Những người bên trong đang hồi hộp đợi chờ là vậy nhưng còn bên ngoài, tiếng chuông ầm ĩ vừa rồi không ai khác ngoài cô nàng Chitose đã dùng ngón tay tác động lên để nhắc nhở những cậu con trai rằng: "Bọn tớ đang ở bên ngoài nên hãy chuẩn bị sẵn sàng và vào vị trí đi nhé."
Do không hiểu được ý đồ của cô ấy, Mahiru đã rất bất ngờ bởi mọi ngày khi về nhà , cô thường sử dụng chiếc chìa khóa dự phòng Amane đã tin tưởng mà giao cho để mở cửa và Chitose cũng thừa hiểu điều đó nên hành động kì lạ kia của cô bạn thân cũng khiến Mahiru không khỏi thắc mắc.
Mahiru: "Chii . Tớ có chìa khóa dự phòng mà. Không cần phải bấm chuông đâu . Tiếng động ồn thế kì lắm ."
Tuy nhiên , Chitose lại đáp trả biểu cảm kia của Mahiru bằng một nụ cười hết sức đắc chí như thể biết được mọi thứ bên trong đang diễn biến ra sao. Cô nhẹ nhàng bước tới rồi đặt tay lên vai Mahiru và nói một cách dõng dạc.
Chitose: "Cậu cứ mở cửa đi. Cửa không khóa đâu."
Mahiru nghĩ rằng nếu Chitose đã khẳng định chắc chắn như vậy thì chắc hẳn cô đã nắm rất rõ tình hình. Dù hơi hoang mang khi không biết bên trong có gì, cô vẫn đặt tay lên tay nắm cửa dù có hơi run và nhìn sang bên phía Chitose nhưng sau khi nhận được tín hiệu cổ vũ của cô ấy bằng cái gật đầu quen thuộc, Mahiru liền cầm chắc tay và cánh cửa cuối cùng đã được mở ra.
Vừa mới mở cửa, đột nhiên có một chàng pháo hoa Susuki rất nhiều màu sắc đã được đốt lên chào đón hai cô gái và người làm nó không ai khác ngoài Yuuta và Itsuki. Khi màn dạo đầu đã đủ để khiến Mahiru và Chitose phải ngạc nhiên, họ liền nhanh chóng dạt sang hai bên để người cuối cùng trong đội là Amane có thể tỏa sáng.
Cậu từ từ tiến tới vị trí của hai cô nàng, để tay lên đầu tạo hình trái tim rồi cả ba lập tức đồng thanh: " Mừng hai cậu về nhà. Chúc mừng sinh nhật Mahiruuuu." một cách không thể nào to hơn được nữa. Sau khi màn chào hỏi chính thức kết thúc và hậu quả là Mahiru và Chitose đều hết sức bối rối chưa biết phải nói thế nào, Amane đành phải bỏ tay xuống và mở lời để giúp họ bình tĩnh lại trước tình huống ngoài sức tưởng tượng này.
Amane: "Xin lỗi đã để các cậu phải chờ lâu. Mời hai cậu vào dự buổi tiệc mà bọn tớ đã chuẩn bị nhé."
Amane cứ tưởng rằng Mahiru và Chitose ngạc nhiên khi thấy buổi tiệc sinh nhật được chuẩn bị quá là "hoành tráng". Tuy nhiên , cậu đâu biết rằng hai cô nàng lại bất ngờ bởi ba cậu con trai hôm nay ăn mặc hết sức bảnh bao khi mỗi người đều khoác trên mình những bộ Vest Blazer với những sắc màu hết sức đẹp đẽ.
Amane thì chọn lấy màu xanh dương đặc trưng mà cậu thường hay mặc trong một năm vừa qua. Tuy nhiên, Itsuki cũng thích màu thể hiện cho sự thủy chung của con người đất nước Mặt trời mọc quyết định chọn màu xanh nhạt hơn một chút để không trùng với Amane.
Do vậy, Yuuta cũng đã quyết sẽ mặc màu chàm – một màu rất đặc biệt được pha giữa màu tím và màu xanh dương giúp cho việc đứng cùng nhau lại càng làm nổi bật lên trang phục mà mỗi chàng trai đang khoác lên mình. Vậy nên sau khi bình tĩnh lại, Mahiru và Chitose cũng không ngần ngại mà bày tỏ cảm xúc của mình bởi sự phối hợp cực kì tinh tế kia.
Mahiru: "Amane , cậu...cậu ngầu quá. Mấy cậu cũng vậy nữa."
