webnovel

CHUONG 5

#Porsche

Sau khoảng thời gian dài đứng thương tiếc cho số phận của mình ở bên ngoài, tôi hạ quyết tâm lái xe qua những cánh cổng vàng cao chót vót. Ký tên xác nhận gửi xe với phòng bảo vệ và được chỉ chỗ tới bãi đậu xe phía bên cạnh. Hít thở sâu mấy cái, tôi nhìn chằm chằm vào mấy tên mặc vest đen đang đứng ngồi tràn lan khắp nhà. Bắt đầu tự hỏi tại sao nơi này lại thuê nhiều vệ sĩ tới vậy, rốt cuộc thì nhà thằng Kinn đã kinh doạnh loại hình gì và lớn tới mức nào chứ?

Tôi bước vào, bộ đồng phục trường nổi bật giữa đám đông khiến cho những ánh mắt thiếu thiện cảm của mấy tên đang đứng túm tụm kia đều tập trung hết vào mình. Tôi ném cho chúng ánh nhìn thờ ơ trước khi bước vào phòng.

"Ồ… Đến đúng như lời hứa luôn hả?" Vừa bước chân qua mép cửa thì đã gặp ngay P'Chan, một tay anh ta cầm tài liệu và tay còn lại cầm cốc cà phê, đi về phía một căn phòng. Tôi nhìn đi nhìn lại xung quanh một lần nữa, cảm thấy vẫn không thể quen được với nơi này, bầu không khí ở đây thật im ắng và kỳ lạ.

"Vào đi." Tôi đi theo P'Chan vào tới nơi có vẻ như là phòng họp, với màn hình máy chiếu và dãy bàn ghế sắp xếp thẳng tắp. "Nhớ học cách tôn trọng bề trên." P'Chan nói, cầm lấy một vài chiếc hộp rồi để chúng lên mặt bàn.

"Xin chào… Ừm…" Tôi giơ tay và nói một cách bâng quơ. Đến giờ thì tôi vẫn cảm thấy hơi ngờ ngợ và không quen lắm, nên việc cư xử hơi lơ đễnh cũng là điều bình thường.

"Hôm qua cậu đánh nhau với Big hả?"

"Hắn bắt đầu trước." Tôi trả lời thành thật.

"Chừng nào cậu còn ở đây thì hãy cố hòa nhập đi. Đừng gây rắc rối hay làm khó cho cậu Kinn nữa." Vừa nghe thấy cái tên đó, tôi liền ngoảnh mặt đi. Thấy ngượng thay luôn ấy, cậu Kinn của mấy người cứ như là thiên sứ được phái xuống từ thiên đường vậy.

"…"

"Ngồi xuống trước đi." P'Chan đưa tay chỉ vào chiếc ghế ở đằng trước. Tôi làm theo lời anh ta nói. "Đây là dao và súng. Khi nào ra ngoài theo cậu Kinn, hãy cầm theo chúng bên người. Cậu biết dùng súng không thế?" Tôi gật đầu, vì khi còn nhỏ tôi hay nghịch súng hơi. Khi lớn lên thì bắn súng cũng trở thành môn thể thao mà tôi thích ngoài Taekwondo.

"Được rồi. Nhớ kỹ rằng, công việc của cậu là làm mọi thứ có thể để giữ cậu Kinn an toàn." P'Chan đẩy cái hộp đen tới chỗ tôi.

"Thế nếu như lỡ bắn chết ai đó thì tôi có bị cảnh sát tóm không?" Tôi chỉ đang hỏi những gì mà tôi nghĩ trong đầu. Đúng vậy mà, anh ta đưa khẩu súng dễ cứ như là đưa một thùng bim bim cho tôi vậy. Nếu như tôi thực sự giết ai đó, thì cái "cậu Kinn" đó có chịu đi tù thay tôi không?

"Tất cả mọi chuyện xảy ra với người ở đây đều nằm ngoài luật pháp." Có phải anh ta đang cố ý nói rằng Khun Korn đã sắp xếp tất cả mọi thứ không? Quyền lực lớn tới vậy sao? Rốt cuộc nơi đây kinh doanh cái gì vậy?

"Thế thì… Tôi phải bảo vệ Kinn khỏi ai?"

"Bất cứ ai có ý định động đến cậu Kinn." P'Chan đáp. Hờ, thế thì có thể đặt tôi lên đầu danh sách được đấy, hahaha. "Bọn chúng có khi là con nợ, là đối thủ cạnh tranh, thậm chí là đối tác làm ăn." Anh ta lạnh lùng bổ sung thêm.

"…"

Chậc. Tôi ngày càng tò mò rốt cuộc cái nhà này đang kinh doanh ngầm cái gì. Trông thì có vẻ như họ chỉ đang quan tâm đến sự an toàn của mình, nhưng một khi bị ai đó động tới và truy đuổi thì họ sẽ lộ bộ mặt thật ngay. Họ chắc chắn không phải người tốt, bởi vì người tốt thì lấy đâu ra lắm kẻ thù như vậy được.

"Ở đây kinh doanh sòng bạc, buôn bán vũ khí bất hợp pháp và còn nhiều loại hình kinh doanh khác nữa. P'Chan cứ như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, anh ấy trả lời trước khi tôi kịp hỏi bất cứ điều gì. Xem ra cũng biết rõ tôi phết nhỉ. Tôi rủa thầm anh ta trong đầu, để xem anh ta có nghe thấy không.

"Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy nữa. Cậu Kinn đã về rồi đấy, mau lên tầng và đi gặp cậu ấy đi." Tôi miễn cưỡng gật đầu, đặt dao và súng sang một bên và chuẩn bị rời khỏi.

"Phòng Kinn ở đâu thế?" Tôi vừa dứt lời thì P'Chan ném ánh mắt giận dữ về phía tôi.

"Cậu Kinn không phải bạn ngang hàng phải vế của cậu!" Anh ta nói lớn. Tôi hơi trợn mắt. Nghiêm túc đấy à? Bộ anh không biết là từ đời vua Rama thứ năm đã bãi bỏ chế độ nô lệ rồi sao???

"Anh ấy đâu?" Tôi lặp lại, cố để không nhắc đến cái tên Kinn nữa.

"Tầng hai, phòng cuối cùng bên trái. Tôi nhắc lại cậu lần nữa, nếu như cậu có ý đồ phản bội hay làm tổn thương cậu Kinn, cậu sẽ phải chết." Ánh mắt sắc bén như muốn cắt da tróc thịt nhìn tôi kèm với tông giọng trầm trầm. Đây là đe dọa chứ còn gì nữa? Thú thực là trong nội tâm tôi cũng có phần sợ mấy người ở đây. Bọn họ như lũ zombie vậy, đứa nào đứa nấy đều vô hồn như nhau. Bộ nghĩ người ta là rau là cá muốn làm gì thì làm hả? Đặc biệt là P'Chan, khuôn mặt anh ta lạnh tanh tới mức vô cảm.

Tôi đi tới căn phòng mà P'Chan đã chỉ. Suốt quãng đường tới đây, mấy chục con mắt của đám vệ sĩ cứ dán vào người tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Lên đến tầng hai, tôi mơ hồ nhớ ra đây là phòng mà mình đã bị kéo tới ngày hôm qua. Lúc tôi tới trước cửa phòng, mấy tên vệ sĩ canh bên ngoài mở cửa và cái người đang ngồi ở gần ghế sofa ngay lập tức quay lại nhìn tôi.

