webnovel

Chương 12

"Em là Namwan, người yêu của anh Tin."

Tệ hơn là bị búa đập vào giữa đầu. Đầu óc tôi lúc này không thể nhận biết hay ra lệnh cho các cơ quan khác hoạt động. Giọng nói của Namwan nói rằng cô ấy là người yêu của người cao lớn vẫn còn vang vọng bên tai tôi.

Mối tình đầu của tôi đã bị đổ bể. Thật tồi tệ. Tôi cười nhạo số phận của mình. Sau đó liếc nhìn người cao lớn với đôi mắt bình tĩnh. Cố kìm lại mi mắt đang tiết ra những giọt nước mắt.

Đừng khóc, Kantaphol là một cậu bé ngoan.

"Không phải vậy."

Hửm?

"Đây là anh trai của em."

Hả?

Namwan bước đến gần tôi trong khi kéo theo cánh tay của người đẹp trai, sau đó chỉ vào ngực của chính mình và người đàn ông bên cạnh.

'Ramita Jirawatanakul'

'Tinaphop Jirawatanakul'

Cùng họ! Thực sự bối rối. Tôi nhìn lên để xem người đàn ông đẹp trai xen kẽ với em gái nó. Tiếp tục quay sang người bạn thân của tôi đang đứng đó.

"Về nhà thôi Po."

"Nhưng mà-"

"Đừng làm nó thêm rối rắm."

"Được, được, gặp lại sau."

Người lúc nãy vẫn còn đứng nắm lấy vai tôi khiến tôi quay lại phía nó.

Tôi không thích nhất nụ cười trên môi của người ở trước mặt tôi vào lúc này. Một bàn tay mạnh mẽ từ từ di chuyển để nắm lấy tay tôi. Ngay lập tức tôi rút tay lại vì vẫn không thể tin được. Người cao lớn cau mày như thể không thích sự từ chối của tôi. Tôi chưa sẵn sàng để nắm tay nó lúc này. Giống như một người tuyệt vọng suýt chết, sau đó được anh hùng cứu giúp. Tuy nhiên, nó không có vẻ gì là bỏ cuộc. Nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ dội, như thể tôi giống như một đứa trẻ bướng bỉnh không cho phép mẹ nắm tay mình khi đi bộ trong một trung tâm mua sắm đông đúc cho đến khi bị mẹ nắm lấy tóc, dù rất khó để buông ra.

"Này." Một giọng nói trầm thì thầm bên tai tôi. Tôi quay sang nhìn mặt nó. Lời nhắc từ tên trên đồng phục của họ xác nhận rõ ràng rằng họ là anh em. Tôi không giận, chỉ im lặng hồi lâu vì vẫn chưa thể tin được.

"......."

"Có gì muốn hỏi không?"

Đi thẳng vào vấn đề.

"Mày muốn nghe giải thích?"

Ngay khi tôi hiểu ý của nó, tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người vừa nói. Nó đã mỉm cười.

Nếu tôi không chịu nghe nó, làm sao tôi biết được sự thật? Cuối cùng tôi gật đầu. Người đẹp trai nắm tay tôi và ngồi vào chiếc bàn nơi nhóm năm người bạn của tôi từng ngồi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, người cao lớn nắm tay tôi như sợ tôi bỏ đi.

Bị khóa như còng tay thế này, ai mà buông ra được?

"Về Namwan phải không?"

"Hừm."

"Em ấy là em họ của tao. Namwan là con của chú tao."

"......."

Nghe được lời xác nhận từ người trước mặt khiến tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tôi tin tất cả những gì người đẹp trai nói.

Trời ạ, chỉ thở thôi mà sao nó nặng nhọc thế này.

"Đã rõ ràng chưa?" Bóng dáng cao lớn hỏi lại xác nhận rằng không có gì đọng lại trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, đừng hy vọng. Vẫn còn nhiều điều chưa được làm sáng tỏ.

"Vẫn chưa." Thay vì chỉ biết lắc đầu để ép người đẹp trai nghĩ ra những gì nó nên nói thì tôi lại lỡ miệng nói ra.

Người đẹp trai cười...

Huh!!

"Nhà chúng tao ở cạnh nhau, từ nhỏ cùng nhau đi chơi."

Ai muốn biết về điều đó? Tao chỉ muốn biết về những bông hoa đã được tặng, nắm tay nhau và khi ăn cùng nhau.

"Hừm."

"Chỉ vậy thôi?"

"Mày chưa nói hết với tao." Tôi phải dừng lại như câu chuyện về Pikul, người sợ rằng vàng sẽ trào ra khỏi cổ họng khi nói.

"Hả?" Người đẹp trai nhíu mày.

"Lúc ở phòng tập thể dục."

Nó nhanh chóng nở một nụ cười khó chịu chọc tức tôi như một lời cảnh báo rằng đây là chuyện nghiêm túc, nó chỉ đùa thôi.

"Về lúc tặng hoa hay lúc cuối tuần học?"

Ugh!! Mày biết tất cả những gì tao muốn nói, nhưng mày không bao giờ nói ra. Thật đáng đập đầu vào tường.

"Cả hai."

Người đẹp trai xoa cằm trước khi nói.

"Về phần hoa, Namwan nhờ tao giúp tập kịch sân khấu. Về cuối tuần học, tao chỉ hỗ trợ em gái mình trong phần thi hùng biện."

"Ờ." Tôi gật đầu, giả vờ như không quan tâm đến những gì mình nghe được. Mặc dù tim tôi đập rất nhanh, nó gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phải bình tĩnh lại để người đẹp trai đó không biết tôi vui như thế nào trước những gì tôi nghe được.

"Lúc mà ở siêu thị?" Tôi hỏi vờ như không muốn biết sự thật.

"Hửm?"

"Tao thấy hai người ăn cùng nhau."

"Theo dõi tao, đúng không?"

"Ai theo dõi?" Tôi nhìn chằm chằm vào người nói. Hôm đó tôi muốn đi ăn với Sound, nhưng lần đầu tiên thấy nó đi chơi với một cô gái.

"Vô tình gặp mặt nên rủ đi ăn cùng."

"Ờ."

Tôi đã cười.

"Ghen?" Người cao lớn hỏi cùng với một nụ cười trông ngày càng khó chịu.

"Không phải." Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Ghen?"

"Vớ vẩn!"

"Cứng đầu."

Ai cứng đầu? Tôi phản đối mà không nhìn nó.

"Mày không muốn làm người yêu tao vì Namwan?"

"......."

"Tao hỏi, sao mày không trả lời?" Người đẹp trai nói.

"......."

"Trả lời hay không?" Nó đã không bỏ cuộc, nhưng tôi sẽ không nói.

"Không."

"Được, mày không muốn trả lời?"

Tôi thấy người trước mặt tôi đã đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi sát vào mặt tôi đến nỗi tôi không thể lùi lại, bởi vì ngay cả khi tôi làm vậy, tôi cũng có thể bị ngã.

"Được, được, tao sẽ giải thích." Tôi nói trong khi đẩy nó thật mạnh để có thể tránh xa khuông mặt khó chịu của nó.

