Thiên Thuỷ nhìn Chu Ma chỉ nói một câu:"Chào ngươi!!", rồi biến mất đi.
Chu Ma cứng đờ nghĩ thầm, đúng là kiếm linh lạnh lùng. Chu Ma biến lại thành thanh kiếm lơ lửng, Thiết Phong Minh thu hồi Chu Ma rồi từng bước trở về trúc xá.
******************
Thiết Phong Minh chậm chậm mở mắt, một người đàn ông ngoài bốn mươi, tóc bạc xen vào tóc đen nhìn y nói:"Cuối cùng ngài cũng đã tỉnh?"
Thiết Phong Minh ngồi dậy, Thái Huyền trưởng lão đi đến đỡ y, y nói:"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
Thái Huyền trưởng lão ngồi mép giường nói:"Ngài đã hôn mê hơn ba ngày rồi!!"
Thiết Phong Minh chỉ trầm mặt không nói gì. Thái Huyền trưởng lão thấy vậy cũng không nói gì. Một lúc sau, y cất tiếng:"Trong ba ngày nay, trận pháp có vấn đề gì không?"
Thái Huyền trưởng lão nói:"Trận pháp không có vấn đề, nhưng linh lực của ngài hao tổn rất nhiều còn bị nội thương, ngài nên nghỉ ngơi đi, nội thương của ngài đã bớt đi nhưng đừng vận chuyển linh lực chỉ sợ nội thương nặng hơn!"
Thiết Phong Minh đáp:"Được."
Thái Huyền trưởng lão đưa cho y một túi linh dược nói:"Đây là linh dược chữa trị nội thương, mỗi ngày dùng linh dược này sẽ khỏi thôi!!"
Thiết Phong Minh nhận lấy túi linh dược nói:"Đa tạ trưởng lão."
Thái Huyền trưởng lão đứng dậy nói:"Ta còn có chuyện phải giải quyết nên ta đi trước đây!!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng. Thái Huyền trưởng lão rời đi, Thiết Phong Minh cảm thấy mệt mỏi liền nằm xuống không biết từ lúc nào đã ngủ say.
Thiết Phong Minh bừng tỉnh, mái tóc đen rối xả xuống. Bên ngoài có tiếng nói, y tỉnh bởi tiếng ấy. Người bên ngoài nói:"Trưởng lão, ngài có trong phòng không?"
Thiết Phong Minh lạnh lùng đáp:"Có chuyện gì?"
Người bên ngoài nói:"Trường trưởng lão nói người mau đến Quảng trường phía Đông, có chuyện cần người giải quyết!!"
Thiết Phong Minh nói:"Được!! Ta sẽ đến ngay."
Thiết Phong Minh nhìn sắc trời bên ngoài nghĩ thầm, đã giờ Thân rồi sao. Y liền thay y phục, chải mái tóc đen rối rồi mới đi. Y tính ngự kiếm nhưng Thái Huyền trưởng lão căn dặn không được vận chuyển linh lực, y đành phải đi bộ.
Quãng trường phía Đông tới nơi y ở chỉ một con đường khá dài. Lâu rồi y đi bộ lúc nào y cũng ngự kiếm đi.
Đến nơi, các đệ tử xúm lại không biết coi chuyện gì, bỗng nhiên có người cất tiếng:"Đương Khải Dương, ngươi mau ra đây đấu với ta một trận đi!!"
Y mặt không biến sắc đứng nghe, lại thêm một người nói:"Lâm các hạ, ngài đừng náo loạn nơi này. Ta đã nói rồi, chưởng môn thật sự không có ở đây!!"
Hắn nói:"Vậy hắn đã đi đâu?"
Trường trưởng lão khổ sở đáp:"Ngài ấy xuống núi giải quyết một số chuyện, hai tháng sau ngài ấy mới về!!"
Hắn nói:"Hai tháng sau hắn mới về, vậy ta ở đây đợi hắn!!"
Trường trưởng lão hết lời nói với hắn liền quay sang hỏi đệ tử,"Thiên Hòa trưởng lão đâu? Sao giờ này y chưa đến nữa?"
Trường trưởng lão vừa nói xong thì Thiết Phong Minh cất tiếng:"Ngài chỉ kiếm ta vì việc này sao?"