"Tôi tới gặp cậu Kinn. Cậu ấy cho gọi tôi." Tôi hơi nghiêng đầu để khám phá cái sự xa hoa tiềm ẩn trong căn phòng này. Ở đây hoành tráng tới nỗi phải có tận ba bốn vệ sĩ đứng canh cửa. Thật là con mẹ nó! Nơi này phải sánh với nhà hát Li- ke chắc luôn! Nhìn cách nó hoạt động mà xem! Trông thú vị và vui nhộn thật sự! Tôi đang định đưa tay đẩy cửa tiến vào, nhưng giọng nói vang lên chặn tôi lại.

"Không được mang vũ khí vào phòng cậu Kinn." Tôi trợn mắt lần nữa.

"Thế thì đợi tao đi cất nó vậy." Tôi quay người định mang cái hộp súng về phòng của mình, cái tên vệ sĩ kia lại hét lên.

"Đứng lại đi, để nó ở đây cũng được. Đừng để cậu Kinn chờ quá lâu."

Tôi thở dài thườn thượt, đặt cái hộp xuống bên cạnh gã, tiến thẳng về phía cánh cửa. Vừa mở cửa ra, tiếng cười và tiếng nói chuyện bỗng im bặt, bước chân của tôi cũng dừng lại để quan sát mấy người trước mặt.

"Mày không biết gõ cửa sao?" Cái giọng nói quen thuộc vang lên, khuôn mặt đang cười cười vừa nãy kia cũng chuyển thành khó ở. Kinn trong bộ đồng phục trường trông khá là lạ mắt, bình thường anh ta chỉ mặc cả cây áo phông quần dài đen xì, trông như có tang vậy.

"Ờ Ờ được rồi…" Tôi quay người lại gõ cửa, cố ý chọc tức anh ta. "Thế này được chưa?" Tôi nói, trong khi liếc nhìn đám người có vẻ như là bạn đại học của Kinn. Họ cũng ngồi yên nhìn tôi, nét mặt hiện lên vẻ tò mò.

"Ai vậy?" Một người trong nhóm đó hỏi.

"Vệ sĩ mới của tao." Kinn vừa trả lời vừa nhìn tôi.

"Thật hả?" Tên kia hỏi lại, hắn giơ tay bắt chéo trước ngực, làm biểu cảm ngờ vực.

"Hắn là vệ sĩ của mày thật chứ? Không phải là của bố mày chứ?" Một tên khác tiếp tục lên tiếng, khiến cho mặt của Kinn càng ngày càng hằn học hơn.

"Mang tao đồ ăn vặt lên đây!" Lời yêu cầu khiến tôi thấy hơi khó xử, hoang mang quay sang nhìn anh ta. Đồ ăn vặt á? Đồ ăn vặt gì?

"Hắn ta bị chậm hiểu à?" Đám bạn của Kinn thì thầm, nhưng đệch mợ! Tao nghe thấy đấy nhá!

"Đi xuống rồi mang đồ ăn vặt lên đây cho tao!" Giọng nói gằn mạnh hơn cùng với ngữ điệu u ám. Tôi bỗng dưng thấy bực bội. Sao không bảo người ở mang đồ lên cho đi? Tôi nào có phải ô sin ở đây đâu?

"Tao không phải ô sin!" Nghĩ gì nói nấy, tôi đáp lại.

"Chậc, cậu ta dũng cảm ghê!" Bạn của anh ta cảm thán.

"Porsche, tao đã cảnh cáo mày từ trước rồi đấy!" Kinn hét lớn, giọng anh ta đập vào tường rồi dội lại mấy lần khắp căn phòng, sau đó hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại cảm xúc của mình trước khi lặp lại mệnh lệnh lần nữa "Đi xuống lấy đồ ănọng, nghiến răng. Ánh mắt giống hệt ngày hôm đó xuất hiện, bắt đầu nhìn tôi chằm chằm. Tôi mau chóng đẩy ngực Kinn, tránh khỏi cánh tay của anh ta.

"Rồi rồi…" Tôi lầm lì bước ra khỏi phòng. Đối phó với cái tên như hắn, dù không sứt đầu mẻ chán thì cũng bị tổn thương hoặc xúc phạm thôi! Bởi vì sao? Bởi vì anh ta là cái tên được cưng chiều, nâng niu từ bé nên sinh hư mà! Tôi vừa đi vừa thầm chửi thề trong lòng, tưởng tượng tới viễn cảnh một ngày nào đó anh ta sẽ bị găm đạn giữa sọ.

Quay trở lại chuyện đồ ăn vặt, argggg, tôi biết tôi cần phải đi đâu để lấy nó. Nhưng vấn đề là phòng bếp nó ở đâu ý chứ? Cái ngôi nhà rộng thênh thang này, tìm đường còn khó hơn cả trong mê cung. Mấy tên vệ sĩ thì cứ như là bị cấm nói chuyện, mặt bọn họ trông cũng chả thân thiện tẹo nào. Tôi chỉ vừa mới lướt qua thôi mà chúng đã nhìn tôi như thể muốn lao tới khô máu vậy. Tôi bước xuống cầu thang và tìm kiếm xung quanh. Đi tới đi lui cũng sắp được một vòng tròn rồi. Mẹ, rốt cuộc là phải đi lối nào chứ?

"Cậu đang tìm gì vậy?" Một người áo đen dừng lại nhìn tôi và hỏi với giọng điệu bình thường.

"Nhà bếp." Tôi đáp.

"Cứ đi tiếp rồi rẽ trái." Cậu ấy chỉ đường. Biết được mục tiêu của mình nằm ở đâu, tôi quay người đi theo hướng cậu ta chỉ luôn, không thèm để tâm xem người ta nhìn mình như thế nào. Bởi vì tâm trạng tôi lúc này thật tệ.

Tôi đi dọc dãy hành lang và cuối cùng cũng tìm được phòng bếp. Có bốn quản gia cũng đang ở đó, vừa nhìn thấy tôi, một người cô bước tới chào.

"Cậu cần gì sao?"

"Đồ ăn vặt." Tôi hít thở sâu cố giữ cho mình bình tĩnh và trả lời ngắn gọn. Chợt nhận ra người trước mặt lớn tuổi hơn tôi nhiều, vì vậy nhẹ giọng hơn ở cuối câu để dì nghe thấy dễ chịu hơn một chút. Dì ấy cũng nhìn tôi từ đầu đến chân.

"Cậu là bạn của cậu Kinn hay là cậu Kim?" Giọng nói nhẹ nhàng đi kèm với một nụ cười khiêm tốn.

"Không… Cháu là… vệ sĩ mới của… cậu Kinn." Tôi khó khăn ngăn bản thân nói mình là ai nhưng không được. Dì nhìn tôi và hơi nhíu mày.

"Ồ. Vệ sĩ của cậu Kinn? Tại sao cậu lại không mặc đồng phục vậy?" Dì ấy tò mò hỏi.

"Lấy hộ cháu đồ ăn vặt đi ạ." Tôi thở dài , nói thứ mà mình đang cần chứ không trả lời câu hỏi của dì.

"À ừ, chờ chút, bạn của cậu Kinn cũng tới đúng không?" Tôi gật đầu. Không lâu sau dì bước tới chỗ tôi với một khay trà và ít đồ ăn nhẹ, "Đĩa này là cho cậu Kinn nhé, hãy nói cậu ấy là dì đặc biệt làm nó cho cậu chủ." Tôi nhìn vào mắt dì và gật đầu. Tại sao mấy người giúp việc ở đây không tự đi lên và phục vụ cậu chủ của họ nhỉ?