"Nhanh lên nào."

"Một phần."

Tôi thừa nhận rằng một phần tôi đã không thay đổi tình trạng của chúng tôi thành người yêu vì Namwan.

"Còn gì nữa?"

"Hừm."

"Hãy nói cho tao biết tất cả mọi thứ."

Oh, mày đang gây cho tao biết bao nhiêu áp lực? Nhìn xung quanh, các thành viên của câu lạc bộ bóng đá đang tập luyện ngay bây giờ.

"Tao còn chưa gặp ba mẹ của mày." Cuối cùng tôi phải nói ra sự thật, cho dù điều này có đáng xấu hổ đến đâu.

"Hửm?"

"Đừng nói như vậy!" Tôi vỗ vào trán mình.

"Chúng ta hãy đi đến Chiang Mai vào thứ sáu này."

"Tại sao?"

"Gặp ba mẹ của tao."

"Không."

"Mày phải đi. Tao muốn làm người yêu của mày ngay bây giờ."

"Hah, nghe muốn ói." Tôi quay lại với vẻ mặt chán ghét. Tôi không biết, tôi mệt mỏi với nụ cười

"Chỉ cần nói là xấu hổ."

"Ai quan tâm?" Tôi hét ầm lên. Người đẹp trai nhún vai. Ánh mắt anh giễu cợt tôi.

"Nào đi vệ sinh thôi, anh bạn." Tôi vỗ vào cánh tay của người bên cạnh tôi.

"Chắc là bạn?" Người đàn ông đẹp trai cau mày.

"Hừm, đi với tao." Tôi trả lời thẳng thừng, nắm lấy cánh tay nó.

*[POV Tin]

Khi bước vào nhà vệ sinh, tôi ngạc nhiên khi người nhỏ con đột nhiên quay về phía tôi và đẩy tôi vào tường.

"Mày muốn làm gì?" Tôi hỏi nó. Người trước mặt tôi không nói gì, nó ôm chặt lấy tôi, nhanh chóng đặt đôi môi đỏ mọng của nó nhẹ nhàng chạm vào môi của tôi. Tôi thừa nhận tôi đã bị nó làm cho choáng váng. Không nghĩ rằng nó sẽ dám như thế.

Nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi.

"Tao không cứng đầu."

Thiên nhiên thật tàn nhẫn...

Bài hát nổi tiếng của Pumpuang Duangjan đã trở thành một phép ẩn dụ cho khí hậu mười độ hôm nay. Có thể không lạnh như các nước khác nhưng gió thốc vào mặt lúc này là không thể phủ nhận.

"Lối này, con trai." Tôi quay sang giọng nói của một người phụ nữ dẫn trước.

Mẹ của người đẹp trai.

Tôi đã bay đến Chiang Mai từ đêm qua với người đẹp trai. Trước khi đến ngôi nhà lớn của nó ở ngoại ô thị trấn, tôi đã cùng với cha mẹ của người đẹp trai và được mời đến Phra That Doi Suthep. Cầu xin những phước lành của cuộc sống để có những điều tốt đẹp. Trên đường đi, chúng tôi dừng lại để tỏ lòng kính trọng và cúng dường tại Đài tưởng niệm Kruba Sri Wichai.

"Đã từng đến đây sao?"

"Đây là lần đầu tiên." Tôi mỉm cười đáp lại trước khi lần đầu leo lên cầu thang theo mẹ của nó. Đi lên tầng của nhà nghỉ nơi có các cửa hàng bán đồ ăn và đồ lưu niệm, tôi liếc nhìn cầu thang thứ hai kéo dài đến tận lối vào của Phra That Doi Suthep. Tôi gần như bất tỉnh.

Quá cao. Lười đi bộ.

"Muốn tao bế không?" Một giọng nói chế giễu phát ra từ phía sau tôi.

Huh, lo lắng quá. Càng nhìn thấy nó, tôi càng muốn đá nó xuống cầu thang.

"Mày có thể?" Tôi hỏi lại một lần nữa.

"Không biết, tao sẽ thử." Người đẹp trai nhanh chóng di chuyển để nâng tôi lên như nó đã nói, nhưng may mắn là tôi đã đánh trúng cánh tay của nó bằng toàn lực.

Mày đang làm gì vậy?

"Ngọt ngào quá đến nỗi bố mẹ đỏ mặt." Mẹ của người đẹp trai quay lại và trêu chọc tôi.

Tôi xấu hổ.

Trong khi bố của người đẹp trai có tính cách trầm lặng đứng cười tươi bên cạnh mẹ.

Lên đến đỉnh, tôi cởi giày đặt lên kệ rồi theo bố mẹ lên với một bóng dáng cao lớn sau lưng cách đó không xa như một linh hồn. Làm như sợ bị bắt cóc vậy.

Huh! Bên trên lạnh hơn bên dưới. Tôi ôm chặt lấy cơ thể mình. Đây là một chiếc áo len kích thước lớn, nhưng tôi cảm thấy rất lạnh. Đặc biệt là khi gió thổi.

"Lạnh?"

"Hừm."

Đứng run như thế này, chắc nóng? Tao không nghĩ vậy.

"Vậy tao sẽ ôm mày."

"Dừng lại." Tôi đặt tay lên trán gã gian xảo. Ngay cả trong chùa nó vẫn có thể nói điều này.

"Người yêu tao sẽ chết cóng mất." Người cao lớn cười ranh mãnh và nhướn mày chọc tức tôi.

"Ai là người yêu của mày- eh ... người yêu của bạn?"

Vì tôi tin rằng nói năng thô lỗ ở nơi linh thiêng sẽ dẫn đến tội lỗi trong tương lai nên tôi phải nói năng lịch sự hơn bao giờ hết. Người trước mặt nghe vậy cười thành tiếng.

Uh... làm ơn cười đi. Khi nào chúng ta đi xuống? Tao muốn đánh vào đầu mày.

Cúng bái xong, Ba mẹ dắt con đi khắp bốn phương để tỏ lòng thành kính. Theo hiểu biết của tôi, tôn trọng mỗi hướng sẽ mang lại những lợi ích khác nhau. Sau đó, chúng tôi chụp ảnh và lưu giữ chúng làm kỷ niệm và quay trở lại tầng dưới.

"Con có đói không, con trai?" Ba hỏi. Tất nhiên bụng tôi đang réo như thế này, tôi vội vàng gật đầu.

Vốn dĩ mình định dừng ở chỗ nào thuận lợi để ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Chiang Mai nhưng lại bị kẹt ở chỗ rất đông người cùng với sương mù bao phủ cả thành phố. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Cuối cùng, chúng tôi đến một nhà hàng địa phương mà chúng tôi sẽ ghé thăm, nơi nổi tiếng ở Chiang Mai. Ba và mẹ dọc đường nói với tôi rằng họ thường đến. Khi người đẹp trai còn ở Chiang Mai, họ thường xuyên đến đây vì con trai họ thích đồ ăn ở đây.

'Tôi thích dịch vụ này hơn, họ đều thân rất thiện.'

