webnovel

Chương 29: Ba năm ở núi Giao Châu.

Sáng hôm sau, Minh Tâm nhận được thông báo hai canh giờ nữa hắn sẽ cùng các đệ tử khác đến núi Giao Châu. Hắn ở trong phòng chuẩn bị đồ, khi chuẩn bị xong hắn mở cửa trên vai cầm theo tay nải đi ra ngoài thấy sư tôn hắn đang nhìn gì đó.

Y vẫn đứng yên một chỗ, Minh Tâm đi đến bên cạnh y hỏi:"Sư tôn, sao người lại đứng ở đây?"

Thiết Phong Minh không nhìn hắn chỉ lạnh lùng văng một câu nói:"Nhớ cẩn thận!", rồi ngự kiếm đi. Lúc này Minh Tâm vẫn chưa hiểu y đang làm gì.

Hắn đi đến quảng trường phía Đông, ở quảng trường tụ tập một đám người. Những người này đều là đệ tử dưới tòa Sa Hoàng trưởng lão, hắn vừa đáp xuống thì tất cả mọi người đều nhìn hắn thì thầm nói:"Là hắn!"

"Hắn cũng tham gia sao?"

"Đệ tử dưới tòa sư tôn với Thiên Hòa trưởng lão đều đi tập luyện mà! Ngươi không nhớ sao?"

"Hứ! Nhìn mặt hắn không ưa nổi mà! Không biết vì sao Thiên Hòa trưởng lão chọn hắn nhỉ?"

Minh Tâm nghe những lời nói ấy cũng chẳng quan tâm, từ nhỏ hắn đã chịu nhiều cực khổ chỉ có mấy lời nói cần chi ghi thù.

Lúc này, Sa Hoàng trưởng lão đến, ông nói:"Xem ra đã đến đông đủ, chúng ta xuất phát!"

Tất cả các đệ tử đều ngự kiếm theo Sa Hoàng trưởng lão, bọn họ ngự kiếm khoảng hai canh giờ. Khi đến nơi, Minh Tâm đứng dưới chân núi nhìn ngọn núi trước mắt có cảm thấy lạnh người. Nhưng cái cảm giác ấy cũng qua đi, hắn lấy lại tinh thần từng bước, bước vào ngọn núi ấy.

Ở nơi khác, Thiết Phong Minh đứng trước cửa động Băng Huyền nhìn sắc trời, không biết y nghĩ gì chỉ thở dài rồi quay người đi vào trong động.

(Tiểu sư tôn lo cho đồ đệ của mình! Haizz!)

Năm đầu tiên khi y bế quan, Minh Tâm bị Nhện Huyền Nhãn tấn công và còn bị trúng độc. May là gần đó có thảo dược trị độc của con nhện ấy, tu vi của hắn cũng tăng lên từ Kim Đan trung kỳ lên Nguyên Anh sơ kỳ. Mọi chuyện ở môn đều rất bình thường.

Năm thứ hai y bế quan, Minh Tâm rơi vào động Khắc Giao nơi ở của Giao Long tu luyện, hắn bị Giao Long tấn công vì đánh thức nó khỏi ngủ đông nhưng hắn cũng vượt qua đổi lại bị thương không hề nhẹ, lúc này Bạch Hổ bị phong ấn ở cấm địa phía Tây trốn thoát, người ở trong môn nhanh chóng truy tìm Bạch Hổ.

Năm thứ ba y bế quan, Minh Tâm rơi vào động Việt Trì bị quỷ tu bao vây tấn công, sau khi hắn thoát khỏi liền bị trọng thương dẫn đến sốt ba ngày ba đêm, sáng ngày thứ tư hắn mới tỉnh lại. Tu vi của hắn lên từ Nguyên Anh sơ kỳ lên Nguyên Anh hậu kỳ. Lúc này bốn môn phái lớn tụ họp ở để bàn kế hoạch chống Bạch Hổ, sau khi bàn xong liền thực hiện ngay. Sơn Quân môn và Kiếm Băng Dương cử người đi tìm Bạch Hổ, Thạch Quân dẫn đầu đi tìm Bạch Hổ, Lục Nhàn Hào và Thủy Khiết Tâm sai người thông báo cho các môn phái nhỏ để đề phòng. Đương Khải Dương cũng sai người đến động Băng Dương để bảo vệ y, hắn biết Bạch Hổ kia nhất định sẽ tìm cách mang y đi.

Sau khi chuyến luyện tập ở núi Giao Châu kết thúc, đối với Minh Tâm mà nói luyện tập ở núi Giao Châu như một cơn ác mộng đi qua, nhưng đối với sư tôn của hắn chỉ mới một ngày trôi qua.

Hắn cùng các sư huynh đệ khác ngự kiếm trở về môn thì đã thấy Diêm Hạc đã đứng ở cửa môn chờ tất cả mọi người. Tất cả mọi người đáp xuống ở cửa môn ôm quyền nói:"Chào Đại sư huynh!"

Diêm Hạc qua ba năm không khác xưa, hắn mỉm cười nói:"Vất vả cho các đệ rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi!"

