Chương 32: "Ta sẽ sớm gặp lại nàng..."
Hơn năm mươi hoả phân thân Hỗn Độn Yêu vương vây quanh lấy Triệu Thường Côn cùng Lan Như Nguyệt.
Hỗn Độn Yêu vương đứng phía xa cười lớn, sau đó ra hiệu cho đám phân thân tấn công.
Bản thân hắn cũng nhảy lên cao, hướng về phía Triệu Thường Côn.
Tay chân bị trói chặt bởi Xích luyện hồn tưởng chừng Triệu Thường Côn lúc này không thể di chuyển được, nhưng điều làm Hỗn Độn Yêu vương kinh hãi chính là thấy hành động của hắn.
Triệu Thường Côn vận khí lực, hét lớn, sau đó dùng sức kéo đứt tất cả Xích luyện hồn, tay nắm chặt kiếm, lao đến đám Hoả phân thân.
'Một nhân loại nhỏ bé lại có thể dễ dàng kéo đứt Xích luyện hồn?
Hắn có còn là con người nữa không vậy?!!'
Hỗn Độn Yêu vương trong lòng nổi lên kinh sợ.
Đến ngay cả hắn cũng không thể nào phá được Xích luyện hồn kia một khi đã bị trói.
Nhưng sợ hãi vào lúc này cũng đồng nghĩa với cái chết!
Trạng thái cuồng nộ không thể kéo dài lâu được, hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Tên nhân loại kia dù có mạnh thì cũng phải có điểm yếu, chỉ cần tìm ra điểm yếu đó, nhất định có thể giết chết hắn.
Triệu Thường Côn lao đến giáp lá cà với hơn năm mươi hoả phân thân.
Kiếm của hắn vung như đang múa giữa một rừng lửa.
Kiếm kỹ, chưởng pháp tất cả đều vận dụng ra.
Nhưng hắn, Triệu Thường Côn, dù có giết bao nhiêu đi chăng nữa thì đám hoả phân thân kia vẫn cứ từ bốn phía mà lao đến tấn công.
'Giằng co với đám này không phải là ý hay, cần phải giải quyết được bản thể thì mới có thể tiêu diệt chúng hoàn toàn'
Nhưng là Hỗn Độn Yêu vương bản thể thì đang lơ lửng phía trên cao, rất khó mà tiếp cận khi bị đám phân thân này vây lấy.
Hơn thế nữa, vài tên phân thân đang công kích vào màn chắn hộ giáp của Như Nguyệt, điều này làm cho Triệu Thường Côn phải lo lắng.
Bành!
Bành!
Bành!
Ba tên hoả phân thân cùng công kích vào màn chắn hộ giáp bao quanh bảo vệ cho Lan Như Nguyệt.
Từng nhát chém, từng chưởng ấn tung ra làm cho màn chắn rung lên dữ dội tựa như sắp vỡ.
Như Nguyệt ở bên trong màn chắn lúc này trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng vừa phải luân chuyển khí lực lập trận phong ấn lại vừa phải gia cố cho lớp màn chắn.
Khí lực nàng đã tiêu hao hơn một nữa.
Lúc này nàng không thể nào giúp gì được cho phu quân của nàng, bản thân nàng cũng là đang mắc kẹt.
Nàng phải bằng nhanh nhất hoàn thành phong ấn cửa yêu giới, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn.
Như Nguyệt là người hiểu rõ tính tình của Thường Côn nhất.
Phu quân của nàng dù rất mạnh nhưng điểm yếu chí mạng chính là những người thân bên cạnh.
Thường Côn sẽ không thể nào tập trung cho trận chiến nếu như những người thân bên cạnh đang gặp phải nguy hiểm.
Bằng mọi giá phải thoát khỏi tình huống này càng nhanh càng tốt.
'Ta không thể cũng không muốn trở thành gánh nặng cho phu quân!'
Lan Như Nguyệt nghĩ.
Đúng như những gì Lan Như Nguyệt nghĩ.
Triệu Thường Côn lúc này khi nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, bộ dạng không còn giữ được bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
Những đòn thế, những võ kỹ tung ra đều là gấp gáp, vội vàng và thiếu chính xác.
Phía trên cao, Hỗn Độn Yêu vương quan sát liền nhận ra chi tiết này, khoé miệng hiển hiện lên một nụ cười gian trá.
'Khà khà...
Thì ra đó là điểm yếu của ngươi!'
Hỗn Độn Yêu vương liền lập tức triệu hồi thêm phân thân, ra lệnh cho bọn chúng đến tấn công Như Nguyệt.
Sau đó hắn vung thanh đại kiếm, lao xuống chỗ Triệu Thường Côn..