Có một món ăn nhìn quen quen. Là thịt ba chỉ!! Tôi liếc sang một bên với hy vọng được người phục vụ giới thiệu thực đơn trước khi mở cuốn thực đơn. Thú thật là tôi chưa bao giờ biết tên hay thực đơn của nhà hàng này, mặc dù nó trông rất đơn giản.

Huh! Tôi hơi kêu lên vì sợ bố mẹ nhìn thấy trước khi nhờ hai người gợi ý món ăn. Khi thức ăn được mang ra, có cà ri và một số thức ăn mà nó đã được nướng trên vỉ nướng. Tôi bắt đầu ăn. Lúc đầu cũng hơi ngần ngại vì chưa ăn bao giờ nhưng một khi đã nếm thử thì không thể chối từ. Thêm cơm và thêm nhiều hơn nữa. Cà ri Hang Lay với Sausage rất ngon. Khao Yum cũng vậy.

Trời ạ.

"Béo." Không cần hỏi đó là giọng nói của ai. Từ này lại đến. Tôi nheo mắt giận dữ, gầm gừ và thì thầm bảo nó hãy im lặng nếu nó còn muốn sống trên đời này.

"Mặc dù mày béo, nhưng tao yêu mày."

Hừm, nên nói bây giờ hả, người đẹp trai? Khi mẹ của nó ngồi thẳng dậy, tôi đưa tay nhéo chân nó. Khuôn mặt nó trông đau đớn, nó quay lại nhìn tôi nhưng tôi không quan tâm.

Khi ăn, mẹ người đẹp trai nói đưa tôi đi ở chỗ này, chỗ kia.

Sau đó hỏi về mối quan hệ của tôi với người đẹp trai đó. Bà ấy cho biết, con trai bà luôn gọi điện và kể về những người bạn học cùng lớp. Bà ấy cũng nói rằng được gửi những bức ảnh mà người đẹp trai đã chụp lén, cả ở trường và bên ngoài.

Tôi mỉm cười chăm chú lắng nghe cho đến khi miệng tôi như bị xé toạc đến mang tai.

"Chỉ có hình ảnh của con trong điện thoại." Mẹ của nó đưa cho tôi chiếc điện thoại. Lúc đầu người đẹp trai nói rằng nó là người cảm thấy xấu hổ.

Hả? Người như mày mà xấu hổ? Nhưng mẹ có vẻ không quan tâm. Bà cho xem tất cả những bức ảnh mà người đẹp trai đã gửi cho mẹ nó. Hình ảnh tôi và nó với huy chương ở nhà, một số hình ảnh tôi đeo mũ, thắt lưng, gối cổ và gấu bông màu nâu. Có rất nhiều ảnh. Mày đã bí mật chụp những bức ảnh đó ở đâu?

Tôi liếc sang người đàn ông bên cạnh đang giả vờ ngồi yên không nhìn tôi.

Tuy nhiên, hãy tiếp tục cuộn để xem thêm, cho đến khi bạn kéo đến bức ảnh cuối cùng.

Ảnh của tôi mà...

Tôi là người đã ăn Thong Yod khi tôi ở Kanchanaburi.

Ôi... hình ảnh của tôi đã bị phá hủy hoàn toàn.

"Mẹ thích bức ảnh này. Nó trông thật tự nhiên."

"Ba cũng thích."

Kantaphol muốn ngất.

Tôi nở một nụ cười ngượng nghịu với mẹ, liếc nhìn bản thân và nghĩ rằng điều đó trông thật tự nhiên.

*

Ăn no bụng, điểm đến tiếp theo là chùa Wat Phra That Doi Kham để tỏ lòng thành kính và xin sự phù hộ của 'Luang Por Tan jai'. Khi đến nơi, đã có rất đông du khách cho đến khi bãi đậu xe gần như chật kín. Mẹ nói hầu hết mọi người đến đây đều mong vận may đến nhanh như ý muốn, vì đây được cho là đấng tối cao trong lời cầu nguyện. Tôi đã theo cha mẹ tôi để thờ cúng Luang Por Ni jai. Có rất nhiều hoa lài thích hợp cho các buổi lễ. Họ nói rằng nếu muốn điều ước của chúng ta thành hiện thực, chúng ta nên mang những bông hoa lài nở rộ.

"Mày đang cầu nguyện cái gì?" dáng người cao lớn hỏi.

"Tao có cần phải nói cho mày biết không?"

"Hãy cho tao biết lời cầu nguyện của mày là gì?"

Tôi không nói, nó vẫn không dừng lại.

"Tao sẽ không nói cho mày." Người đẹp trai thốt lên một tiếng không bằng lòng, nhanh chóng đứng dậy bước đến đứng cùng bố mẹ.

Hờn dỗi như thế thật sự không hợp với mày đâu, người đẹp trai.

"Dỗi?"

Tôi hỏi.

"......."

Câu trả lời được đưa ra là sự im lặng.

"Tao đùa thôi."

"......."

Người đẹp trai bình tĩnh lại và đảo mắt đi. Tôi chỉ biết hít một hơi thật sâu vì bực bội, rồi thì thầm vào tai nó.

"Muốn biết thì đi theo tao."

Tại chùa Phra That Doi Kham nhộn nhịp người chụp ảnh và ngắm cảnh các vùng khác nhau của Chiang Mai. Tôi bước đến rìa. Nhìn thiên nhiên tươi đẹp phía trước với dáng người cao lớn đi bên tôi cùng nhìn về một hướng.

"Mày có thích sống ở đây không?" Những lời đó nghe giống như một lời cầu hôn. Tôi đã nghe nó một lần trong một bộ phim. Quay sang người nói, tôi thấy nó đang nhìn tôi chằm chằm như chờ đợi câu trả lời. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi quay lại và nhìn phong cảnh.

Trên thực tế, nơi này là tuyệt vời. Không, thật tuyệt khi được sống trong một thành phố lớn được bao quanh bởi thiên nhiên độc đáo, thời tiết mát mẻ quanh năm mang tính chất nhiệt đới (cùng nghĩa hậu duệ) của Thái Lan, người dân tốt bụng, cười nhiều, ngôn ngữ thật đẹp và dễ nghe.

Nhưng mà..

"Không."

Tôi có một người mẹ để chăm sóc ở Bangkok. Làm thế nào mà tôi đến đây được?

"Tại sao?" Người ở bên cạnh cất giọng cứng nhắc và tôi có thể nói rằng nó vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm với câu trả lời của tôi.

"Mày không cần biết." Tôi nói và chúng tôi im lặng. Nó có lẽ biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không nói tại sao, nhưng có một điều tôi có thể nói.

"Về lời cầu nguyện lúc nãy, mày còn muốn biết không?"

Người đàn ông đẹp trai gật đầu.

"Tao muốn thi vào đại học."

"......."

Không có câu trả lời. Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay người đẹp trai.

"Tao chưa nói xong."

"Tao muốn thi đậu vào cùng trường đại học với người này." Tôi vừa nói vừa chỉ vào ngực của người cao lớn.