Chitose: "Hôm nay tớ cũng không ngờ Ikkun lại mặc đẹp đến vậy luôn. Ngầu quáaaa."
Được khen như thế này, cả ba cậu con trai ai nấy đều cảm thấy rất vui thậm chí là hơn thế nữa. Để tạo nên được sự tinh tế này chắc chắn người góp công lớn nhất chính là Yuuta. Viêc lựa chọn một bộ đồ để sao cho phù hợp với Itsuki hay Amane vốn đã không mấy dễ dàng nên việc lựa chọn những bộ trang phục để khi đứng cạnh nhau cả ba trở nên nổi bật hơn lại càng trở nên khó khăn hơn nữa.
Dù vậy, hơn một năm ở bên nhau cũng đã giúp họ hiểu nhau hơn rất nhiều và bằng khả năng của mình, cậu ấy cũng đã có quyết định rất quyết đoán khi để ba người mặc ba tông màu khác nhau một trong những màu làm nên biểu tượng của đất nước và con người xứ sở Hoa Anh Đào.
Amane: "Hai cậu mặc hai bộ váy này cũng hợp lắm!"
Itsuki: "Hai cậu hôm nay trông dễ thương thật đó!"
Yuuta: "Tớ cũng thấy vậy."
Lần này về phía các chàng trai, họ cũng cảm thấy rất bất ngờ bởi hai bộ váy mà Amane, Itsuki và Yuuta kì công chọn lựa khi khoác lên người hai cô gái lại cho ra một cái gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Vì vậy, cả ba cũng không ngần ngại dành lời khen cho Mahiru và Chitose để đáp lại hành động tương tự từ phía bên kia.
Giờ đây, cả Mahiru và Chitose đều đang mặc những bộ đồ hết sức lộng lẫy. Về phần Mahiru thì đó là một bộ váy màu trắng đẹp tựa như biệt danh "Thiên sứ" mà mọi người hay đặt cho cô. Trên đó có những họa tiết vô cùng đẹp đẽ khi có thêm một dải ruy băng tròn kèm thêm những bông hoa ở dưới chân váy, những viên đá trong suốt ở phần cổ tay được đính rất đỗi tinh tế và hơn thế nữa là một chiếc nơ nhỏ ở trên cùng phần cổ.
Thật trùng hợp là tất cả mọi thứ trên chiếc đầm kia từ phần áo váy và hoạ tiết đều được làm từ vải lụa- một chất liệu được coi là phù hợp nhất cho việc tạo nên những trang phục thật sự chất lượng. Và vẻ đẹp đến từ sự đồng đều về màu sắc của chúng đã thật sự hòa làm một với nhau để tạo nên điểm nhấn cho món quà cực kì tuyệt vời này. Về phần Chitose, bộ đồ cô ấy đang mặc thay vì mang màu trắng giống Mahiru thì nó lại là màu đỏ Scarlet – một màu Chitose vô cùng yêu thích để làm nổi bật lên cá tính của cô nàng có phần hơi tinh nghịch này.
Mahiru: "Phư phư. Để chọn bộ đồ hợp với tớ thế này chắc các cậu cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Cảm ơn các cậu nhiều nhé."
Chitose: "Đúng vậy. Để Ikkun chọn đồ cho tớ là đỉnh khỏi phải bàn luôn. Phư phư."
Sau một số lời khen có cánh gián tiếp ngợi ca công lao to lớn của ba cậu con trai, cả bọn lại có dịp cười phá lên. Khi màn chào hỏi đã chính thức khép lại, không chần chừ gì thêm nữa, Itsuki đã đi đến bên cạnh Amane rồi cả hai giúp Mahiru và Chitose cất những món đồ tạm thời chưa dùng tới sang một bên rồi đưa bàn tay ra để tạo một bầu không khí tự nhiên, trang trọng nhất có thể.
Amane: "Chúng ta đi thôi, Mahiru."
Itsuki: "Để tớ đưa cậu vào nhé, Chii."
Bàn tay của Mahiru và Chitose từ từ đặt lên bàn tay của Amane và Itsuki đã thay cho câu trả lời của hai cô nàng. Ở cả hai cặp đôi lúc này, bàn tay đang dần xiết chặt lại với nhau hơn đã cho thấy họ hạnh phúc đến nhường nào.
Mahiru: : "Ừm, chúng ta đi thôi Amane."
Chitose: "Đi thôi Ikkun."