Tôi rời đi với cái khay lớn, hay là giờ nhổ nước bọt vào đó? Thực sự muốn dạy cho tên khốn Kinn đó một bài học vì cái thái độ ngạo mạn của anh ta. Nhưng tôi chỉ dám nghĩ điều đó ở trong đầu mà thôi. Nhìn mấy tên bảo vệ đi qua đi lại tuần tra khắp nhà xem. Nếu làm thế chắc sẽ có hẳn một viên đạn găm thẳng vào ruột tôi luôn không chừng.

"Mở cửa ra hộ với!" Tôi nói với một tên vệ sĩ khi đang dừng lại trước cửa phòng, định nhờ hắn đứng dậy mở giúp tôi cái cửa vào phòng cậu chủ hắn. Nhưng xem chừng chả ai để ý đến tôi cả. Tôi nhìn bọn chúng một hồi, chúng vẫn tiếp tục phớt lờ tôi và chỉ ngồi đọc báo.

"Này! Mở cửa ra cái!" Tôi gọi một lần nữa, bọn chúng vẫn mặc kệ. Nên tôi đang tính đặt cái khay trà xuống sàn để mở cửa. Vừa cúi người xuống, còn chưa kịp làm gì, một tên vệ sĩ đã hét lên với tôi.

"Mày định làm gì thế?"

"Tao mở cửa." Tôi thản nhiên đáp.

"Sao mày dám đặt đồ ăn của cậu Kinn xuống sàn nhà?" Cái vẹo gì vậy? Hơ? Đặt xuống sàn còn nhẹ đấy! Tao còn định đổ vào đó nước rửa chân thừa cơ (nếu có thể)!!!

Tôi nâng khay đứng thẳng dậy khi thấy tên kia cau có gõ cửa phòng Kinn sau đó mở cửa cho tôi vào. Nhìn cái cách xử xự của chúng nó xem! Tao thèm vào!

Tôi bước vào trong phòng và thấy mấy người kia có vẻ như đang thảo luận về bài báo cáo. Tôi lách mình vào giữa rồi đặt mạnh cái khay trà lên trên mặt bàn kính khiến một ít nước trà văng ra. Bạn của anh ta vội vã cầm mấy quyển sách và tập tài liệu lên giữ trước ngực rồi nhìn tôi mắng.

"Mẹ! Bẩn chết đi được!" Bẩn thế quái nào được? Nước trà chỉ bắn ra có một tí thôi mà?

"Porsche!" Lại nữa, cái giọng trầm trầm khó ở vang lên cùng với ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi. Tôi chỉ hơi liếc anh ta một chút, sau đó làm vẻ mặt vô tội.

"Thôi thôi, kệ hắn đi!" Một tên đi tới ấn vai anh ta, để cho anh ta ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Tôi lén cười thầm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi quyết định rời phòng.

"Ai cho mày đi?" Tôi dừng lại và quay về phía sau.

"Hả?"

"Tao muốn uống cà phê." Tôi thở dài lần thứ một trăm. Mẹ, sao không nói ngay từ đầu luôn đi? Được rồi được rồi, lần này tao sẽ bao dung. Tao đi xuống dưới rồi lấy nó lên cho mày là được chứ gì?

"Mày định đi đâu? Không nghe thấy lời tao nói à?"

"Thì tao đang đi lấy nó đây." Tôi quay lại đáp.

"Máy pha cà phê ở kia." Anh ấy chỉ tay vào góc phòng có cái máy quái quỷ nào đó cùng với một tách đựng cà phê bên cạnh. Kẻ có tiền mấy ai được bình thường? Sắm hẳn một cái máy pha cà phê trong phòng luôn? Cuộc sống thì dễ dàng, mọi thứ lúc nào cũng có sẵn, thật là sung sướng ghê! Tôi bước thẳng tới chỗ cái bàn, dí mắt vào cái thứ máy móc hiện đại này… Tôi không biết cách sử dụng nó như nào…

"Tao muốn Americano nóng." Kinn nói. Thằng khỉ! Tao biết Americano thì phải nóng rồi! Vấn đề bây giờ là mở cái máy này lên như nào ý chứ!

"Lắm chuyện! Đêm rồi còn uống cà phê." Tôi lẩm bẩm. Trước khi bắt đầu, tôi thử nhấn nút nguồn trên máy để bật rồi nhấn nút khởi động. Tôi cứ lúng túng đứng đó hồi lâu để xem nó có hoạt động không nhưng có vẻ không ăn thua. Chắc là mình nên thử nút khác. Tôi liếc mắt sang thấy nút màu đỏ có chữ HOT ở phía trên, bấm thử, vẫn không có gì khác biệt. Tôi lại trượt ngón tay của mình xuống nút có ký hiệu tách cà phê. Mấy cái nút này chả có tác dụng gì hay sao vậy? Không lẽ cái máy này cũng hoạt động giống như mấy cái máy bình thường, phải đợi nước sôi rồi mới lấy cà phê cho vào nước nóng?

"…"

Tôi cứ nhìn nó một lúc lâu, nghĩ rằng nước đang sôi. Cái máy này trông kiểu dáng đúng kiểu máy móc công nghệ cao, nhìn khá sang trọng và bắt mắt. Trong lúc chờ, tôi cũng được dịp ngó qua ngó lại khắp cả phòng. Bên trong căn phòng này cũng xa hoa không kém gì bên ngoài với tông màu chủ đạo là đen và nâu. Có một chiếc đèn chùm, một cái bàn lớn và cả một kệ sách gắn vào tường nữa. Đương nhiên không thể thiếu bộ sofa đen đặt ở giữa phòng được. Đặc biệt hơn là trong này có một căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi cửa kính với hai chiếc rèm đen lúc nào cũng thả rủ xuống. Tôi không rõ đó là phòng gì, có thể là phòng tắm chăng? Nhưng mà lại có rèm, nên cũng có thể là phòng ngủ. Tôi bĩu môi, trong lòng nổi lên từng đợt ghen tị với sự giàu sang trước mắt. Chỗ này thực sự đầy đủ tất cả mọi thứ, cứ như là phòng của mấy căn chung căn đắt đỏ cho thuê vậy. Có điều là cách bày trí nội thất thì có hơi… Trông nó vừa già vừa quê mùa y như bản mặt của thằng chủ nó vậy.

"Ê! Mày có thấy mùi khen khét không?" Một đứa bạn của Kinn hỏi khiến tôi bất chợt giật mình.

"Porsche!" Kinn vội nhảy khỏi ghế sofa, sửng sốt nhìn tôi.

"Cái gì?" Tôi lập tức đáp lại.

"Cái máy đang bốc khói kìa! Mẹ kiếp!" Ngay khi tôi vừa quay đầu lại, làn khói trở nên dày hơn. Ban nãy tôi nhìn thấy chúng còn cứ tưởng là nước đang sôi chứ. Tôi há hốc mồm, không biết phải làm gì. Thình lình một tia lửa tóe ra từ phía sau cái máy.

"Thằng chết tiệt này! Mày còn đứng đó làm gì vậy? Rút công tắc ra đi! Mau lên!" Kinn vừa hét vừa chạy tới chỗ cửa, kêu mấy tên đàn em bên ngoài đi ngắt cầu dao. Cái… cái mẹ gì cơ… Công tắc ở đâu? Khói dày quá, tôi thực sự chra nhìn thấy cái gì cả.