Rất ngượng. Tôi không nghĩ những lời này sẽ thoát ra khỏi miệng mình.

Tôi có thể nhảy bây giờ không?

"Tốt." Nó cúi xuống thì thầm vào tai tôi, nhanh chóng nắm lấy tay tôi và siết chặt.

"Và tao... Hừm, tao..."

"Tao muốn... trở thành... người yêu của người này." Và nó chỉ vào tôi giống như tôi đã làm trước đây.

Nụ cười dễ thương mà tôi ghét vô cùng đó khiến tôi phát điên. Đôi khi điều đó làm nó trông đẹp trai hơn. Thường khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

"Vậy..." Tôi làm vẻ mặt suy tư. "Người này nên đi mua hoa lài."

Là người yêu, tôi phải làm gì?

Ai mà ngờ được một người như tôi lại bối rối trước câu hỏi này chứ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ để ý đến câu chuyện tình yêu ngọt ngào này. Khi tôi có người yêu, tôi muốn trở thành bạn trai tốt của anh ấy.

Ngón tay cuộn màn hình điện thoại để đọc các bài viết về chủ đề liên quan.

Đặt biệt danh.

Mời ăn tối.

Xem phim.

Mỗi thứ một vẻ thú vị. Ngoại trừ tùy chọn đầu tiên mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Giả sử kỳ nghỉ này không tệ cho cả ba lựa chọn. Tôi bấm máy tìm liên lạc của nó. Tên không thay đổi ngay cả với tình trạng thay đổi bây giờ.

'Tại sao nó không nghe máy?'

Không có phản hồi từ nó. Tôi đã thử lại và kết quả là...

'Vui lòng thử lại sau'

Từ tâm trạng tốt, đến xấu.

"Ăn trước đi, con trai!"

Khi đầu đang sôi sùng sục muốn giết người thì một giọng nói thiên thần gọi từ bên dưới. Tôi ngừng suy nghĩ về người đẹp trai một lúc, lao ra khỏi giường vào bếp.

Tuy nhiên, khi tôi đến... tôi thấy người đã chọc tức tôi. Ngồi cười ngọt ngào bên bà Ratchanee.

Cái gì!!

"Tại sao mày không bắt máy của tao?" Tôi kêu lên và liếc nhìn người cao lớn.

"Xin lỗi, tao đặt nó trên sofa." Người đẹp trai nhẹ nhàng đáp lại và quay sang mẹ tôi như cầu cứu. Tất nhiên, người phụ nữ duy nhất trong nhà sẽ bảo vệ nó.

"Đừng phàn nàn nữa. Ăn đi, kẻo muộn đấy."

"Mày đi đâu?" Tôi làm bộ mặt bối rối, nó đi đâu, làm những gì và làm như nào?

"Đến thư viện."

"Thư viện?"

Tôi bối rối.

"Tin đến thư viện đưa con đi ôn thi đại học."

Tôi khập khiễng nhìn người mà tôi muốn đánh. Ai bảo mày đến đưa tao đi học?

Huh! Một người đang lên kế hoạch đi xem phim. Cuối cùng tôi phải vác sách đi sau người cao lớn đến thư viện trường.

Dù là ngày nghỉ nhưng thư viện vẫn tấp nập học sinh, đây sẽ là nơi học tập của các bạn lớp M.6 trong thời gian sắp tới cho kì thi quốc gia. Các ghế ở tầng dưới đã đầy. Người đẹp trai dẫn tôi đi lên cầu thang bộ lên tầng 2 ít ai lên vì nóng như đứng giữa ruộng cộng với sóng wifi yếu mở google cũng không được.

"Ở đây rất nóng." Tôi lẩm bẩm trong khi lấy tay quệt mồ hôi đã bắt đầu thấm vào chân tóc trên trán. Tôi quay lại và thấy người đẹp trai đang đi đi lại lại với một chiếc cao bằng chiều cao của nó.

"Dùng cái này trước đi." Vừa nói, dáng người cao ráo cắm ngay dây điện vào ổ cắm vừa nhìn tôi ngồi quạt. Tuy không lạnh bằng gió từ điều hòa nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy dễ chịu khi đọc.

"Cảm ơn." Tôi mỉm cười với người tốt bụng ngay lập tức ra hiệu cho nó ngồi đối diện với tôi. Thật không may, tôi đã sai. Ý định người đẹp trai là ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi. Nó tiến lại gần cho đến khi không có điểm dừng.

Hừm, mày không cần phải ở gần tao như vậy.

"Gần quá." Tôi nheo mắt nhìn người dường như không hiểu lời tôi nói. Nó vẫn giữ thái độ thờ ơ rồi cầm lấy cuốn sách và mở nó ra.

Tôi sẽ ném cuốn sách xuống đất.

"Mày muốn học ngành gì?" Đột nhiên người bên cạnh đang làm bài toán khó hỏi tôi.

"Tao không biết." Tôi cau mày mà không suy nghĩ vì đó là thực tế. Tôi không nghĩ hay lên kế hoạch gì cả. Cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt, vô nghĩa.

"Mày thích môn học nào nhất?"

"Trong lớp học?"

"Hừm."

Người đẹp trai gật đầu. Tôi xoa cằm suy nghĩ.

Hừm...

"Không có môn nào tao thích."

Người đẹp trai cau mày trước câu trả lời của tôi. Mặc dù, nên biết vì trước khi dạy tôi. Trong học kỳ đầu tiên, tôi nhận thấy mình bị điểm thấp trong tất cả các môn học. Không có gì nổi bật cả. Chỉ sau khi được dạy, có vẻ như điểm số đã tốt hơn. Tuy nhiên, nhìn chung nó vẫn còn đáng thất vọng.

"Phải có."

"Không có."

"Toán?"

Đối với tôi môn toán này quá khó. Chỉ cần nhìn vào + - làm tôi đau đầu.

"Lý, Hóa, Sinh?"

Tôi muốn ói với ba môn học tàn bạo này.

"Ngữ văn?"

"Không thông minh lắm."

Người đẹp trai đã hỏi tôi điều này, và câu trả lời của tôi là "Không". Đôi khi bạn phải biết rằng có những người không giỏi bất cứ điều gì.

"Âm nhạc?"

"Được rồi, nhưng đó là sở thích."

Ca hát dường như là điều tốt nhất so với các môn học. Thật không may, đây là một câu chuyện khác. Tôi không nghĩ mình sẽ thích hợp với một nghề mà tôi có thể học nhạc và tốt nghiệp với tư cách ca sĩ, nhạc sĩ hay nghệ sĩ.

"Còn mày, mày có biết mình muốn học gì không?" Tôi cho nó hỏi đủ chuyện. Đã đến lúc tôi phải hỏi lại. Tôi háo hức muốn biết những gì một người thông minh muốn học.

"Tao biết."

"Nói cho tao nghe thử."

"Không."

"Có gì mà bí mật?" Tôi phát ra một âm thanh cứng nhắc. Người đẹp trai sắc mặt nghiêm túc, vội vàng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cứ coi nhứ tao muốn làm với mọi người."

"Hả?"

