàng Long bị chặt đứt nó cũng không hề gầm lên một tiếng đau đớn nào.

Âm thanh duy nhất là âm thanh của những chiếc gai bị chặt và những lưỡi dao nước va trúng màn chắn hộ giáp của Phiến La.

Phiến La cũng không bận tâm vì chuyện đó, nàng cứ thế lao lên chặt đứt tất cả gai nhọn cản đường.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi những cái gai trên người Tàng Long bị Phiến La chặt dứt hơn một nữa, mặt đất ngổn ngang những chiếc gai khổng lồ.

Bức tường gai bao bọc xung quanh Tàng Long Yêu thú bị Phiến La dùng đao cắt vụn ra.

Nhưng khi nhìn vào thứ bên trong bức tường gương mặt Mộc Phiến La trở nên ngưng trọng, nàng bàng hoàng nhận ra Tàng Long Yêu thú không phải là đang tự trị liệu cho bản thân.

Toàn bộ cơ thể khổng lồ của Tàng Long được bao bọc bởi một lớp màng dày đặc yêu khí vây quanh, toả ra một uy áp kinh khủng đến đáng sợ.

Phiến La đứng hình trong phút chốc, nhưng rất nhanh nàng liền lấy lại tinh thần.

"Cho dù ngươi đang tính làm gì đi chăng nữa, bản vương cũng sẽ không cho ngươi hoàn thành nó!"

Mộc Phiến La ánh mắt dọa người, tám cái chân nhện nhúng mạnh, bật cả cơ thể lên không trung, hai tay nàng nắm chặt Huyết Thù Cuồng đao vung chém xuống hòng chẻ đôi cơ thể của Tàng Long Yêu thú.

Roẹt!

Một đạo đao khí khổng lồ phát ra từ lưỡi đao xé toạc không gian bay thẳng về phía Tàng Long.

Tất cả những gai nhọn trên đường bay của đao khí đều bị cắt rời ra, rơi lộp độp xuống đất.

Bàng bạc đao khí chém vào lớp màng bao bọc Tàng Long, nhưng rồi chợt tan biến vào hư vô khi chạm vào.

Mộc Phiến La đáp xuống đất, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ.

"Có lẽ nào..."

Đao vừa rồi xuất ra mặc dù Phiến La không hy vọng là có thể chém Tàng Long ra làm hai, nhưng cũng không đến mức không gây ra được một chút tổn hại nào cho nó.

Rắc!

Rắc!

Thân thể của Tàng Long bỗng tự dưng co giật, xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Phiến La vô thức lùi lại một hai bước chứng kiến cảnh tượng cái cơ thể khổng lồ trước mặt đang từ từ nứt ra.

Nhưng rồi ánh mắt nàng chợt hiện lên kinh hãi, nàng liền lập tức cuộn bốn cặp chân lại bao lấy thân thể thành một khối tròn.

Phiến La chỉ kịp cất thanh đao của mình vào không gian giới chỉ, sau đó...

Đùng!

Ầm!

Ầm!

Chỉ trong một cái chớp mắt thân thể Tàng Long Yêu thú bạo nổ, tạo nên một rung chấn long trời lở đất, thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh cùng với Mộc Phiến La.

Sức tàn phá của vụ nổ là không thể tưởng tượng được, cứ như là một quả bom khổng lồ phát nổ.

Bụi đất mù mịt giăng khắp đất trời.

Mộc Phiến La bị dư chấn của vụ nổ thổi bay ra rất xa.

Trận pháp trọng lực lúc trước do Tàng Long lập ra cũng lập tức biến mất.

Phiến La nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể bị thổi bay đi.

Tám cái chân nhện của nàng kẹp chặt vào cơ thể hòng giảm tối đa sức sát thương khi va chạm xuống đất.

Bặc!

Nhưng cú va chạm không hề như nàng tưởng tượng, không hề có một cảm giác gì cả.

Phiến La ngốc trệ từ từ mở mắt, bốn cặp chân cũng dần duỗi ra.

"Là... ngươi?"

"Không là ta thì còn ai?"

Triệu Thường Côn đứng sau lưng Phiến La, hai tay đỡ lấy lưng nàng, thản nhiên đáp lời.

"Tránh ra!"

Phiến La hét toáng lên, một cái chân nhện quật tới trước mặt Triệu Thường Côn hất hắn bật ngửa về phía sau.

Triệu Thường Côn ngơ ngác bật dậy, mũi chảy máu, ngơ ngác nhìn Phiến La.

"Cái quái...?

Ngươi làm sao lại tự dưng đánh ta?"

"Ta...ta không cố ý...!"

Phiến La rất nhanh chóng trở về dạng yêu nhân, đáp.

Triệu Thường Côn hừ lạnh một cái, liền lấy ra một cái áo khoác màu trắng choàng lên người Phiến La, giọng dửng dưng nói.

"Choàng cái này vào, y phục của ngươi tơi tả hết rồi"

Phiến La khẽ cuối đầu, gương mặt ửng đỏ lên.

Viu!

Giây phút ngượng ngùng của Phiến La không kéo dài được bao lâu thì từ phía sau một tia nước bắn tới rất nhanh.

Triệu Thường Côn trong chớp mắt đẩy Phiến La sang một bên, vừa kịp né tránh.

Tia nước bắn xuống đất, trượt dài, tạo thành một khe thẳng tắp.

Mộc Phiến La lập tức quay lại nhưng không thể nào nhìn thấy thứ vừa tấn công họ do bụi đất che mất tầm nhìn.

"Tàng Long vừa nãy đã bạo nộ... không lẽ...vẫn còn sống...?"

Phiến La ngập ngừng tự hỏi.

Triệu Thường Côn hai chân mày nhíu lại, giọng nói thể hiện lên sự nghiêm túc.

"Cái thứ này không chết đơn giản vậy đâu.

Trận chiến này có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu...".

Bab berikutnya