Triệu Thường Côn đang tả xung hữu đột với đám hoả phân thân cũng nhận ra sự di chuyển của tên Yêu vương, nhưng cũng không có thời gian để mà quan tâm đến hắn lúc này.
Ầm!
Triệu Thường Côn giơ kiếm ngang vai đón đỡ lực lượng nhát kiếm chém xuống của tên Yêu vương, thân thể thoái lui một bước.
Bành!
Liền lúc đó, một tên hoả phân thân lao đến, tung một cước vào ngang hông, đá văng Triệu Thường Côn ra xa.
Triệu Thường Côn nhận một cước toàn lực của tên phân thân, cả người văng ra đập vào tảng đá vỡ nát, miệng phun ra ngụm máu.
Thanh trung kiếm của hắn sau khi đón đỡ nhát chém toàn lực kia của Yêu vương cũng là gãy đôi.
Hỗn Độn Yêu vương đắc chí, không bỏ lỡ cơ hội liền cùng với đám phân thân lao đến.
Bành!
Phía kia, hoả phân thân lần này vung kiếm đã chém nát được lớp màn chắn hộ giáp của Lan Như Nguyệt, sau đó thuận đà liền đâm tới một nhát.
Như Nguyệt lúc này cũng vừa hoàn thành xong phong ấn, vội ôm đàn nhảy ra, kịp thời né tránh vết đấm chí mạng kia.
Nàng nhảy ra xa, cố giữ khoảng cách với đám phân thân kia, chợt nhìn thấy phu quân đang bị vây hãm còn bị trọng thương, nàng liền nhanh nhất nhảy đến chỗ y.
Bành!
Hỗn Độn Yêu vương thanh đại kiếm chém xuống, Triệu Thường Côn hai tay đón đỡ kẹp chặt thanh đại kiếm, mũi kiếm dừng ngay trước trán.
"Khá lắm!
Có thể tay không kẹp được kiếm của bản tọa.
Nhưng mà..."
Hỗn Độn Yêu vương chưa dứt lời thì hai tên phân thân vung kiếm đâm tới.
Triệu Thường Côn nhanh chóng xoay người, bật ra né tránh.
Chân hắn vừa chạm đất thì lại bị một tên phân thân khác từ phía sau đâm tới.
'Chết tiệt!
Không né kịp rồi!'
Phập!
Triệu Thường Côn quay người lại, ánh mắt vô thần phả lẫn kinh hoàng nhìn chằm chằm vào một bóng hình quen thuộc.
Như Nguyệt đứng đó, che chắn cho Thường Côn, bị mũi kiếm của hoả phân thân đâm xuyên qua ngực, khoé miệng chảy máu.
Thường Côn liền lập tức đánh bay tên phân thân, nhẹ nhàng đỡ lấy Như Nguyệt.
"Nguyệt nhi, nàng sao lại ngốc như vậy?!"
Lan Như Nguyệt mỉm cười.
" Thiếp không...không nỡ...nhìn thấy chàng...bị thương..."
Triệu Thường Côn vội vàng lấy ra Trị thương đan, đưa vào miệng Như Nguyệt.
"Nàng mau mau phục dùng, nhanh!"
"Mũi kiếm xuyên qua tim kèm theo hoả khí gây tổn hại nghiêm trọng lục phủ ngũ tạng, vết thương quá nghiêm trọng, trị thương đan không có tác dụng..."
Hệ thống nhắc nhở.
Lúc này, đám hoả phân thân lại lao đến chỗ hai người.
"Cút!!!"
Triệu Thường Côn nổi giận bàng bạc khí tức bộc phát ra hất văng đám phân thân ra xa.
Hắn sau đó nhẹ nhàng đặt Như Nguyệt nằm xuống, lặng lẽ đứng dậy nguyên chỗ không động đậy.
Hỗn Độn Yêu vương tưởng chừng đã nắm phần thắng trong tay, liền cùng đám phân thân lao đến, nhưng hắn chợt khựng lại khi nhìn thấy thanh kiếm từ từ xuất hiện bên cạnh Triệu Thường Côn.
Một vết nứt không gian xuất hiện bên cạnh Triệu Thường Côn, bên trong từ từ xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm cũ kỹ, thân kiếm được quấn quanh bằng vải trắng ố màu, chẳng khác nào một thanh sắt rỉ.
Nhưng cái làm cho Hỗn Độn vương cảm thấy sợ hãi chính là luồng tà khí phát ra từ thanh kiếm đó.
Triệu Thường Côn tay cầm lấy thanh kiếm, quăng ánh mắt giận dữ đầy sát khí về phía Hỗn Độn Yêu vương kẻ lúc này đang cảm thấy lạnh.