Sau đó, chúng tôi bắt đầu học tập một cách nghiêm túc. Người đẹp trai lấy cho tôi một bộ sưu tập các bài kiểm tra, từ khó đến khó nhất. Tôi không thể làm nó một cách dễ dàng. Chẳng mấy chốc, người đẹp trai đã trở thành một gia sư giúp tôi. Cho đến khi tôi bắt đầu hiểu dần dần cách làm bài thi từ đầu. Thật không may vẫn không tốt như mong đợi.

"Đói bụng."

Tiếng kêu ục ục từ dạ dày và bộ não đang bắt đầu chết khiến tôi rên rỉ. Người cao lớn liếc nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng.

"Làm xong mười bài này trước đi."

"Hừ, làm xong mười bài này sao? Chắc tao suy dinh dưỡng chết mất." Tôi hét ầm lên. Một trong những bài này khó đến nỗi tôi mất gần mười phút để hoàn thành. Sau đó, tôi phải làm mười bài? Mày muốn làm cho tao tuyệt vọng?

"......."

"Chúng ta đi tìm cái gì ăn đi."

Tôi kêu lên một tiếng trong khi nháy mắt khiến nó đồng cảm và thương hại.

"......."

"Tao sắp ngất rồi." Tôi giả vờ loạng choạng và gục đầu vào bờ vai rộng của nó. Người đẹp trai hít một hơi thật sâu. Cuối cùng nó phải thua vì tôi đã yêu cầu nó. Nó đồng ý đi tìm bữa trưa, nhưng vì lý do chính đáng. Chúng tôi dừng lại ở một nhà hàng gọi món ven đường nằm khuất trong con hẻm phía sau trường. Nhà hàng này nổi tiếng với những món ngon. Ngày thường muốn ăn thử thì phải trèo rào để đi ăn. Đương nhiên, ai mà dám mạo hiểm? Giám thị ở đây hung dữ hơn cọp.

"Mày muốn ăn gì?" Tôi quay sang người đẹp trai và đọc thực đơn dán trên tường.

"Cơm chiên thịt heo"

"OK." Tôi đã viết ra thực đơn trên một tờ giấy. Sau đó gửi cho người phục vụ. Người đẹp trai đi lấy nước đá.

"Tao có thể hỏi lại không. Tại sao mày không nộp hồ sơ như Po?"

Tôi chắc chắn hơn một triệu tỷ tỷ tỷ phần trăm rằng người đẹp trai này sẽ được nhận lời mời.

"Tao muốn đi thi." Nó nói với giọng đều đều.

"Giống như là một kiểu khó khăn và thách thức."

"Đại loại như vậy."

Tôi không nói nên lời trước những lời nói của nó. Một người tài năng như nó chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra bất cứ lúc nào.

"OK, hai đĩa cơm chiên thịt heo."

Trời ơi, mày đang làm gì ở đây? Tôi lén nhìn sang bàn bên cạnh, đề phòng có gì khả nghi.

"Tại sao mày qua đây ngồi còn đẩy tao?" Tôi nghi ngờ rằng có điều gì đó. Trong khi nó đang ngồi đối diện với tôi, nhưng nó lại chuyển đến ngồi cạnh tôi.

"Có một cô gái đang nhìn qua đây."

Hửm? Tôi nhíu mày trước khi quay đầu lại để kiểm tra. Chắc chắn rồi, hai cô gái đang nhìn vào bàn của chúng tôi.

"Hay là mày muốn tao ngồi ở chỗ cũ?" Người đẹp trai hỏi như thể tò mò.

"Ở lại đây." Tôi lên tiếng và nó chỉ mỉm cười.

Đứng dậy và ngồi lại chỗ cũ, tao sẽ nghiền nát mày.

Uh... Được rồi.

Tôi liếc nhìn người bên cạnh đang tách hành tây để sang một bên đĩa.

"Không ăn hành?"

"Hừm. Tao không thích."

"Đưa nó cho tao." Tôi múc tất cả hành tây vào đĩa của tôi.

"Lấy cái mặt của mày ra đi."

Sau đó tôi giơ cái nĩa lên làm vũ khí. Khi người xảo quyệt đó cố gắng đến gần hơn mà không có lý do.

"Tao không thích mùi hành, nhưng tao thích những mùi khác". Tiếng thì thầm lặng lẽ chỉ dành cho hai chúng tôi nghe thấy. Khiến tôi rung động, tôi thừa nhận. Tôi không thể nói quá to vì nhiều người.

"Khốn nạn!"

"Đúng"

"Tao lấy nĩa chọc mày bây giờ!" Tôi đe dọa.

"Hôn má tao đi."

Hửm...

"Mày điên rồi?" Tôi đánh vào cánh tay của người nó mà không cần suy nghĩ, nhìn quanh xem có ai nghe thấy không. Thật tốt khi bàn bên cạnh không để ý. Tuy nhiên, hai cô gái ở bàn phía sau tôi thì tôi không biết. Tôi đã không quay lại để kiểm tra.

"Nha... nha...nha..."

Mày cầu xin nhứ thế này, mày có đang tỉnh không?

"Mọi người sẽ thấy." Tôi đã cố đẩy người đẹp trai ra, nhưng Trời ơi! Tôi càng ngăn nó thì nó càng không dừng lại.

"Just one kiss."

One kiss, nó nói!! Giữa hàng chục người và xe cộ qua lại trước cửa hàng, one kick nếu mày muốn.

"Please."

Nó vẫn không dừng lại.

"Về nhà đi." Tôi đã phải gấp rút giải quyết vấn đề này và điều đó đã khiến nó đồng ý từ bỏ, nhưng chỉ tạm một thời gian.

Trở thành một người yêu đẹp trai và thông minh không phải lúc nào cũng tốt... lãng phí thời gian.

Tin nhắn nhóm LINE "Lima" xuất hiện thông báo. Tôi lấy điện thoại của mình và nhìn vào nó.

Link (Thông báo kết quả tuyển chọn)

"Hey." Sau đó quay sang người ở bên cạnh đang nhìn thẳng vào điện thoại. Giống như biển lặng.

Trời ạ! Mày đang xem một chương trình hài kịch... 'Ching Roi Ching Lan' phải không?

Người đẹp trai quay lại nhìn tôi.

"Xem đi." Chiếc máy tính xách tay nổi tiếng với nửa quả táo ngay trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể sẵn sàng giết chết tù nhân.

"Vậy mày đi nơi khác trước đi."

"Hửm?" Người đẹp trai cau mày trước lời nói của tôi. Vâng, đúng vậy. Chủ phòng nào mà bỗng dưng được khách mời ra về mà vui như vậy.

"Tao xấu hổ." Tôi nói với giọng trầm. Tôi không thể làm được. Rất xấu hổ

"Còn chưa mở ra xem, sao phải xấu hổ?"

"Được rồi, chúng ta cách xa ra. Mày xem của mày, tao thấy của tao."

"Tùy mày." Người đẹp trai lớn tiếng nhanh chóng đứng dậy và đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Này, đây không phải là một vấn đề lớn sao?