Amane và Itsuki dẫn Mahiru và Chitose đến đằng trước chiếc tivi ở phòng khách. Trên đường đi, hai cô nàng đã thật sự bất ngờ khi căn phòng của Amane đã được trang trí khá là kì công dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Mahiru: "Uâyyyy, các cậu trang trí đỉnh quá. Tớ thích cái phông bạt này lắm nhé."
Chitose: "Đúng là bất ngờ thật. Phư phư."
Tấm phông bạt chúc mừng sinh nhật Mahiru được treo lên tại cửa sổ ở gần phòng bếp là ấn tượng đầu tiên của hai người họ bởi ngoài bức ảnh Mahiru được đặt ở giữa, xung quanh chúng còn được trang trí thêm những tấm hình chụp tập thể của bọn họ với nhau.
Bên cạnh đó, phía dưới cạnh chiếc bạt là những phần bánh kẹo và đặc biệt là chiếc bánh sinh nhật hai tầng được cắm cây nến hình số mười bảy. Ngoài ra, Mahiru và Chitose cũng bị thu hút vào những dây đèn màu vàng nối tiếp nhau được gắn lên những bức tường một cách thẳng thớm đã tạo nên sự lung linh, ấm cúng cho nơi đây.
Amane: "Cậu cảm thấy thích là bọn tớ vui rồi."
Itsuki: "Bọn tớ đã cố gắng rất nhiều mà."
Yuuta: "Trang trí xong bọn tớ cũng bất ngờ lắm."
Lời khen vừa mới dứt cũng là lúc cả năm người họ đã đến nơi và tập hợp lại tại chiếc tivi quen thuộc rồi cả bọn cùng nhau ngồi trước chiếc tivi kia và đón chờ những gì sắp diễn ra.
Amane: "Tiết mục đầu tiên sẽ được diễn ra trên tivi nên các cậu ngồi xuống nhé."
Itsuki: "Cậu kiểm tra kĩ chưa Yuuta?"
Yuuta: "Tớ kiếm tra kĩ rồi nên không sợ trục trặc đâu."
Mahiru: "Ừm, tớ đang rất nóng lòng muốn xem đó là tiết mục gì. Phư phư."
Chitose: "Tớ cũng giống Mahirun."
Sau khi chiếc điều khiển đã được bấm nút, màn hình cũng đã sáng lên và tiết mục đã chính thức bắt đầu. Bất chợt, giai điệu bài hát Best Friend – một ca khúc nổi tiếng của Nishino Kana về tình bạn bỗng chốc được vang lên kèm theo hình ảnh về những kỉ niệm đẹp đẽ của bọn họ trong suốt một năm vừa qua khiến ai nấy không khỏi xúc động.
Mỗi bức hình đều có một vai trò riêng đã khắc họa một cách không thể chân thực hơn được nữa về niềm vui của cả bọn khi được ở bên cạnh nhau, cùng nhau tận hưởng sự êm đềm của thời học trò đáng yêu để rồi khi vừa xem vừa hồi tưởng lại những khoảnh khắc đó thì trong lòng mỗi người họ đều mang trong mình những cảm xúc lâng lâng, bồi hồi.
Hai cô nàng xúc động đã đành, cả ba cậu con trai dù đã xem lại nhiều lần nhưng cảm nhận của bọn họ vẫn giống như lần đầu tiên. Vì quá đằm chìm trong bầu không có đôi chút lắng đọng này, mọi người đều im lặng để chăm chú xem nốt thước phim kia mà không phát ra âm thanh nào bởi giờ đây, cảm xúc trong mỗi trái tim đã chính thức hòa làm một nên những tiếng động thừa thãi là không còn cần thiết nữa.
Một lúc sau, cả giai điệu và thước phim cũng đã ngừng lại và nhận được sự đón nhận nhiệt tình của những người xem bằng những tràng vỗ tay không ngớt.
Mahiru: "Tiết mục này cảm động thật. Vừa cảm động vừa ý nghĩa nữa chứ. Cảm ơn các cậu rất nhiều nhé. Phư phư."
Chitose: "Quả đúng là ngoài sức tưởng tượng luôn."
Amane: "Bọn tớ đã bảo các cậu sẽ phải bất ngờ với sự chuẩn bị của bọn tớ. Phải không hai cậu?"
Itsuki: "Đúng vậy. Đến Chii còn bất ngờ thế này thì chúng ta đã thành công mĩ mãn rồi các cậu ạ."
Yuuta: "Haha. Vậy chúng ta cùng ra đến khu vực chính nhé các cậu."