Luồng tà khí từ thanh kiếm lan toả ra xung quanh, bao bọc lấy thân thể Triệu Thường Côn.
"Chủ nhân, ngươi tốt nhất là không nên sử dụng thanh kiếm này, nếu không..."
Hệ thống nhắc nhở.
Mặc cho lời khuyên từ hệ thống, Triệu Thường Côn không quan tâm.
Cái hắn quan tâm lúc này chính là chặt nát cái thứ gọi là Yêu vương kia.
Lan Như Nguyệt cố gắng phát ra từng tiếng yếu ớt khi cảm nhận được luồng khí tức tà ác phát ra trên người Triệu Thường Côn.
"Phu...phu quân...chàng...đừng...đừng sử dụng...nó..."
Triệu Thường Côn không quay lại, giọng âm trầm đáp.
"Như Nguyệt, ta xin lỗi!"
Nói rồi Triệu Thường Côn liền biến mất.
Chỉ một cái chớp mắt sau hắn đã xuất hiện trước mặt đám hoả phân thân cùng Hỗn Độn Yêu vương, một kiếm chém ngang về phía trước.
Bàng bạc khí tức phát ra đem không gian xé vụn.
Luồng kiếm khí khổng lồ phát ra cắt ngang mọi thứ trên đường bay của nó.
Viêm Hoả Địa ngục?
Hoả Viêm phân thân?
Hỗn Độn Yêu vương?
Tất cả đều chỉ trong một chiêu kiếm này quét sạch toàn bộ.
Hỗn Độn Yêu vương chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, còn chưa biết là mình đã chết.
Triệu Thường Côn vội vàng vứt thanh kiếm vào lại khe nứt không gian, trở lại bên cạnh Lan Như Nguyệt.
Hắn nâng đầu nàng gối lên đùi, nước mắt hai hàng chảy ra.
"Nguyệt nhi...ta xin lỗi... nếu như ta không bị phong ấn sức mạnh thì nàng đã không..."
Như Nguyệt ngón tay run rẩy đưa lên ngăn không cho phu quân nói, sau đó gạt đi nước mắt trên mặt y, khẽ mỉm cười.
"Là...là.. thiếp cảm tâm...không...không phải lỗi...của...chàng...đừng...tự trách..."
Khụ...khụ...
Như Nguyệt ho vài tiếng, cặp chân mày nhíu lại, nơi khoé miệng máu chảy ra càng nhiều.
" Nhìn...nhìn thiếp... xấu...thế này...chắc chàng...xấu hổ...lắm..."
Nước mắt vẫn cứ tuôn ra, Thường Côn gắng gượng trả lời.
"Nàng làm sao mà...xấu được kia chứ...?"
Như Nguyệt cố gắng gượng mỉm cười, ánh mắt nàng ngước nhìn lên bầu trời cao vút, ban tay run run nâng lên như muốn với lấy một thứ gì đó.
"Thiếp... thiếp bây giờ...có thể...hoá thành..."
Còn chưa nói hết câu, Như Nguyệt buông thõng cánh tay xuống, mệnh khí tiêu tán, cả người nàng phát sáng lên, sau đó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ tan vào hư vô.
Chỉ còn sót lại một chiếc vòng tay, cùng Thiên Ma Cầm nằm trên mặt đất.
Triệu Thường Côn cầm lấy chiếc vòng tay, nước mắt che kín gương mặt.
"Nguyệt Nhi, nàng hãy hóa thành mặt trăng, để ta ngày nào cũng được nhìn thấy nàng..."
Hắn sau đó quay người về phía cửa vào Yêu giới, lẳng lặng bước đi, ánh mắt chứa đầy sát khí.
"Đợi ta, Nguyệt nhi, ta sẽ sớm gặp lại nàng...".
Về sau, nơi Lan Như Nguyệt trút hơi thở cuối cùng được người đời đặt cho một cái tên, chính là Tử Vong cốc.
Tử Vong cốc sau này trở thành một trong những cấm địa nguy hiểm nhất của Tinh không Đại lục.
Triệu Thường Côn cũng từ lúc đó mà biệt tích trên giang hồ.
Có người nói hắn vì quá tiếc thương Lan Như Nguyệt nên cũng đã tự vẫn.
Còn có người nói rằng hắn vì trả thù cho Lan Như Nguyệt nên đã nhập Yêu giới không trở về nữa.
Nhưng không một ai biết rõ thực hư thế nào.
Câu chuyện về một cặp vợ chồng chống lại cuộc xâm lăng của Yêu giới mãi về sau này vẫn được người đời kể lại.