"Công tắc chỗ nào??" Tôi điên cuồng tìm kiếm cái công tắc mà Kinn nói, một tay đưa lên che nửa mặt để không hít phải khói. Ba đứa bạn của anh ta cũng đứng lên và chạy tán loạn ra ngoài, la hét kêu cứu.

"Khụ khụ!"

"Time! Mạy chạy đi gọi vệ sĩ tới đây đi!!... Mày tìm thấy công tắc chưa? Mau rút nó ra!" Kinn hét.

"Đừng có giục tao! Tao cũng vội không kém gì mày đâu!" Tôi sắp nghẹt chết tới nơi rồi, không hiểu cái máy nó cháy kiểu gì mà nhiều khói tới cỡ này nữa, "Cái công tắc khỉ gió đấy ở đâu!!" Tôi gắt lên.

"Mẹ! Cẩn thận!"

Bùm!

Vừa nghe thấy tiếng hét của Kinn, cả người tôi bị anh ta đè ngã xuống sàn nhà. Cùng lúc tiếng nổ vang lên và một vài tia lửa tóe ra, ngay sau đó toàn bộ đèn trong phòng tắt ngóm.

"Cậu Kinn, cậu ổn chứ? Khụ khụ…" Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.

"Cầu dao đã bị ngắt rồi thưa cậu chủ." Kinn thở hắt ra một cách nhẹ nhõm, rời khỏi người tôi. Trước khi đám vệ sĩ xông vào, tôi kéo Kinn đứng lên và để anh ta ngồi ở ghế sofa, sau đó đứng thẫn thờ mường tượng lại sự việc khi nãy. Nó xảy ra quá nhanh, tới mức tôi không kịp trở tay.

"Mọi thứ sao rồi Kinn?" Bạn anh ta chạy tới hỏi. Một vài vệ sĩ khác đi tới mở cửa sổ để khói bay ra ngoài.

"Mày còn ở đó làm gì? Tới và phụ một tay đi!" Một tên đáng ghét đi tới và lớn tiếng quát tôi. Đờ mờ, mày không biết thế nào là hậu chấn thương tâm lý à? Tôi bực mình bước tới chỗ nó, vẫy vẫy đám khói ra khỏi phòng. Mấy đứa khác thì tới kiểm tra cái máy pha chế rồi mang nó đi.

Hừm… Không phải do tao nhé… Tại mày sai tao dùng nó đó Kinn!

Sau khi mọi thứ ổn định trở lại, Kinn gọi tôi tới đứng trước mặt anh ta. Ánh mắt anh ta như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Mấy đứa bạn của anh ta đã về hết cả rồi, nên giờ trong phòng chỉ còn có tôi cùng với mấy tên vệ sĩ nữa đứng đằng sau anh ta thôi.

"Mày định đốt nhà tao đấy à?" Kinn nói lớn, ánh mắt sáng quắc găm vào người tôi.

"Tao không cố ý." Giọng của tôi thì cứ lí nhí ở cổ họng.

"Cũng may là ở đây có hệ thống ngắt điện, nếu không cả căn nhà này đã bốc cháy rồi." Một tên đàn em giận dữ nói. Mẹ nó, mọi thứ đã đủ tanh bành rồi, mày không cần phải thêm dầu vào lửa!

"Trong cái máy đấy làm gì có nước. Mày không biết nhìn à?" Kinn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"Thì tao không biết. Tao có biết dùng cái máy đấy đâu?" Hóa ra là do bên trong không có nước. Tôi lại còn ấn nút HOT nên tấm sưởi phía sau mới nóng lên và bắt lửa.

"Mày không biết hỏi hả?" Tôi trợn mắt khi nghe Kinn hỏi như vậy. Ai mà biết được? Tôi chỉ nghĩ nó giống như mấy cái máy pha cà phê bình thường thôi mà.

"…"

Tôi chỉ biết im lăng nhìn anh ta, cũng không muốn tranh luận gì thêm. Haha, mới có ngày đầu tiên đi làm mà đã mệt thế này rồi.

"Mày có thể hỏi cách sử dụng mà. Đừng có tỏ ra cái gì cũng biết! Ngu xuẩn!" Anh ta tiếp tục.

"Tao là vệ sĩ, pha cà phê không thuộc nhiệm vụ của tao! Còn nếu mày muốn thì sau đi mà thuê người pha chế ấy!" Tôi không chịu thua kém to tiếng.

"Porsche!" Tiếng đập bàn kính vang lên khiến mọi người trong phòng giật mình, "Không phải tao đã cảnh cáo mày rồi hả? Tao là ai? Mày là ai? Đừng có không biết điều!" Ngón tay anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi. Tôi vẫn không biểu hiện gì, cứ đứng im nhìn anh ta như vậy. "Tao nói lần này là lần cuối. Nêu còn để chuyện như thế tiếp diễn nữa thì cứ chống mắt lên xem tao sẽ làm gì mày!" Tôi thực sự không thể chịu nổi mấy câu dọa nạt của Kinn nữa, nghiêng mặt nhìn đi chỗ khác khiến đôi lông mày của anh ta cau lại.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên đã cứu tôi khỏi ánh mắt của anh ta. Đàn em của Kinn ngay lập tức mở cửa ngó vào.

"Cậu Bhum tới thưa cậu chủ." Nó vừa dứt lời, một tên trẻ tuổi khá đẹp trai bước vào và ngồi xuống ngay cạnh Kinn.

"Ra ngoài đi."

Tôi chờ câu nói này lâu lắm rồi, nhanh chóng bước chân vượt qua những tên vệ sĩ khác. Nhưng ngay khi chuẩn bị nắm lấy tay cầm cửa, tiếng anh ta lại vọng lại. Mẹ nó, còn chuyện gì nữa?

"Chờ đã! Porsche! Sharp, đưa cho Porsche cái chìa khóa xe. Mày biết lái xe đúng không?" Tôi miễn cưỡng gật đầu, "Hai giờ đưa Bhum về nhà. Giờ thì tao đi đã."

Anh ta rời đi, để lại tôi với vô vàn dấu hỏi trong đầu. Tại sao? Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao cứ phải là hai giờ sáng? Nếu đã chơi khuya đến thế, sao không ngủ quách ở đây luôn đi??

Sharp đưa tôi cái chìa khóa có khắc logo của hãng xe nổi tiếng.

"Tao phải đi đâu?" Nó làm cái mặt không tình nguyện, đưa tôi cái điện thoại. Trên màn hình có hiện một dãy địa chỉ. "Ồ, rồi."

Sau khi đọc xong, tôi trả lại máy và đi ra ngoài. Chợt nhận ra từ sau hôm qua, không có tên vệ sĩ nào nói chuyện với tôi cả. Tôi cũng chưa gặp lại thằng Big kể từ sau lúc đánh nhau đó, có khi nào là do bị tôi đánh đến không dậy nổi luôn rồi không?

Tôi không biết tiếp theo phải làm cái gì nữa, đành tiếp tục đi men theo dãy hành lang lờ mờ tối, tìm một chỗ để hút thuốc. Bởi vì bóng đêm đã bắt đầu bao trùm, mấy tên vệ sĩ đứng tụm lại với nhau ở một góc khu vườn hút thuốc. Tôi vừa nhìn thấy liền tiến thẳng tới đó.