Minh Tâm cũng đi về núi Huyền Dương nhưng lại bị Diêm Hạc cản lại, hắn nói:"Minh Tâm sư đệ, ta có chuyện muốn nhờ đệ!"

Tất cả mọi người đều quá mệt cũng chẳng quan tâm hai người họ liền vào về nghỉ ngơi, Diêm Hạc nhìn Minh Tâm từ trên xuống dưới đánh giá.

Bây giờ Minh Tâm cũng đã mười sáu tuổi, giương mặt của hắn qua bao nhiêu năm có nhiều thay đổi lớn, giương mặt của hắn trở nên tuấn tú hơn, cơ thể của hắn trở nên rắn chắc, Diêm Hạc thấy hắn về không bị sao rất vui mừng vỗ vào ngực hắn nói:"Xem ra đệ luyện tập ở núi Giao Châu rất tốt nhỉ?"

Minh Tâm cười nói:"Cảm ơn sư huynh đã lo cho đệ, nhưng không biết sư huynh nhờ đệ làm chuyện gì vậy?"

Diêm Hạc vỗ vai hắn cười nói:"Chuyện cũng chẵn to tát gì. Đệ có thể đi đến động Băng Dương có được không?"

Minh Tâm trả lời hắn:"Được, nhưng mà…!", hắn chưa nói hết câu thì Diêm Hạc đã đi mất còn để lại chỉ để cho hắn một câu nói:"Vậy cảm ơn đệ trước, ta có chuyện phải đi đây!"

Minh Tâm cũng chẳng nói gì mà ngự kiếm đến động Băng Dương, hắn nghe nói động Băng Dương là nơi tu luyện của các trưởng lão nhưng hắn vẫn không biết vì sao đại sư huynh lại kêu hắn đến đây.

Minh Tâm đứng bên ngoài do dự một hồi mới cất bước đi vào trong động, trong động được bao phủ tinh thể băng và sương mù. Hắn cứ đi cho đến khi hắn đi đến một ngã rẽ, trước mặt hắn là ba con đường khác. Minh Tâm phân vân không biết đi đường nào liền chọn đại con đường ngoài cùng bên trái hắn, hắn đi vào.

Hắn đi mãi thì phát hiện phía trước có ánh sáng, hắn đi đến ánh sáng ấy. Đến nơi thì thấy một người đang ngồi xếp bằng trên tản băng tu luyện. Hắn đi đến mới nhìn thấy rõ mặt người đó. Là sư tôn của hắn – Thiết Phong Minh, hắn ngồi xuống bên cạnh y nhìn y nghĩ thầm, có lẽ sư tôn bế quan lúc mình đi đến núi Giao Châu.

Hắn nhìn y một lần nữa, ba năm hắn trở lại y vẫn không thay đổi, hiện tại hắn cảm thấy sư tôn của hắn không tỏ vẻ lạnh lùng hắn nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có như thế, đôi mắt mang đầy lạnh lẽo kia đang nhắm mắt nhưng lại làm tăng nhan sắc của y lên. Minh Tâm muốn thử chạm vào y một lần liền vươn tay sờ vào khuôn mặt như đang ngủ ấy.

Thật mềm mại, hắn muốn sờ lần thứ hai nhưng lại sợ bị y phát hiện sẽ phạt hắn, nhưng hắn không biết y đã phong bế ngũ giác, hắn nhìn xung quanh chỉ đành ngồi chờ.

Đến khuya, y từ từ mở mắt nhìn xung quanh đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì cảm giác được một bên vai y có thứ gì đó bên cạnh y đang dựa vào vai y. Bên ngoài cũng đã trời cũng đã tối, bên trong động càng tối thêm, y giơ tay tạo ra ánh sáng nhỏ để soi trong động.

Y mới thấy rõ vật đó, đầu của Minh Tâm gác lên vai y, hắn ngủ rất ngon. Y nhìn hắn một hồi đang định kêu hắn dậy thì ngay lập tức hắn ngã xuống nằm trên đùi y ngủ.

Y không nói gì nghĩ hắn chắc ba năm luyện tập ở núi Giao Châu chắc hẵng rất mệt. Y nhẹ nhàng đỡ đầu hắn dậy, hai chân y duỗi thẳng xuống rồi đặt đầu hắn lại lên đùi, y vuốt nhẹ mái tóc đen của hắn, ba năm luyện tập đồ đệ của y trưởng thành hơn rồi, sau đó thì y từ từ nhắm mắt lại.

****** Tiểu trường********

Tác giả: Ngươi đã động lòng rồi!

Tiểu sư tôn: Không có!

Tác giả: Vậy tại sao ngươi để cho hắn nằm trên đùi ngươi như vậy? Không động lòng chứ là gì?

Tiểu sư tôn: Ta thấy hắn mệt nên mới cho hắn nằm, ta không hề động lòng.

Tác giả: Là ngươi nói đấy, ta cá chắc ngươi nhất định sẽ động lòng hắn!(Còn cố gắng biện minh nữa chứ, ta xem ngươi có động lòng hắn hay không.)

Tiểu sư tôn: ...

Bab berikutnya