Nửa tiếng trôi qua, nhanh hơn cả tốc độ 4G tôi đang dùng. Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào trang web đó. Không dám bấm nút, sợ kết quả đau lòng. Nhiều bậc cao niên nói rằng hôm nay là ngày quyết định. Ôi, Trời ơi, thật kinh khủng. Tuy nhiên, có vẻ như có những người không sợ tương lai. Nó lặng lẽ bước đến gần tôi và đặt điện thoại gần tôi.

"Mày đã xem?" Giọng tôi run lên vì hồi hộp. Người đẹp trai mím môi về phía chiếc điện thoại, tôi cầm chiếc điện thoại lên xem.

ỒIII!! OMG.

Lord of the ring.

Thực sự là thần.

Trường Y

Tinapop Jirawatanakul

"Thật tuyệt, giỏi lắm!" Tôi cười toe toét và giơ ngón tay cái với người đang ngồi khoanh chân bên cạnh tôi.

Cái quái gì thế? Mày đương nhiên tuyệt vời, nhưng hãy để ý đến sự quan tâm của tao.

Mày không nên hạnh phúc sao? Mày đang ở trong trường y khoa tốt nhất trong cả nước. Mày ngồi và trông như thể mày vừa được tiêm botox.

Và nó đứng thứ ba trong top 10 trường đại học nổi tiếng mà mọi người mơ ước.

"Vậy, khi nào mày muốn xem kết quả?"

Hey, chúng ta đang ăn mừng chuyện của mày, đừng hỏi tao điều đó.

"Chờ một chút. Tao đang cố đây."

"Đã nửa giờ rồi."

"Này..." Tôi trả lời đơn giản.

"Cùng xem nào." Người đẹp trai chắc hẳn đã rất khó chịu vì tôi chẳng thèm nhìn nó chút nào. Nó với lấy chiếc máy tính xách tay và tôi nhanh chóng lấy lại và đặt nó lên đùi.

"Không được."

"Mở ra." Người đẹp trai cất giọng với ánh mắt bắt chước như ma cà rồng trong bộ truyện nổi tiếng.

"Tao sẽ tự mình mở nó sau."

"Cho đến kiếp sau?"

Trở thành một người có trái tim đen tối.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu khi ngẫm nghĩ về lời nói của nó. Tôi dễ dàng đưa chiếc máy tính xách tay cho nó, người khăng khăng muốn tự mình xem nó. Tôi không cần cho biết số báo danh, ngày sinh, mật khẩu vì nó là người theo dõi tôi khi đăng ký thi. Xét cho cùng, nó phải có một trí nhớ phi thường có thể khiến các nhà khoa học đứng ngồi không yên.

"Mày đã xem?"

"Đã xem rồi."

"Khoan, đừng nói." Tôi nói rồi bịt tai và bịt mắt lại. Lập tức nhanh chóng chạy vào phòng. May mà tôi làm được. Nếu không, có thể tôi sẽ gục ngã.

Tôi không muốn biết. Làm ơn đừng vào.

Thật không may, tôi quay về phía cửa phòng ngủ và người cao lớn chủ căn hộ từ từ đến ngồi gần tôi.

"Mày đi theo tao làm gì?" Tôi gọi đây là tín hiệu tự vệ cấp độ 1.

"......."

"Mày muốn làm gì?" Mức âm lượng như một báo động khi nó đẩy tôi lên giường.

"......."

"Coi chừng tao!" Tôi đẩy trán người đang cười nơi khóe môi. Đó không phải là một nụ cười thiện chí.

"Cược cái gì?" Người đẹp trai thì thầm cố tình phát ra một tiếng thở dài nặng nề khiến tôi nổi da gà.

"Cài gì mà cược?"

Ai cá cược? Không cá cược. Phải có cái gì không đúng với điều này.

"Đừng có nói dối."

Hmm... tại sao điều đó nghe có vẻ khó khăn?

"......"

Bây giờ tôi im lặng. Không nói được lời nào. Đó là lý do tại sao người đẹp trai bắt đầu yêu cầu để có được những gì nó muốn. Điều này khiến tôi hiểu rằng cuộc sống của tôi giống như một đường nét mong manh hơn một sợi chỉ.

"Nếu được nhận vào trường đại học K, sẽ nhận được một trăm cái ôm."

"......."

Eh, nghe quen quen.

"Nếu được nhận vào trường đại học T, có thể hôn má hàng trăm lần."

"......."

Eh, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi.

"Và nếu được nhận vào trường đại học C..." Bóng người cao lớn cười ranh mãnh.

"Tao có bao giờ nói như vậy không?"

Tôi chưa bao giờ nói. Nghe quen quen như đã nghe ở đâu rồi.

"Hừm."

"He he..." Nó ngượng ngùng cười mà không dám nhìn thẳng vào mặt của tôi.

"Vậy nếu được nhận vào trường đại học C thì sao?" Người đẹp trai này đã tận dụng cơ hội để tôi tập trung vào nó. Đưa mặt đến gần hơn cho đến khi nó nằm xuống giường ngủ.

"Hừm..."

Quá nguy hiểm.

"Hửm?" Tên cướp thông minh mỉm cười. Như thể buộc tôi phải trả lời. Cố tình dí sát mũi vào má tôi khiến tôi không ngẩng đầu lên được.

Chụt!!!

Chết tiệt!! Tôi liếc nhìn người ranh mãnh đang lợi dụng và vội vàng xoa má mình. Nó chỉ nhướng mày, nheo mắt như có mục đích khác khiến tôi mím môi, bấu chặt lấy người.

Đây là gì? Chờ đã! Hôn? Tao không phải là một con búp bê mà mày có thể làm bất cứ điều gì mày thích.

Và khi tôi tránh xa ra và định hỏi, nhưng người đẹp trai đã nói trước.

"Phải, chúng ta sẽ sống với nhau như thế này từ bây giờ." Với chất giọng trầm ấm hàm ý thành khẩn, chân thành. Khuôn mặt sắc lạnh của nó hôn tôi mà không cho tôi chuẩn bị nói trong một giây.

"Ưm."

Kẻ xấu này có đôi môi mềm...

"Nếu được nhận vào trường đại học C, sẽ nhận được một trăm nụ hôn"

"Hả?" Tôi cau mày.

"Còn lại chín mươi chín lần."

"Hả?"

Người đẹp trai không giải thích bất cứ điều gì khiến tâm trí tôi trở nên u ám. Nó đưa điện thoại trên tay tôi trước khi bước xuống giường và bước ra khỏi phòng.

Mày, trở lại và chịu trách nhiệm. Để tôi một mình thế này, ôi người đẹp trai với năm trăm khuôn mặt xấu xa. Tôi nhìn vào màn hình của chiếc điện thoại di động được nó đưa cho.

Khoa Thương mại và Kế toán Chương trình đại học ngành Kế toán

Kantaphol Wongwittaya

Há!! What the f*ck!

OMG Holy sh*t.

Tôi mở to mắt kinh ngạc. Hey...

Đây có phải là sự thật không!! Tôi dụi mắt mình hai lần. Mọi thứ vẫn rõ ràng như trước.