Sau khi vui vẻ với nhau một lúc nhờ dư âm của tiết mục mở màn kia, cả bọn hô to một tiếng: "Nhất trí" trước lời đề nghị của Yuuta rồi quyết định sẽ đi vào thẳng khu vực chính là phòng khách - nơi đang bày chiếc bánh sinh nhật để chuẩn bị cho việc quan trọng nhất trong buổi tiệc hôm nay. Đó là mừng Mahiru chính thức bước sang tuổi mười bảy.
Đến nơi, ai nấy đều nhanh chóng vào vị trí của mình: Mahiru một mình ngồi ở giữa trước chiếc bánh sinh nhật, bên phải của cô là Chitose còn bên trái là Amane trong khi Itsuki ngồi cạnh Chitose và Yuuta ngồi cạnh Amane. Khoảnh khắc quan trọng nhất của hôm nay, của buổi tiệc này sắp diễn ra khiến cả bọn đều không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Amane: "Các cậu đã sẵn sàng chưa. Cậu đã sẵn sàng để nói điều ước chưa Mahiru?"
Mahiru: "Ừm, tớ đã sẵn sàng rồi."
Yuuta: "Tớ cũng vậy."
Chitose: "Mahirun đã sẵn sàng vậy thì còn chần chừ gì nữa."
Itsuki: "Bắt đầu luôn thôi."
Mọi người đã không ai còn có đủ bình tình để chờ thêm nữa và Amane cũng vậy. Cậu lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị rồi thắp lên hai cây nến hình số mười bảy kia trong khi Mahiru đã chắp tay để nói điều ước của mình. Cả bọn đều không phát ra một tiếng động nào mà chăm chú nhìn theo gương mặt và khẩu hình của cô ấy.
Khi Mahiru vừa đọc xong điều ước của mình và thổi nến, mọi người đã đồng thanh hát vang ca khúc Okamoto Kayori. Ca khúc đã vang ra rất xa khiến một số người hàng xóm có thể nghe thấy và họ cũng hát bài hát đó khiến Mahiru cảm thấy rất vui khi những người xa lạ dường như cũng đang tham gia buổi tiệc này.
Hát xong bài hát, cả bọn đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật Mahiru" một cách thật to và lấy ra dưới gầm bàn những hộp quà mình đã chuẩn bị trước. Hộp quà của ai cũng được đóng gói cẩn thận và bắt mắt khiến Mahiru cũng rất ngạc nhiên. Do lần trước ba cậu con trai đã là người giới thiệu tiết mục nên lần này Chitose sẽ đảm nhận vai trò đó.
Chitose: "Giới thiệu với Mahirun, phần quà này chính là tiết mục tiếp theo mà chúng tới muốn dành cho cậu. Cậu hãy mở từng phần quà nhé. Món quà của tớ và Ikkun gộp lại trong chiếc hộp màu hồng này nhé."
Mahiru: "Ừm. Cảm ơn các cậu nhiều nhé. Chúng đẹp quá. Tớ mở ra được chứ."
Chitose: "Ừm. Cậu mở của tớ trước nhé."
Vì quà của Chitose và Itsuki đã gộp lại thành một hộp nên giờ đây trên mặt bàn chỉ còn lại một hộp màu trắng của Amane, một hộp màu đỏ của Yuuta và một hộp màu trắng của Chitose. Tuy nhiên, hộp của Chitose lại là hộp to nhất trong cả ba hộp quà và Chitose đã đề nghị như vậy nên Mahiru cũng đành đồng ý mở hộp quà của cô ấy.
Mahiru: "Tớ sẽ mở ra để xem bên trong này có gì nhé. Tại nó to quá."
Sau khi lật mở nắp hộp quà, bên trong đó là một chú gấu bông được làm bằng len được cặp đôi Chitose và Itsuki đan cùng nhau. Chú gấu này nhìn qua rất giống với Kuma san – chú gấu mà sinh nhật năm ngoái Amane đã tặng Mahiru. Nhận được món quà này, Mahiru có lẽ cảm thấy rất vui khi giờ đây không chỉ có mình Amane tặng gấu bông cho cô nữa.
Itsuki: "Lúc đầu tớ không biết đan xong phải nhờ Chii dạy đó. Haha."
Chitose: "Cậu thích là bọn tớ vui rồi."
Mahiru: "Tớ rất vui vì ngoài Amane ra thì các cậu cũng tặng gấu bông cho tớ. Tớ sẽ giữ bé này cẩn thận. Cảm ơn hai cậu rất nhiều, Itsuki, Chitose."
Chitose: "Ừm."
Itsuki: "Ừm."