Các đệ tử liền tách thành hai bên nhường đường cho y đi, Thiết Phong Minh đi đến trước mặt Trường trưởng lão không hề nhìn người họ Lâm một cái nói:"Sao ngài không đi tìm Thái Huyền trưởng lão hoặc Sa Hoàng trưởng lão hay Thạch Quân cũng được!! Sao lại đi tìm ta?"
Trường trưởng lão khổ sở đáp:"Thạch Quân, ngài ấy đã xuống núi từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn chưa về!! Thái Huyền trưởng lão và Sa Hoàng trưởng lão không biết đã đi đâu?"
Thiết Phong Minh cau mày, nhìn sang người đưa lời khiêu chiến. Người đó có dung mạo khôi ngô, mái tóc vàng thắt bím, mặc bộ hắc y một tay cầm trường kiếm, hắn tên là Lâm Tấn Thành.
Lâm Tấn Thành là một người cực kỳ kiêu ngạo, trong trận chiến ở Đại hội Sơn Hà, hắn bại trận trong tay Đương Khải Dương. Sau lần đó, chứ cách hai, ba năm hắn lại đến khiêu chiến. Nhưng mỗi lần hắn khiêu chiến đều bị Đương Khải Dương đánh bại.
Lâm Tấn Thành nhìn y với vẻ ngạc nhiên nói:"Ngươi là ai?" lại nghĩ thầm, người là ai sao lại đẹp đến như vậy!!
Thiết Phong Minh lạnh lùng nhìn hắn nói:"Ta là ai không quan trọng, ngươi quay về đi."
Lâm Tấn Thành cố gắng không bị nhan sắc của y mê hoặc, nhất quyết không đi,"Ta không đi!! Ngươi có bản lĩnh thì đánh ta đi!!"
Các đệ tử xung quanh ngạc nhiên, thì thầm với nhau,"Người có phải bị điên rồi không? Dám khiêu chiến Thiên Hòa trưởng lão. Hắn chắc muốn chết rồi!!"
Trường trưởng lão đỡ đầu nghĩ, tên này bị bệnh thật rồi!! Vậy dám nói ra câu như vậy với y!!
Thiết Phong Minh cau mày nói:"Ta nhắc lại lần nữa ngươi có đi không?"
Lâm Tấn Thành hét:"TA KHÔNG ĐI!!"
Thiết Phong Minh chỉ nói "Được" một tiếng, y triệu hồi Thiên Thủy kiếm. Lâm Tấn Thành ngạc nhiên tưởng rằng y không dám ra tay.
Hắn rút thanh kiếm bên hông ra, cả hai giao chiến. Chưa đầy một canh giờ, Lâm Tấn Thành bị đánh bay ra văng cách mười trượng.
Hắn ngồi dậy phun ra búng máu, nhìn y mới nói:"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc nói:" Nhớ cho kĩ, tên của ta là THIẾT PHONG MINH!!"
Lâm Tấn Thành biến sắc, hắn không ngờ rằng hắn lại gặp y ở nơi này.
Cái tên này, hắn từng nghe qua. Y là người đầu tiên đạt đến Đại Thừa cảnh cũng là người trẻ tuổi đạt đến cảnh giới này. Y một tay cầm kiếm, mặc bạch y diệt trừ bao nhiêu yêu tu và quỷ tu, được mọi người trong Tu Chân giới kính trọng.
Hắn kết thúc hồi tưởng nhìn người trước mặt, hắn không hẹn mà đỏ mặt. Hắn đứng dậy đi đến trước mặt y nói:"Ngươi là Thiên Hòa trưởng lão sao?"
Thiết Phong Minh cứng đờ, Trường trưởng lão bên cạnh y nói:"Lâm các hạ, ngài thua rồi! Mời ngài rời khỏi đây!"
Lâm Tấn Thành nhìn y một lượt mới nói:"Là ngài sao? Ta thật sự xin lỗi!"
Trường trưởng lão nó:,"Đúng vậy, đây là Thiên Hòa trưởng lão!!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng rồi quay người rời đi. Hắn nhìn bóng lưng y đi liền đỏ mặt không biết vì cái gì.