"Chào!" Vừa đến nơi, đang đứng châm thuốc thì có người đi tới. Là người đã chỉ tôi tới phòng bếp vừa nãy, tôi khẽ gật đầu đáp lại. Cậu ấy lấy điếu thuốc từ trong túi quần ra, bật lửa. "Đi làm ngày đầu tiên hả?"

"Ừm." Giọng nói như mắc lại trong cổ họng.

"Tao là Pete."

"Porsche."

"Cái tên ngầu đấy! Sao cứ làm cái mặt đó mãi thế?" Cậu ta vẫn cố để tìm chủ đề nói chuyện với tôi. Tôi vứt điếu thuốc vừa hút hết đi rồi lại lấy ra một điếu khác.

"Chán thôi." Tôi trả lời thành thật.

"Sao chán? Tao nghe bảo mày là vệ sĩ của cậu Kinn, đáng ra mày nên cảm thấy thoải mái mới phải." Pete vừa nói vừa nhả khói thuốc từ trong miệng. Thoải mái cái con khỉ! Thoải mái khi ở cạnh một tên điên như thằng Kinn! Nửa đêm rồi, đáng lẽ đây là giờ để tôi nghỉ ngơi, chứ không phải ngồi đây đợi hộ tống bạn hắn về nhà!!

"Thoải mái chỗ nào chứ?" Tôi hỏi ngược lại.

"Cậu Kinn là tốt nhất rồi. Tin tao đi, làm việc cho cậu ấy là dễ thở nhất đấy." Cậu ta cười đáp.

"Hờ, cứ tiếp tục câu chuyện phiếm đó đi." Tôi tỏ vẻ nghi ngờ.

"Hahaha, sao mày lại tỏ vẻ như vậy chứ? Mày nên biết là mày khá may mắn đấy!"

"Thế còn mày? Mày dưới trướng ai?"

"Tao làm việc cho cậu Khun." Pete thở dài thườn thượt, hình như người mà cậu ta nhắc đến là cái tên hôm qua thì phải. Trông hắn có vẻ vô hại mà nhỉ.

"Sao lại thở dài?" Tôi hỏi.

"Mấy cậu con trai của nhà này mỗi người một tính. Cậu Khun tính khí vô cùng thất thường, lúc nắng lúc mưa. Nhưng mà vẫn đỡ hơn cậu Kim." Cậu ấy trả lời. Cậu Kim à, ai vậy nhỉ?

"Là ai thế?"

"À, cậu Kim là em út trong nhà. Chắc cậu không biết, tại mới ngày đầu đi làm mà. Cậu Kim còn là đứa trẻ lạc nữa đấy." Pete đùa.

"Hả? Trẻ lạc? Tại sao?"

"Cậu Kim luôn khiến mấy đứa đàn em phát điên. Cậu ấy không thích có người đi theo, và cũng không thích về nhà luôn. Vì thế mà mấy tên vệ sĩ của cậu ấy lúc nào cũng loạn hết cả lên. P'North khổ thật, anh ấy là đội trưởng đội vệ sĩ của cậu Kim đấy."

Tôi đang đếm xem có bao nhiêu cái tên mà tôi cần phải nhớ đã xuất hiện? Chợt nghĩ chính ra quen được thằng Pete cũng tốt ghê, coi như là có thêm bạn mới. Nếu như có việc gì xảy ra thì cũng không quá căng thẳng nữa.

"Cậu Kinn là người hành xử bình thường nhất ở đây rồi. Ai cũng đều muốn làm vệ sĩ của cậu ấy." Tôi quay phắt đầu lại. Gì cơ? Hành xử bình thường á? Nói con trâu là con chó nghe còn có lý hơn.

"Ha, nghe như truyện vậy." Tôi ngắt lời.

"Thế sao mày không mặc vest đen?"

"Tao lười thay." Tôi lười giải thích, cáu kỉnh trả lời.

"Thấy chưa? Nếu đổi lại là tao, tao sẽ bị ăn chửi té tát."

Tiếng bộ đàm vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện. Pete thở dài cầm nó lên.

"Mày nghe đi."

[Alo, thằng Pete đâu!! Mau lên qua đây đi!!] Cậu ta làm bộ mặt chán nản dập tắt điếu thuốc trên sàn.

"Sao vậy?"

"Tôi cứ phải như vậy suốt đó. Giờ tôi phải đi đây, cậu Khun gọi tới xem phim." Còn chưa kịp hỏi sao lại là xem phim thì Pete đã chạy mất tiêu. Nhưng chí ít thì tôi cũng đã quen được một người tốt, mặc dù ở đội khác. Có vẻ như là tuổi của chúng tôi cũng không khác biệt mấy. Tâm trạng thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn thấy có chút gì đó bực bội. Chết cha… Quên không hỏi Pete nhà vệ sinh ở đâu. Liệu tôi có nên tiểu luôn ở đây không nhỉ? Hay quay về phòng? Nhưng mà cái ngôi nhà này to vờ lờ, còn tôi thì mót quá rồi.

"Porsche! Cậu Kinn gọi!" Một vài tên vệ sĩ chạy tới, cau có nhìn tôi. Hừ, lại còn gọi tôi vào cái lúc này nữa. Nhịn tiểu không nổi! Tôi đang tính hỏi cái tên vừa gọi tôi thì nó quay người đi mất tiêu.

Mẹ nó! Tôi nhìn trái nhìn phải mong tìm được cái phòng vệ sinh. Từ tối qua đến giờ quên mất đi vệ sinh luôn ạ. Mấy tên ở đây cũng lười không thèm quan tâm tôi. Vâng! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi tiểu đã. Nhưng mà mẹ nó, đến muộn thì thể nào cũng bị thằng Kinn chửi.

Đây rồi! Tôi đi qua một bức tường, có rất nhiều cây có thể che khuất tầm mắt, còn có một cái ao ở bên cạnh nữa. Chắc là ao dẫn thải. Tình hình nguy cấp lắm rồi, tôi cần phải nhanh chóng giải quyết. Bọn con trai thì cũng không nhất thiết cứ phải xài nhà xí, chỗ này còn khuất đằng sau nhà nữa, chắc là không ai thấy đâu.

Tôi quyết định kéo khóa quần, hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi quay trở lại phòng của Kinn.

"Đừng vào trong." Tiếng vệ sĩ nói lớn khi tôi định mở cửa. Nó tiến tới rồi đưa tôi xấp giấy tờ trong tay nó.

"Cái gì đây?"

"Sắp xếp các giấy tờ này theo mục lục ở đây và kiểm tra cả lịch học của cậu Kinn nữa. Với cả, nếu mày thấy bất cứ tờ giấy nào trên bàn, phải kiểm tra xem nó là tài liệu gì. Mày phải nắm rõ những điều này. Khi cậu Kinn đi làm hay đi học, phải giúp cậu ấy ghi chú lại mọi thứ." Tôi há hốc mồm khi cầm lấy đống tài liệu đó.

"Sao tao lại phải làm mấy cái này?"

"Không phải mày đòi làm đội trưởng sao? Đúng ý mày rồi đấy." Nó vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa. Tôi bực bội nhìn xấp giấy trong tay. Từ lúc vào đây tới giờ, tôi chưa hề được giao mấy công việc đáng lẽ ra tôi được làm, chỉ có mấy thứ điên rồ ngu xuẩn và chả liên quan gì tới cái từ "vệ sĩ" cả.