Đặt chú gấu bông sang một bên, sự tò mò lại lập tức quay trở lại khi trên mặt bàn vẫn còn tới hai hộp quà nữa. Vì Mahiru vẫn đang có chút phân vân nên Amane đành đề nghị cô ấy mở hộp của Yuuta trước.
Amane: "Nếu phân vân thì cậu có thể mở hộp của tớ sau cùng."
Mahiru: "Ừm, vậy cũng được."
Nghe thấy vậy, Yuuta nhanh chóng cầm hai tay đưa món quà cho Mahiru. Dù hộp quà không to lắm nhưng từ cách cầm có thể cho thấy Mahiru rất trân trọng nó khi nó mang giá trị tinh thần rất lớn cho cô.
Yuuta: "Tặng cậu nhé, Mahiru. Mở ra đừng bất ngờ nhé."
Mahiru: "Ừm."
Sau khi mở hộp quà của Yuuta, Mahiru đã lấy ra một thứ gì đó hình ngôi sao biển lấp lánh được đính đá rất đẹp khiến Thấy Mahiru vẫn đang bất ngờ chưa biết đó là gì, Yuuta đành nhanh chóng giải thích cho cô ấy.
Yuuta: "Đây là mẫu kẹp tóc hình ngôi sao biển đính đá mới nhất của cửa hàng Coucou. Mẫu này hiếm lắm nhé, bản giới hạn này chỉ nhập về có một trăm chiếc thôi."
Mahiru: "Chiếc cặp tóc này đẹp quá. Tớ sẽ đeo nó vào dịp khác. Cảm ơn cậu nhiều nhé Yuuta."
Yuuta: "Ừm, không có gì đâu."
Cuối cùng, khi mọi đối thủ đã biến mất, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hộp quà cuối cùng còn sót lại. Đó là hộp quà của Amane. Khi chuẩn bị mở nó, Mahiru có quay mặt nhìn sang phía Amane thay cho việc trực tiếp hỏi có mở được không và đã được cậu ấy gật đầu đồng ý.
Bên trong hộp quà của Amane là thỏi son màu hồng của hãng Shiseido mà Mahiru rất yêu thích nên khi cầm lên, cô cảm thấy rất hạnh phúc bởi Amane khi chọn quà đã tìm hiểu rất kĩ sở thích của minh.
Mahiru: "Đây là thỏi son của hãng mà tớ rất thích. Cảm ơn cậu nhiều nhé, Amane."
Amane: "Cậu thích là tớ vui rồi."
Dù đối với Amane, Mahiru lúc nào cũng là cô gái đẹp nhất. Tuy nhiên, dụng cụ chăm sóc sắc đẹp là món quà nhanh chạm đến trái tim và gần với nhu cầu của mỗi cô gái nhất và cậu cũng đã hiểu rõ điều này nên mới quyết định chọn món quà này.
Dù vậy, Chitose với khả năng của mình đã nhanh chóng đánh vào điểm yếu chí tử trong món quà của cả Amane và Yuuta là quá trình mua quà.
Chitose: "Tớ có thắc mắc đôi chút là tại sao hai cậu lại có thể một mình vào cửa hàng đồ con gái được."
Đang cảm thấy vui vì đã trao một món quà ý nghĩa cho Mahiru nhưng câu nói đó lại mang một tỉ lệ chí mạng là quá cao nên Amane bất giác có hơi ngại ngùng một chút khi nói về vấn đề này còn Yuuta cũng không khá hơn là bao.
Amane: "À thì..."
Yuuta: "Bọn tớ có cách riêng để có thể mua chúng mà, phải không Amane ?"
Amane: "Ờ...Ừm."
Nhìn thấy Amane và Yuuta hơi ngại thế này làm cả bọn lại được một phen cười sảng khoái. Còn về phần mình, Amane lại chăm chú nhìn dáng vẻ dễ thương của Mahiru lúc cười và cũng mừng thầm trong lòng.
Sau khi hoàn thành xong hai phần quan trọng nhất là trao quà, chúc mừng Mahiru bước sang tuổi mới, trong lòng Amane và những người bạn của mình đều cảm thấy thật mãn nguyện, thật hạnh phúc khi được làm một điều ý nghĩa cho người mình yêu quý.
Về phần Mahiru, cô cảm thấy mình cần nói điều gì với những người bạn khi họ đã làm cho mình quá nhiều điều trong buổi tối ngày hôm nay. Tuy nhiên, cô có hơi ngại một chút vì không biết phải bắt đầu từ đâu và nói như thế nào.
