Trần Bạch vẫn ngồi nhìn Thiết Phong Minh không chớp mắt, Công Tuấn thở dài nói:"Nếu đã là chuyện buồn thì không nên nhắc lại."
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng.
Công Tuấn vươn tay rót hai chén trà, một chén trà đưa cho Trần Bạch, chén trà còn lại cầm uống, uống xong hắn hỏi tiếp:"Ta nghe nói ngươi nhận hai đồ đệ sao?"
Thiết Phong Minh cầm chèn trà uống, uống xong y nói:"Đúng vậy."
Công Tuấn nghe vậy cũng chẳng biết nói gì thêm, y đã thay đổi quá nhiều từ tính cách đến cử chỉ của y đều thay đổi, hắn thở dài thì bỗng nghe y cất tiếng nói:"Sao đồ đệ của ngươi cứ nhìn ta riết vậy?"
Lúc này hắn mới quay sang nhìn Trần Bạch, xoa đầu cậu nói:"Trước khi gặp ngươi, ta có kể với nó về ngươi. Nghe xong liền muốn cùng ta đến gặp ngươi. Nó nhìn ngươi chắc do nhan sắc của ngươi mê hoặc nó đấy!"
Trần Bạch hoàn hồn đáp:"Đúng vậy ạ! Thúc rất đẹp!"
Đây là lần thứ hai y được người khác khen y đẹp, Trần Bạch liền nhảy khỏi ghế chạy đến bên cạnh y. Công Tuấn đang muốn ngăn cản cậu thì đã quá muộn rồi.
Trần Bạch nắm vạt áo của Thiết Phong Minh làm nũng,"Thúc có thể bế con lên được không?"
Công Tuấn sợ Thiết Phong Minh sẽ không thích Trần Bạch mà làm Trần Bạch bị thương, hắn đang muốn lên tiếng thì thấy y mỉm cười bế Trần Bạch lên, để cậu ngồi trên đùi y. Hai tay áo y ôm bao phủ cơ thể cậu. Lúc này hắn thở phào là do hắn lo xa.
Trần Bạch được y bế lên để ngồi trên đùi y rất ngoan ngoãn ngồi im, hưởng thụ cảm giác cái ôm của y rất ấm áp. Công Tuấn nhìn cậu mỉm cười mà lắc đầu nói:"Xem ra Trần Bạch thật sự rất thích ngươi đấy! Phong Minh!"
Y vươn tay nhẹ nhàng nhéo hai má của Trần Bạch, độ đàn hồi làm y rất thích. Công Tuấn cười nói:"Nếu ngươi thích hài tử như vậy thì sao không tìm nương tử mà sinh cho ngươi vài đứa!"
Y lạnh lùng nhìn hắn nói:"Làm càn, sao ngươi không tự đi tìm nương tử mà cưới đi, ngươi cũng đâu khác gì ta."
Công Tuấn lúc này cứng đờ, hắn chỉ nói đùa thôi xem ra đã chọc giận y thật rồi. Hắn nói:"Ngươi tha lỗi cho ta, ta chỉ đùa chút thôi!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng rồi tiếp tục nhéo nhẹ hai má của Trần Bạch. Trần Bạch ngược lại không cảm thấy đau mà còn vui vẻ để y nhéo má.
Thiên Phong Minh nhìn hắn hỏi:"Đệ đệ của ngươi sao thế nào rồi?"
Công Tuấn thở dài đáp:"Hên chỉ bị thương không ảnh hưởng gì đến đan điền hết, cũng may ngươi còn hạ thủ lưu tình chứ nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không cho đệ ấy sống đâu!", nói đến đây hắn liền nhớ ra điều gì đó, hắn mở túi trữ vật lấy ra linh dược và cùng với hai chiếc nhẫn. Hai chiếc nhẫn được điêu khắc tinh xảo.
Hắn nói:"Ta quên mất, ta tặng ngươi những thứ này để giúp đồ đệ ngươi tăng tu vi."
Thiết Phong Minh nhìn sang cặp nhẫn hỏi:"Ngươi lấy cặp nhẫn này ra làm gì?"
Hắn cười nói:"Làm quà tặng ngươi!"
Thiết Phong Minh ngạc nhiên đáp:"Tặng ta?? Tặng ta để làm gì? Ta không cần đâu! Ngươi cất đi."
Công Tuấn đưa cho y nói:"Cái này giúp ngươi tìm được đạo lữ đấy!"
Thiết Phong Minh đẩy trở lại lạnh lùng nói:"Ta không cần đâu, ngươi cất đi."
Công Tuấn thấy y từ chối nghĩ chắc cũng thuyết phục được y liền cất cặp nhẫn đi.
Ở Lục Nhàn Hào môn, một nam nhân đang ngồi trên ghế, tuổi ở trung niên, giương mặt đầy vết nhăn. Bỗng nhiên có hắc y xuất hiện hành lễ cất tiếng:"Đã có tin tức từ thiếu gia, thiếu gia nói rằng đã bị Thiên Hòa trưởng lão phát hiện nhưng vẫn chưa bị đuổi khỏi môn, thiếu gia muốn hỏi ngài về kế hoạch tiếp theo!"
Ông cất tiếng nói:"Nói với nó chừng nào tới thời cơ ta sẽ báo cho nó biết."
Hắc y chỉ "vâng" liền biến mất ngay lập tức.
Ông là chưởng môn của Lục Nhàn Hào, là cha của Luân Vọng – Luân Lương.
Thứ mà ông ta đang tìm chính là thanh kiếm thượng cổ, thanh kiếm này có khả năng kha thiên chuyển địa, uy lực của nó rất mạnh có thể xé rách không gian để đến nơi khác. Nếu người sở hữu không vững tâm chắc chắn sẽ bị thanh kiếm ấy điều khiển.
Luân Lương muốn có thanh kiếm vì ông ta muốn làm chủ thế giới này, nhưng hiện tại ông ta vẫn tiếp tục tìm thanh kiếm ấy, ông ta nghi ngờ Thiết Phong Minh là người giữ nó. Bởi ông biết y đã đạt đến Đại Thừa kỳ chắc chắn sẽ không bị thanh kiếm khống chế.
Ông ta quay người đi, ông đi đến trước tủ sách, ông tùy tiện cầm một quyển sách ngay lập tức cái tủ liền di chuyển sang bên trái mở ra mật thất. Ông dùng linh lực tạo ra ánh sáng nhỏ để soi đường, sau khi ông vào trong tủ liền di chuyển lại như cũ.
Ông cứ đi thẳng, đến khi thấy được ánh sáng. Ông đi đến một gian phòng rộng, xung quanh trong phòng đặc trưng bày các bảo bối có uy lực lớn như Lôi Hỏa Liễu, Quạt Phong Lưu.....
Ông đi thẳng, trên tường là một bản đồ, trên bản đồ có những viên minh châu lớn nhỏ, đây đều là điểm đánh dấu của những môn phái hiện tại. Những viên minh châu nhỏ thì biểu thị cho những môn phái nhỏ, những minh châu lớn biểu thị cho những môn phái lớn.
Ông nhìn bốn viên minh châu lớn trên bản đồ, bốn viên minh châu biểu tượng cho bốn môn phái lớn hiện tại là Sơn Quân môn, Kiếm Băng Dương, Lục Nhàn Hào, Thủy Khiết Tâm. Những viên minh châu nhỏ khác rải rác khắp nơi trên bản đồ.
Ông mỉm cười tự nói với bản thân mình:"Sớm thôi, thế giới này sẽ thuộc về ta!"