Này, tôi rất vui khi được nhận vào trường đại học C. Nhìn thấy nó là tôi phát nghiện.

Hmmm.. Tôi ổn... nhưng thực ra tài năng của tôi vẫn còn ở mức thấp. Tôi có lẽ sẽ không thể đến được điểm này, bởi vì tôi có một gia sư giỏi. Một gia sư hành hạ, cưỡng bức, cho đến khi tôi vượt qua được những trận chiến cam go nhất. Mặc dù trong thời gian đó, phải trả lại (không) quá nhiều cho gia sư.

Tôi bước ra khỏi phòng ngủ và thấy người cao lớn đang chăm chú xem Tư liệu về thế giới động vật ở Châu Phi. Tôi đã cố gắng để làm phiền nó.

Một, hai, ba, hãy từ từ đếm các con số trong đầu.

"Hey!" Ngay lập tức dùng hết sức lao vào ôm cổ anh gia sư đẹp trai từ phía sau.

"Mày đang làm gì đấy?" Giọng của người kia rất lớn.

Hmmm, điều đó khá đáng sợ. Tôi cau mày rồi nhảy lên sofa, ngồi lên đùi nó mà không thả tay đang ôm cổ nó.

"Cảm ơn."

"Gì?" Người đẹp trai đến gần giả vờ không nghe thấy

Huh!!

"Cảm ơn."

"Vậy thôi sao?"

"Còn gì nữa? Này là đủ rồi."

"Cái ôm và hôn của tao đâu?"

Bộp! Tôi dùng hết sức đập vào đầu tên ranh mãnh này. Vâng, đó là tất cả những gì nó nhận được. Nhiều hơn thế. Tôi lập tức bỏ đi với vẻ mặt ngượng ngùng.

*[POV Tin]

Tôi ngồi xem một người hài hước gọi điện cho mẹ của nó và bố mẹ tôi về kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi không thể không mỉm cười.

Tôi hạnh phúc với tất cả mọi người liên quan đến cuộc sống của nó, bao gồm cả bản thân tôi.

Bốn năm đại học đối với nó và sáu năm đối với tôi, tôi hứa sẽ chăm sóc trái tim em hết sức có thể.

Ngày đầu tiên vào đại học, tôi vẫn chưa quen với bộ đồng phục sinh viên; áo sơ mi dài tay và quần dài. Thêm vào đó, tay trong tay với người cao lớn đi dạo trong hàng trăm người đến trường, đông gấp mười lần bình thường.

"Mày không cần phải năm tay tao."

"Sẽ lạc mất." Không chỉ nói ra, càng siết chặt hơn.

Hey!

"Tao không có mù." Tôi thấp giọng lẩm bẩm.

"Hay là muốn tao bế?"

"Chỉ cần như này là đủ rồi."

Tôi chắc chắn rằng tôi đã nổi tiếng khắp khuôn viên trường kể từ ngày đầu tiên vào đại học.

"Đã tới."

"Hừm."

"Mày có thể buông tay." Tôi đang mỉa mai. Thay vào đó, nó vòng tay ôm lấy tôi và tựa đầu vào vai tôi. Khi tôi búng mạnh vào trán nó, nó nhanh chóng lùi lại.

Tệ hơn thế này.

Người đẹp trai hộ tống tôi đến tòa nhà khoa của tôi. Đó là một tòa nhà đại học nó ở bên kia đường xa hơn một chút.

"Chiều nay gọi cho tao."

"Được." Tôi trả lời với giọng điềm tĩnh và khuôn mặt buồn bã. Nó đặt tay lên đỉnh đầu tôi.

"Đừng buồn nhé."

Nó biết mọi thứ rất rõ..

"Yên tĩnh quá. Po, Win, Pat, Yo nên học ở đây."

Tôi không thể ngừng nghĩ về năm người bạn. Nhớ giọng nói ồn ào, những suy nghĩ trừu tượng của chúng, nhưng bây giờ chúng nó thành đôi cùng nhau học chung một trường đại học. Po học khoa Y còn Win học chuyên ngành Dược trường đại học M. Trong khi Yo và Pat học khoa Kỹ thuật trường đại học K. Tôi là người duy nhất một mình.

"Lại đóng phim nữa."

Huh!! Ồn ào.

"Được rồi quên nó đi. Tốt hơn là tao nên ăn trưa với Sound ở Khoa Kỹ thuật sau."

"......."

Yên lặng!!

"Đùa thôi."

"......."

"Lại cau mày." Tôi xoa bóp lông mày của nó để nới lỏng chúng ra. Rồi nó lại gần tôi thì thầm.

"Tao yêu mày. Tao sẽ không lừa dối mày."

"Hừm." Nó cũng làm điều tương tự với tôi.

"Đêm nay đừng mong có thể ngủ."

"Đồ dâm đãng!" Tôi nhéo vào bụng người trước mặt rồi bước nhanh đến tòa nhà khoa.

*

Cô đơn sẽ không ở lại với chúng ta lâu nếu chúng ta chọn không nghĩ về nó.

Sau giờ học buổi sáng, tôi đi bộ đến căng tin với sáu người bạn mới của mình. Bốn chàng trai (bao gồm cả tôi), hai cô gái và Nong Bunny từ nhóm trên LINE.

'7 Yacht Moored'

Thật kỳ lạ.

"Đó là ai?"

Mamiao, một cô gái da ngăn đến từ miền Nam có thị lực tuyệt vời. Có thể nhìn thấy một người đẹp trai trong vòng 1 km ở sân trước của khoa.

"OMG Đẹp trai."

Maeng Mum, một cô gái da trắng đến từ phương Bắc. Một chuyên gia ngủ gật trong lớp. Cô ấy há hốc miệng.

"Daddy."

Đối với người đáng yêu nhất, Christine, sau đó Somkid che mặt cảm thấy xấu hổ.

Này, tôi đứng nhìn người mà ba người bạn của tôi đang nói đến với một nụ cười yếu ớt.

Gương mặt thân quen.

Ngay lập tức người bắt đầu cuộc trò chuyện dừng lại trước mặt tôi.

"Xin chào." Dáng người cao lớn chào tất cả chúng tôi. Tất nhiên ba người bạn của tôi không mong đợi người đẹp trai này sẽ đến và nói chuyện với chính mình.

"Bạn đang tìm ai vậy?" Maeng Mum hỏi với giọng ngọt ngào. Mamiao cười đến đỏ mặt.

"Gun."

"Các ngưười quen nhau?" Mamiao quay sang tôi.

"Hừm."

"Bạn thời trung học?"

"Bạn trai của tao."

"Haaaaah?"

Ngạc nhiên và kêu lên cùng một lúc.

Từ dự định ăn trưa với sáu người bạn mới, hóa ra bạn phải chấp nhận những thành viên thừa. Đây là một thành viên khác khiến tôi luôn cảm thấy khó xử.

"Đến từ khoa nào vậy?"

"Y khoa."