Thấy vậy, Amane nhanh chóng hiểu được vấn đề của Mahiru giống như mình lúc chỉ còn lại mỗi ba cậu con trai. Vì vậy, cậu nhẹ nhàng đặt tay cậu lên vai bạn gái của mình làm cô ấy phải quay lại. Chưa để cô ấy kịp phản ứng, cậu đã lập tức mở lời để việc bắt đầu trở nên dễ dàng hơn.
Amane: "Các cậu, Mahiru có một số chuyện muốn nói."
Mahiru: "Ưm, Amane."
Amane vừa mới dứt câu cộng thêm phản ứng bối rối của Mahiru làm không khí ngày càng trở nên sôi động hơn bởi sự đáng yêu của cặp đôi này. Cả Itsuki, Chitose và Yuuta đều đã đoán ra được chuyện Mahiru sắp sửa nói ra sẽ liên quan đến buổi tiệc hôm nay. Vì vậy, bọn họ cũng giúp Amane tạo thêm vài chất xúc tác để cô ấy có thể tự tin hơn mà nói ra điều mình muốn nói.
Chitose: "Mahirun có chuyện gì muốn nói với bọn tớ sao? Phư phư."
Itsuki: "Cậu cứ nói đi Mahiru, không cần phải ngại đâu."
Yuuta: "Tớ tán thành hai tay luôn. Bọn tớ đang nghe đây."
Lời nói của những người bạn cộng thêm cái gật đầu trìu mến của Amane đã tiếp thêm sự tự tin cho Mahiru. Dường như giờ đây, trên nét mặt của cô gái ấy, sự ngượng ngùng đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự quyết tâm thể hiện một cách trọn vẹn những cảm xúc của mình trước những điều ý nghĩa cô đã nhận được trong buổi tối hôm nay.
Mahiru: "Tớ muốn nói với các cậu điều này. Trước hết, tớ xin cảm ơn các cậu rất nhiều, Amane, Chitose, Itsuki, Yuuta. Cảm ơn vì những điều ý nghĩa mà các cậu đã dành cho tớ trong buổi tối hôm nay. Thật sự rất khó để diễn tả được trọn vẹn cảm xúc của tớ lúc này. Năm ngoái sinh nhật chỉ có tớ cùng với Amane nhưng năm nay có thêm các cậu – những người bạn thân thiết đã luôn ở bên cạnh tớ những khi tớ gặp khó khăn, cảm thấy cô đơn nên tớ cảm thấy rất vui. Vì vậy, lời cảm ơn này của tớ sẽ bao gồm cả lời cảm ơn những gì các cậu đã dành cho tớ trong suốt một năm vừa qua nữa nhé."
Lời cảm ơn hay bài phát biểu vừa rồi đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của tất cả những người đang có mặt tại nơi đó. Cả bọn ai nấy đều không khỏi vui mừng mà nhiệt liệt vỗ tay cho sự can đảm của Mahiru khi cô ấy đã nói ra được những cảm xúc trong lòng mình.
Chitose: "Cậu làm tớ xúc động quá Mahirunnnn."
Itsuki: "Bọn tớ rất cũng rất vui khi được làm bạn với cậu mà Mahiru."
Yuuta: "Đúng vậy. Cậu cũng đã dành cho bọn tớ rất nhiều điều ý nghĩa mà."
Amane: "Còn tớ, tớ cũng đã nhận được rất nhiều thứ từ Mahiru. Con người tớ đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày gặp được cậu. Tớ tin mọi người ở đây cũng như vậy phải không các cậu."
Itsuki: "Chuẩn không cần chỉnh luôn."
Chitose: "Amane nói hay quớ."
Yuuta: "Tớ đồng ý hai tay hai chân."
Mahiru: "C...các cậu à."
Tình bạn giữa Mahiru, Amane, Yuuta, Itsuki, Chitose đã được hình thành cách đây hơn một năm trước. Trong thời gian một năm ấy, bọn họ đã trải qua biết bao cảm giác buồn vui, biết bao những thử thách của cuộc sống. Tuy nhiên, bọn họ vẫn cùng nhau nắm tay bước qua những khó khăn, chông gai đã phá tan vô số những thứ tình cảm tưởng chừng là bền chặt nhất như tình cảm vợ chồng, tình yêu, tình bạn để cùng nhau trưởng thành hơn.
Một mối quan hệ chỉ thực sự bền vững nếu mọi người trong đó thật sự dành cho nhau một tình cảm chân thành, cùng nhau xây dựng, vun đắp nó. Vậy nên, tình bạn giữa năm người bọn họ cũng giống như vậy, chẳng phải nó cũng được xây dựng, vun đắp bằng những tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mỗi người hay sao!