Tôi đi tới phía bên kia ghế sofa ngồi xuống. Vừa đặt mông lên ghế thì mấy tên vệ sĩ ngồi ở phía đối diện đứng phắt dậy bỏ đi. Đờ mờ! Một ngày nào đó tao sẽ in dấu chân lên mặt tất cả lũ chúng mày! Đương nhiên là cái thằng khốn Kinn đã đưa cho tao cái đống báo cáo này sẽ nằm ở đầu danh sách!

Mà chờ đã. Anh ta học cùng trường với tôi, lại còn ở chuyên ngành Quản trị Quốc tế, báo cáo thì toàn tiếng Anh. Sao mà tôi làm được? Bình thường thì các báo cáo nhóm toàn để cho thằng Tem làm không. Còn tôi thì thuộc dạng chỉ động tay động chân chứ chả động não bao giờ, vào được cái trường này cũng là may lắm rồi. Nên là, nếu tao có làm sai, thì đừng có kêu!!

2:00AM

Tôi ngồi loay hoay với sấp tài liệu mãi cho đến khi phải đưa bạn của Kinn về nhà. Không biết là bọn họ chơi game hay làm cái quái gì trong phòng mà trông cái tên này tàn tạ quá thể. Vừa lên xe đã thấy cậu ta gật gù ở phía sau. Qua gương chiếu hậu, tôi còn nhìn rõ cả được mấy vết bầm tím ở cổ. Trông cậu ta không được khỏe cho lắm. Tôi cũng không rõ là mấy vết bầm đó là mới hay là từ trước đã có rồi cơ.

"Lái xe tới đây được rồi." Bạn của Kinn nói rồi bước xuống xe. Hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng mà tôi vẫn còn muốn lượn thêm vài lượt nữa. Thật sự chả muốn vác mặt về cái chốn địa ngục đó một tí nào. Nhưng đấy là tôi chỉ suy nghĩ vậy thôi. Ai biết được trong xe có gắn GPS không, mắc công tí về lại nghe chửi. Tôi chán ngấy rồi, khó chịu thật!

Về tới nơi, tôi lại ngồi ở chỗ ghế sofa ban nãy, nhìn đám ngu ngốc kia hoặc là đang ngủ, hoặc là nghịch điện thoại. Kinn thì có lẽ đã đi ngủ rồi, bởi nãy giờ không thấy mặt anh ta đâu. Mệt thật sự! Giờ tôi chỉ muốn quay về phòng và thay quần áo, mặc nguyên cái bộ đồ này cả đêm chắc tôi không chịu nổi mất. Muốn ngủ nữa, nhưng phải đợi đến lúc về nhà. Giờ mà về thì khác gì cho thằng Kinn thêm một lý do để dẫm đạp mình đâu. Ahhhh!! Đau đầu thật mà! Tôi phải làm gì tới khi trời sáng đây? Cảm giác đêm nay dài đằng đẵng hơn hẳn mọi khi.

Tôi cứ đi đi lại lại như thế tới tận khi mặt trời ló dạng. Không cần ai phải nhắc, tôi đã tự động tiến thẳng về phòng cất súng và dao, sau đó rửa mặt rồi nhanh chóng đi tới nhà để xe. Ngay khi chuẩn bị rời đi thì một tiếng hét lớn đập vào tai.

"Thằng nào? Thằng nào đã tiểu vào trong hồ cá Koi của tao!!!" Tiếng hét như thể có mười tám cái loa dội thẳng vào tai khiến tất cả cặp mắt quanh đó đồng loạt quay lại nhìn. Một lát sau lại thêm một tiếng hú vang lên.

"Không!! Đừng mà! Elizabeth! Sebastian! Tỉnh lại đi!!"

Tôi nhìn thấy mấy tên vệ sĩ chạy về hướng phát ra âm thanh, có cả Pete nữa. Tôi vội túm cậu ta lại kéo về phía mình thăm dò.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không biết thằng nào tiểu vào hồ cá của cậu Khun, chết hết cá. Ầm ĩ từ sáng đến giờ. Mẹ nó, đau cả đầu!" Pete cáu kỉnh đáp rồi vội vàng chạy đi.

Tôi nuốt nước bọt ực một cái, cảm giác tê tái chạy dọc khắp cơ thể, vội vã phi xe rời khỏi đó. Thôi xong đời tôi rồi!!!

#Porsche

Tôi nhăn mày bám vào thành bể bơi, không thể nào tập trung nổi vào bài kiểm tra hôm nay. Cảm thấy chỉ muốn chìm nghỉm xuống nước rồi vùi mình vào lòng đất để xem mình có sống nổi hay không thôi. Trong đầu cứ nghĩ mãi tới con cá mà tôi lỡ làm chết tối qua, không thể nào đoán được chuyện gì sẽ xảy tới nữa. Tôi thừa nhận là bây giờ mình không hề muốn đối mặt với mấy cái chuyện phiền phức đó một chút nào. Nếu được tôi ước mình cũng chết đuối luôn cho rồi. Dù sao thì đám cá Koi đó ngỏm dễ như vậy cũng chỉ là do chúng quá nhạy cảm với "thứ chất lỏng lạ" xâm nhập vào bể bơi mà thôi!

"Cái mặt bơ phờ đó là sao vậy?" Tem bơi đến chỗ tôi, thằng Jom đang cúi đầu bên thành bể cũng tới góp mặt. Bọn nó đều thắc mắc nhìn tôi. Tình trạng của thằng Jom thì vẫn chưa ổn cho lắm nên không thể thi bơi ngày hôm nay được, vì thế mà nó phải ngồi viết báo cáo bù vào.

"Ờ đúng đấy. Mày sao vậy? Thời gian không đạt kìa, tao còn thấy thầy hạ điểm mày."

Tôi thở dài ngao ngán khiến bọn nó càng bối rối hơn. Bởi bình thường tôi không mấy khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, ngoại trừ lần này, tôi cảm thấy thực sự áp lực.

"Tao căng thẳng quá." Tôi vừa nói vừa rướn người trèo ra khỏi bể rồi đi tới ngồi cạnh Jom.

"Có chuyện gì? Kể đi, biết đâu bọn tao giúp được." Tem vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lo lắng nhìn tôi. Tôi càng nhìn cái thằng ngốc với cái mũ bơi màu cam này ngoi lên ngụp xuống, cái hình ảnh con cá Koi càng hiện rõ hơn, bơi qua bơi lại trong tâm trí tôi. Đệch! Nếu mà vô tình làm chết con cá nào đó thì chỉ cần xin lỗi là xong rồi. Nhưng mà con cá mà tôi lỡ giết lại là con cá Koi, còn là của thằng con cả quý hóa nhà mafia nữa! Đời tôi tới đây là tàn rồi!

"Tao phải làm gì đây?" Tôi vuốt từ trên xuống dưới khuôn mặt lo lắng của mình. Hai thằng bạn tôi thì vẫn đang hoang mang, đây là lần đầu tiên bọn nó nhìn thấy tôi bộc lộ cảm xúc như vậy.

"Mấy thằng mafia chết giẫm đó đã làm gì mày? Tao sẽ xử bọn chúng!" Jom làm bộ mặt dữ tợn, liền bị Tem té nước vào mặt.

"Nhìn lại bản thân mày đi thằng ngu! Chỉ được cái mồm!"