"Oh my goodness." Mamiao, Maeng Mum và Christine nhìn nhau và kêu lên. Những người bạn khác của tôi Tharm Phum và Green ngồi xung quanh anh ấy với sự ngạc nhiên.

"Không hẳn là tò mò, nhưng mà tao muốn biết."

"Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"

Ôi Christine!!!

"Sáu tháng."

Tôi trừng mắt nhìn người nói nhiều. Đàn áp nó để im lặng.

"Nhưng tôi đã thích nó nhiều năm rồi."

Mày đang ở một cuộc họp báo, phải không?

" Cũng không ai hỏi đúng không?" Tôi thì thầm với nó, người vừa mỉm cười với tôi trước khi tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ với bạn bè của tôi.

Hey!

"Quay lại đi. Mày có thể học đó."

"Hừm." Người đẹp trai gật đầu, nhanh chóng mỉm cười với những người bạn của tôi.

"Lát nữa về nhà một mình đi. Tao muốn cùng Yo và Pat đến Siam."

Người đẹp nheo mắt, nhưng gật đầu đồng ý.

*

Khoảng 7 giờ tối.

Tôi từ từ mở cửa căn hộ của người đẹp trai và thò đầu ra nhìn trộm. Thấy tivi bật nhưng không có ai xem. Có lẽ nó đang tắm. Đi đến nhà bếp và tủ lạnh để cất đồ, sau đó lẻn vào phòng ngủ. Có tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống sàn. Tôi trở lại nhà bếp một lần nữa và quay lại đợi trước phòng tắm.

Ngay khi cánh cửa mở ra...

HBD to you ~

Tôi hát cho đến khi kết thúc, sau đó đưa bánh cho nó thổi nến. Tuy nhiên...

"Tao quên tắt đèn."

"Phải đó."

Làm sao có thể quên chứ?

"Vậy quay trở vào đi." Tôi đẩy ngực người cao lớn trở lại phòng tắm, trước khi tôi đi tắt đèn.

"Chuẩn bị."

Mở cửa...

HBD to you ~

Tôi hát lại cùng một bài hát.

"Cầu nguyện."

Cầu nguyện nên là nhắm mắt và lẩm bẩm, phải không? Thay vì cười với tôi như thế này, chết tiệt!!!

Thổi nến.

"Hey, tối quá."

Quên rằng trước đây chỉ có ánh nến. Khi ngọn nến tắt, vì vậy trở nên rất tối.

"Cầm bánh kem đi, tao đi bật đèn."

Ốiii!!

"Mày muốn làm gì?" Tôi bất ngờ vì một cái ôm từ phía sau. Bàn tay mạnh mẽ của nó nhẹ nhàng vuốt ve hông tôi và luồn vào dưới áo sơ mi của tôi. Vuốt ve.

"Nhận quà."

"Tao không phải là quà." Tôi đánh nó một cái thật mạnh cho đến khi nó tránh xa ra, sau đó bật công tắc đèn và lấy ra một hộp quà thực sự.

"Đây mới là quà."

"Tao có thể mở nó không?" Tôi gật đầu, nhưng gã ranh mãnh lại gần và muốn cởi áo tôi ra. Tôi vội vã đánh nó bằng tất cả sức lực.

"Chỉ có cái này thôi hả?" Người đẹp trai lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào món quà trong hộp. Điều này có làm cho tôi vui? Sách Y học này không rẻ. Tôi đã phải nhịn đói hàng tháng trời để có thể tiết kiệm và mua chúng.

"Mày còn muốn cái gì nữa?"

Người đẹp trai phồng má lên.

Há!!

"Nhanh."

Chụt...

"Còn cái này"

Chụt!

"Cái này nữa." Người ranh mãnh chỉ một ngón tay vào môi mình.

"Mày muốn hôn?" Tôi chỉ vào nó nhưng nó ngăn tôi lại. Nó mỉm cười nhanh chóng đi lấy một chiếc hộp trên bàn cạnh giường ngủ.

"Cho mày." Tôi nhướn mày kinh ngạc trước chiếc hộp mà người đẹp trai đang cầm.

"Tao còn chưa đến sinh nhật."

"Nhưng tao muốn, đây là tình yêu." Bóng dáng cao lớn không muốn đợi tôi trả lời.

Tôi mở hộp cho đến khi tôi thấy những gì được giấu bên trong.

"Nhẫn?"

Rồi lấy chiếc nhẫn đầu tiên có khắc chữ My Sn đeo vào ngón áp út bên trái.

"Đã đặt trước."

Tôi mỉm cười hạnh phúc. Thành thật mà nói, tôi thấy xấu hổ. Ôi, trời ơi, ai có thể nghĩ rằng một khoảnh khắc như bộ phim này sẽ xảy ra với tôi?

"Hừm."

"Đeo vào đi." Nó nói với tôi. Tôi cũng làm như vậy. Chiếc nhẫn còn lại được khắc chữ My Gun. Giống như một lễ cưới. Chúng tôi nhìn thấy những chiếc nhẫn trên ngón tay của chúng tôi đan xen với nhau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước khi dáng người cao lớn kéo tôi vào vòng tay của nó.

"Tao yêu mày."

"Hừm." Tôi chậm rãi trả lời. Mỉm cười trước những lời ngọt ngào của cựu hội trưởng hội học sinh nghiêm túc và ít nói. Tôi muốn mọi người nghe những gì nó nói. Mặc dù tôi đã được miễn dịch, nhưng tôi vẫn rung động trước những lời ngọt ngào của nó.

"Thật hồi hộp."

"Tao biết." Người đẹp trai rời ra và đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Cái này có thể gọi là lãng mạn không?

"Tao cũng yêu mày." Tôi thì thầm với nó những lời tương tự. Nó cúi xuống với khuôn mặt sắc sảo để đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng từ một người thấp bé có bạn trai cao lớn.

"Chết tiệt, hồi hộp quá."

"Đừng nhìn những cô gái hay chàng trai dễ thương khác."

"Được." Người cao lớn thấp giọng đáp lại. Rồi từ từ đẩy tôi cho đến khi lưng tôi dựa vào tường.

"Còn mày..." Nó ghé sát mặt vào tai tôi.

"Độ dễ thương giảm đi một chút."

"Ugh!" Tôi đẩy ngực nó khiến mũi nó áp sát vào má tôi hơn.

"Để nó không trở nên tồi tệ hơn."

"Hừm."

Nó nâng cằm tôi lên khiến tôi càng thêm xấu hổ. Rồi lại hôn. Lần này sâu hơn trước.

"Đủ rồi." Tôi ngăn người đẹp trai dâm đãng khiến cổ họng tôi thắt lại.

"Sáng quá."

"Hửm?"

Rồi sau đó... đèn đã tắt và chiếc khăn che phía dưới khi vừa tắm xong đã nằm trong tay nó. Điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ quá rõ ràng.

Phải... khi bạn lớn lên, bạn có thể làm bất cứ điều gì.

"Đau!"

*

*

*

"Chờ đã, chết tiệt!"

"Mày điên à? Lấy ra!"

"Không phải bây giờ."

[HOÀN THÀNH]

Bab berikutnya