Amane: "Giờ đây, mỗi người trong số chúng ta đã trở thành một phần không thể thiếu của nhau rồi phải không, Mahiru?"
Mahiru: "Ừm. Đúng vậy ha."
Có thể nói tình cảm mà những người đang có mặt ở đây dành cho nhau tuy không mạnh mẽ như tình yêu nhưng cũng không thể dễ dàng bị phá vỡ. Lời khẳng định vừa rồi của Amane đã chứng tỏ rằng mỗi người bọn họ ai cũng đều quan trọng như nhau tức là Mahiru cũng quan trọng với những người bạn của cô ấy và ngược lại. Điều này làm cô cảm thấy rất mãn nguyện.
Vậy là phần chính của bữa tiệc là trao quà đến Mahiru cũng kết thúc. Thời gian giờ đây đang khá muộn: tầm chín giờ tối. Vì vậy, nhân lúc mọi người đều đang khoác lên mình bộ đồ đẹp nhất, nhân dịp ngày trọng đại hôm nay, một người yêu thích chụp ảnh như Chitose có lẽ cũng không thể nào bỏ qua cơ hội này.
Chitose: "Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta chụp một bức hình kỉ niệm ngày đặc biệt hôm nay?"
Mahiru: "Tớ đồng ý."
Amane: "Tớ cũng giống Mahiru."
Itsuki: "Dịp quan trọng thế này mà không chụp hình thì hơi bị phí."
Yuuta: "Tớ cũng nghĩ vậy."
Lời đề nghị của Chitose đã được mọi người đồng ý chấp thuận, Amane liền lấy trong phòng mình một chiếc máy ảnh kĩ thuật số có chân trống được cậu chuẩn bị từ trước để ghi lại khoảnh khắc này với chất lượng tốt nhất. Chiếc máy quay vừa được dựng lên quá đẹp khiến ai nấy không khỏi trầm trồ kinh ngạc bởi độ xịn xò của nó đặc biệt là Chitose.
Chitose: "Oaaaa, máy ảnh đẹp quá."
Itsuki: "Quá là xịn xò luôn."
Yuuta: "Amane tài thật đó."
Mahiru: "Cái này là do Amane chuẩn bị sao?"
Amane: "Tớ luôn muốn khoảnh khắc này được ghi lại một cách đẹp nhất mà. Hihi."
Sau khi Amane cũng đã dựng máy xong, mọi người ai nấy đều đã ổn định để vào vị trí và Yuuta sẽ phụ trách phần bấm máy. Cả bọn quyết định sẽ chụp hẹn giờ để mọi người có thể chọn cho mình tư thế trông hợp lí nhất cũng như để Yuuta có đủ thời gian vào chỗ và tạo dáng còn tấm nền sẽ là chiếc phông bạt có chữ "Chúc mừng sinh nhật Mahiru" để đánh dấu sự kiện trọng đại ngày hôm nay.
Sau một hồi loay hoay chỉnh sửa, thứ tự đứng chụp hình từ trái sang sẽ là Amane, Mahiru, Chitose, Itsuki và Yuuta sau bấm chụp hình sẽ đứng cạnh Amane. Khi việc sắp xếp và tạo dáng đã hoàn tất, Yuuta liền bấm máy rồi đứng vào tạo dáng cùng với những người bạn của mình.
Ba mươi giây sau, chiếc máy ảnh phát sáng lên và một bức hình tuyệt đẹp đã được cho ra mắt. Có thể thấy trong đó, những nụ cười của mỗi người bọn họ không hề gượng gạo mà đó chính là niềm vui thật sự của những người bạn được ở bên nhau trong những dịp quan trọng.
Chitose: "Bức hình đẹp quáaaaaaaa."
Itsuki: "Công nhận máy ảnh xịn có khác."
Yuuta: "Chụp nét đến từng Pixel luôn."
Mahiru: "Hôm nay tớ mới biết là Amane cũng có khả năng chọn máy ảnh phải gọi là thượng thừa luôn."
Chitose: "Công nhận luôn."
Amane: "Tớ đã bảo là mọi người sẽ bất ngờ rồi mà."
Tán gẫu với nhau thêm được một lúc, lúc này cũng là tầm tối muộn nên cả bọn đành phải chia tay nhau. Tuy nhiên, trước khi về thì mỗi người họ vẫn cố gắng chia nhau dọn dẹp để bớt đi phần việc cho người ở lại sau cùng: Mahiru và Chitose sẽ dọn dẹp đồ ăn và kê bàn trong khi Itsuki, Yuuta, Amane sẽ chia nhau tháo dây đèn và phông bạt.