"Hơ, thú vị mà! Mày nhìn xem chúng nó đã làm gì tao này! Đâu thể để yên thế được!" Jom tức giận đáp. Tôi đã vô cùng hối hận khi nói tên của Jom với thằng Kinn, cũng đã giải thích mọi thứ cho nó rồi, đương nhiên là nó đã rất tức giận. Nên tôi đành tình nguyện bao nó bữa trưa cả tháng thay cho lời xin lỗi. GIờ thì nó không còn giận tôi nữa, lại quay trở về làm một thằng lắm mồm nhiều chuyện như xưa. Và chúng nó cũng biết là tôi đã đi làm cho nhà mafia luôn. Cả Tem và Jom đều phản đối rất nhiều và lo lắng về sự lựa chọn của tôi. Tôi giải thích rằng ngoài việc ngôi nhà với lời đe dọa của thằng Kinn ra, thì những thỏa thuận mà họ đưa tôi cũng được, nên 2 đứa chúng nó mới không nói gì thêm, nhưng vẫn không đồng tình với tôi cho lắm.

"Tem, mày bỏ cái mũ của mày xuống được không?" Tôi hỏi. Thằng Tem nó cứ trôi nổi trên mặt nước như thế làm tôi không thể nào ngừng nghĩ tới con cá Koi được, mệt mỏi chết mất.

"Tại sao? Tao đã cố lựa cái màu hợp với mình nhất rồi đấy! Như thế thì khi kiểm tra mới được điểm cao." Tem vừa nói vừa cởi mũ, rồi nghiêng người tiến tới ngồi cạnh tôi. "Mày thật sự ổn không đó?" Tem hỏi lại.

"Tao đã giết Elizabeth và Sebastian..." Tôi nhắm mắt thở dài.

"Mẹ kiếp Porsche! Thằng ngu này! Mày mới đi làm có ngày đầu tiên mà chúng nó đã dám bảo mày giết người rồi hả? Mẹ nó sao không gọi cảnh sát tới gô cổ cả lũ vào!" Jom hét lên. "Đờ mờ! Giờ thì tao đã trở thành bạn của kẻ giết người! Thằng sát nhân!"

Tôi vả tới tấp vào mặt thằng Jom, mặc kệ đống vết thương trên người của nó.

"Đệch, đấy là công việc thường ngày của chúng nó sao? Mẹ kiếp mày phải dừng lại công việc này ngay!" Tem sửng sốt nói với tôi. Nó còn lùi lại phía sau và làm vẻ mặt hoảng sợ.

"Bọn họ cũng là con người mà! Mẹ!" Jom vẫn tiếp tục rống lên. Không đợi nó lải nhải thêm, tôi vội ngắt lời.

"Bọn nó không phải người!"

"..."

Hai thằng bọn nó im bặt và chờ tôi nói tiếp.

"Chúng là cá!" Bọn nó há hốc mồm, cằm của chúng nó sắp chạm đất đến nơi, sau đó thì lại trở lại vẻ mặt bình thường cùng với tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ mày... Làm tao hết hồn. May quá. Mà tên con cá đấy là gì cơ? Eli... gì gì đấy?" Jom hỏi.

"Chính bởi vì con cá được đặt tên như vậy, nên tao mới chắc là tao sắp ngỏm rồi!" Tôi thuật lại hết những gì mình đã phải trải qua ngày đầu tiên đi làm cho chúng nó nghe, kết quả là nhận lại được một trận cười lớn. Nhưng tôi cũng chẳng thể nào cười nổi với bọn nó. Liệu anh ta có cho gọi tôi hôm nay không? Tôi không muốn đón nhận cơn thịnh nộ đó nữa đâu, trong đầu tôi lúc này cứ không ngừng tưởng tượng ra những thứ mà tôi sắp phải đối mặt. Tem cứ lặp đi lặp lại câu nói khuyên tôi từ chức, nhưng dù từ chức hay không, thì cũng vẫn có đầy vấn đề ra đấy thôi!

Có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu xin tha thứ và chấp nhận chịu phạt, bởi tôi cũng không thể nghỉ việc được. Tôi đã ký hợp đồng một năm rồi. Nếu mà bỏ bây giờ thì lấy đâu ra tiền bồi thường?

Tôi đứng dậy khỏi bể bơi, đi thay quần áo rồi tìm cái điện thoại, phát hiện ra dãy số của thằng Kinn mà tôi vẫn chưa lưu hiện lên cuộc gọi nhỡ tận tám lần. Tôi chỉ biết đứng than khóc cho số phận của mình rồi suy xét tới lời khuyên của thằng Tem, bởi vì tới nước này rồi, tôi cũng không còn cách nào khác để chạy trốn.

Đúng chuẩn 6h tối, tôi đỗ xe rồi cởi mũ bảo hiểm, thầm cầu nguyện Khun Phra Si Rattanatrai* sẽ bảo vệ mình. Ngay khi chân tôi vừa chạm đất, một tên lính canh đã bước đến gọi tôi.

*Tam bảo: bao gồm Phật, Pháp, Tăng.

"Cậu Kinn gọi!" Tôi thở dài, người ta bảo ai hay thở dài thường chết sớm. Tôi thấy câu này quả không sai mà, tôi đang sắp cận kề cái chết rồi đây.

Tôi chậm rãi, từng bước lết lên cái cầu thang, cánh cửa gỗ lớn hiện ra trong tầm mắt, tôi đi tới mở cửa. Cả căn phòng im ắng đến đáng sợ. Trong phòng không chỉ có mỗi Kinn, còn có cả anh trai của anh ta ngồi cạnh đó cau mày với hai tay bắt chéo trước ngực, nhìn tôi hết sức ác ý. Tôi né tránh ánh mắt đó, lại phát hiện ra thằng Kinn cũng đang rất tức giận trừng mình.

Vậy là mấy người này đã biết hết rồi hả...

"Thằng sát nhân! Sao mày giết cá của tao!"

"..." Tôi không trả lời, quá mệt mỏi để trả lời, tôi cố gắng nuốt hết tất cả câu chửi thầm suýt phun ra vào bên trong.

"Xin lỗi Khun đi." Là giọng của Kinn. Một giọng điệu bình thường không mang theo một chút cảm xúc nào, nhưng tôi thừa biết là anh ta đang chế giễu, và kẻ mà anh ta nhắm tới không ai khác chính là tôi.

"..." Tôi vẫn không nói được thành lời.

"Hay mày định bảo mày không làm điều đó." Kinn nhướng mày.

"Sao lại không phải nó được? CCTV đã ghi lại rõ ràng. Mới đầu còn nghĩ mày chỉ là lính mới, giờ thì tao thấy thật tức giận! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy?" Khun quát.

Shit! Nó cầm theo cái Ipad ghi lại toàn bộ khung cảnh lúc tôi nghe theo tiếng gọi của thiên nhiên vào đêm đó, đã thế lại còn kéo màn hình phóng to nơi bàn tay tôi đang vui vẻ hướng niềm kiêu hãnh của mình về phía hồ nước, dí sát cái màn hình vào mặt tôi.

"Xin lỗi." Khi tôi nhận thấy mọi thứ không thể kết thúc dễ dàng như thế, tôi khẽ hé miệng nói nhỏ.

"Bọn chúng đã làm gì mày chưa? Đàn cá yêu quý của tao!!" Cái tiếng rống kèm với tiếng rên rỉ. Đôi mắt Khun hằn đỏ, hừng hực lửa giận nhìn tôi.

"Dạy dỗ lại người của mày đi! Hừ, bây giờ tao có việc, nhưng sau này tao sẽ để mắt tới nó! Bọn mày, đi!" Không hiểu sao tôi cứ thấy buồn cười khi nhìn thấy thằng anh cả của một gia đình mafia phải cố gắng để kìm lại tiếng nức nở như thế, dù là lúc đầu khi tôi đến bầu không khí ở đây khá căng thẳng. Không biết nữa, cảm giác như cậu ta giống một tên ngốc.