Itsuki: "Tớ đã tháo xong bóng đèn rồi nhé."
Yuuta: "Chỗ của tớ cũng đã xong."
Amane: "Cảm ơn các cậu rất nhiều. Của tớ cũng xong rồi."
Chitose: "Chỗ tớ và Mahirun cũng đã xong."
Mahiru: "Cảm ơn các cậu rất nhiều."
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Amane và Mahiru tiễn những người bạn của mình ra ngoài cửa. Dù buổi tiệc có thể coi là đã kết thúc nhưng những dư âm của nó vẫn còn đó khi đã ra đến cửa mà cả bọn vẫn còn trò chuyện rất sôi nổi và Chitose vẫn không quên trêu chọc cặp đôi đáng yêu kia.
Amane: "Hôm nay cảm ơn các cậu rất nhiều. Về cẩn thận nhé."
Mahiru: "Các cậu về cẩn thận nhé."
Yuuta: "Không có gì đâu. Tạm biệt hai cậu."
Itsuki: "Tớ sẽ phụ trách việc trả chỗ dây đèn này vì chỗ thuê cũng gần nhà tớ. Bọn tớ về đây."
Chitose: "Đêm nay mong hai cậu sẽ ngủ được nhé vì tình hình này chắc không ngủ được đâu. Phư phư. Bọn tớ về đây."
Đứng trước lời trêu trọc đánh trúng tim đen mà Chitose dành cho mình, Amane và Mahiru cũng chỉ biết cho qua rồi nói lời tạm biệt mà tiễn bọn họ về nhà vì có lẽ đêm nay bọn họ cũng sẽ không thể ngủ được khi giờ đây trong lòng hai người đều đang cảm thấy một chút gì đó khó tả trước những gì đã và đang xảy ra.
Cánh cửa vừa mới khép lại cũng là lúc tiếng chuông điện thoại của Amane kêu lên. Vừa nghe điện thoại, cậu vừa nhìn sang chỗ Mahiru khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuộc gọi vừa mới kết thúc, Mahiru lập tức hỏi bạn trai mình một cách hết sức nghiêm túc và rối bời.
Mahiru: "Có chuyện gì vậy Amane."
Đứng trước câu hỏi cùng ánh mắt long lanh màu caramel ấy, Amane đành ôm lấy Mahiru trong khi một tay vẫn không quên xoa đầu cô ấy rồi từ từ giải thích.
Amane: "Mong cậu hãy nghe tớ nói. Tớ có một món quà nữa muốn tặng cho cậu. Món quà này sẽ rất, rất, rất tuyệt vời. Tớ không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng tớ chỉ muốn nói một điều, dù thế nào cậu cũng hãy vui vẻ đón nhận nó nhé."
Dù có hơi bất ngờ trước sự bối rối cũng như khó xử của Amane, Mahiru cũng cố gắng động viên cậu ấy một cách chân thành nhất bởi cô biết rằng xuất phát từ trái tim nhân hậu ấy luôn là một tâm hồn luôn muốn lo lắng, một vòng tay luôn muốn che chở và vẫn luôn tồn tại một khát khao dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Mahiru: "Không sao đâu. Chỉ cần đó là món quà Amane tặng. Dù thế nào tớ vẫn sẽ đón nhận nó."
Mahiru nói vậy làm Amane cũng đã yên tâm hơn rất nhiều. Cậu cứ ôm lấy Mahiru trong một cảm giác mãn nguyện đang bao trùm khi chỉ còn một chút nữa thôi, cậu sẽ biến ngày mà người con gái ấy đã từng ghét bỏ không muốn cho ai biết trở thành một ngày mà cô ấy cả đời cũng không thể nào quên. Để vậy được một lúc, tiếng chuông cửa lại một lần nữa được vang lên. Bên ngoài chính là món quà mà Amane nhắc đến nên cậu muốn Mahiru sẽ là người mở cửa.
Amane: "Món quà đến rồi, cậu ra mở cửa nhé."
Mahiru: "À...Ừm."
Dù có hơi run một chút nhưng Amane đã nói vậy, Mahiru cũng đành cố gắng làm theo. Với suy nghĩ rằng đây chỉ là một người đến giao hàng, cô từ từ đặt tay lên tay nắm cửa nhưng chưa dám mở ra. Giống như khi đi vào với Chitose, lần này Amane cũng dành cho cô ấy một cái gật đầu động viên nên Mahiru cũng đã có đủ dũng khí mà mở nó ra.