Rầm!

Tiếng cánh cửa đóng lại, đám vệ sĩ trong phòng trông giống như đang chuẩn bị sẵn lời phúng viếng trong đám tang của tôi vậy. Cũng may là Khun không làm lớn chuyện lắm, dù vậy thì cũng không thể nói trước được tôi có bị phạt hay không. Tôi quay đầu lại, ánh mắt đụng phải khuôn mặt Kinn, anh ta vẫn nhìn tôi từ nãy tới giờ với vẻ mặt không hài lòng.

"Mày có thấy ăn năn không?" Anh ta ngồi xuống khoanh tay trước ngực, hỏi tôi với vẻ mặt cáu kỉnh.

"..." Tôi cúi đầu thấp nhất có thể.

"Tại sao mày không đi tới phòng tắm? Mày không phải tới đây để làm mấy thứ ngớ ngẩn như vậy." Cái giọng nói vẫn đều đều và khó chịu như mọi khi.

"Thì... tao không biết nó là hồ cá. Tao thấy nó đen ngòm, nên tưởng đó chỉ là ao dẫn thải thôi." Tôi trả lời. Vẻ mặt phảng phất một chút căng thẳng từ khi nãy trở nên bình tĩnh hơn, tôi đặt mình ngồi xuống cái sofa đối diện anh ta.

"Ai cho mày ngồi!" Tiếng nói lớn đập thẳng vào mặt tôi khi mông vừa kịp chạm vào cái ghế mềm mại, hai con mắt xanh của anh ta lộ rõ vẻ giận dữ.

"Tao mệt." Tôi trả lời bâng quơ. Thật độc ác! Người ta mông cũng dính chặt ghế rồi, chả nhẽ còn định bắt tôt đứng lên sao?

"Tao không biết phải chửi mày về chuyện gì trước tiên nữa! Cái lý do ngớ ngẩn của mày về chuyện mấy con cá hay là cái thái độ và hành xử của mày với tao! Đứng lên! Đây không phải chỗ ngồi của mày!" Kinn quát tới tấp vào mặt tôi.

"Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai hả?" Tôi tức giận đứng dậy khỏi ghế, nhận ra ở đây cũng không có ai dám ngồi ngoài trên cái ghế này ngoài anh ta. Cảm thấy mệt mỏi với cái chế độ phân cấp này ghê! Thế cuối cùng thì tôi ở cấp thứ mấy đây? Không lẽ anh ta cho rằng người như tôi không biết mệt sao?

"Một điều nữa!" Kinn đi lấy xấp giấy ở trên bàn và ném thẳng vào mặt tôi, xấp giấy bay tán loạn rồi rơi trên mặt đất. Mẹ kiếp, lấy đâu ra cái quyền mà làm vậy với tôi! Tôi quay lại trừng mắt nhìn anh ta.

"Mẹ thằng khốn Kinn!!" Tôi nói lớn, hét thẳng vào mặt anh ta. "Tao làm gì? Tao đã làm cái mẹ gì?"

"Porsche! Mày còn dám lên giọng với tao hả?"

"Sao tao không dám! Tao vẫn luôn thế rồi còn gì!" Tôi nói sự thật. Nếu không phải vì thế, tôi đã không thể đứng đây nhìn thẳng vào mặt anh ta như vậy rồi.

"Mày mạnh miệng đấy! Hừ." Anh ta thình lình đẩy ngực tôi một cái, lực mạnh tới nỗi khiến tôi đập lưng vào tường. Cảm giác giống như đang bị khiêu khích vậy. Tên khốn này! Fuck! Tôi không quan tâm tới bất cứ chuyện gì xung quanh nữa, bước tới trước mặt anh ta đẩy mạnh. Kinn ngửa người ngã ra ghế sofa.

"Porsche!" Anh ta không chịu thua, ngay trước khi nằm hẳn xuống ghế liền xoay người nắm chặt cổ tay tôi khiến tôi mất thăng bằng. Tôi bị kéo theo ngã vào người Kinn, anh ta cũng nhanh chóng lật người lại đè tôi xuống và ngồi khóa lên trên người tôi.

Giờ thì tôi đang bị nằm sấp và bị Kinn giữ chặt lấy. Tôi cảm nhận được cơn giận cửa anh ấy lớn đến mức nào khi anh ta vừa nhìn tôi chằm chằm vừa nghiến răng như vậy. Lực ép mạnh tới nỗi tay tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn, dù có vùng vẫy quyết liệt ra sao cũng không thoát nổi. Nói chính xác hơn là tôi không phải là đối thủ của Kinn khi anh ta thực sự giận dữ. Sức mạnh ấy dường như tăng vọt vậy.

"Tao đã cảnh cáo mày rồi! Hôm nay mày có biết mày đã làm sai cái gì không?"

"Thả tao ra! Thằng chết tiệt Kinn!!"

"Cái gì cơ? Mày vẫn nghĩ đây là trò đùa à? Cái đống báo cáo mày sắp xếp sai ngay từ trang đầu tiên! Mày đang chọc tức tao có đúng không?" Tôi nghe thấy tiếng anh ta hét lên cùng với tiếng nghiến răng đầy giận dữ.

"Bỏ tao ra! Khó thở!" Tôi cố giãy giụa, mặc dù giờ tay tôi đã được tự do, nhưng anh ta ngồi đè lên người tôi. Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể nhìn rõ được khuôn mặt tức tối của Kinn cùng với đôi mắt sắc bén, con ngươi màu lục và hàng lông mi dài đang nheo lại.

"Cứ thế rồi chết luôn đi!" Anh vẫn nắm chặt cổ tay tôi và đè tôi mạnh hơn. Tôi hoảng hốt, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia giờ chỉ cách mặt tôi có vài inch nữa. Giờ thì tôi không có đủ sức để đánh lại anh ta, chỉ cần thoát ra khỏi cái sự kìm kẹp này là được. Nghĩ vậy, tôi giơ chân đá liên tiếp vào người Kinn mấy lần cho tới khi anh bị ngã sang ghế sofa bên kia. Vừa được tự do, tôi vội vã đứng dậy thở hồng hộc. Nhưng mà tôi không chịu bỏ cuộc như này đâu! Ngon thì vào đọ sức luôn ở đây đi!

"Mẹ kiếp! Tao không biết phải làm gì với mày nữa." Anh ấy không lại gần tôi nữa mà chỉ tựa lưng vào tường hét một tiếng.

"Chắc chưa? Tới đây một đấu một luôn với tao này!" Dù tôi biết là anh ta rất mạnh, nhưng tôi tin tôi đủ khả năng đánh nhau với anh ấy.

"Mấy thằng như mày thật khó dạy." Kinn thở dài, vẻ mặt không còn tức giận như khi nãy nữa, có vẻ như là mệt rồi.

"Thằng như tao còn tốt chán. Còn mày thì thật ngạo mạn." Tôi khẽ miệng chửi rủa trong khi nhìn Kinn đang day hai bên thái dương.

"Mày cứ thế, e là có ngày tao sẽ thực sự giết mày mất." Anh ta lẩm bẩm, dĩ nhiên là tôi chả quan tâm cho lắm. Thấy anh ta không nói gì nữa, tôi cũng cảm thấy phát ngấy khi ở cùng phòng với tên dở này rồi. Sau tất cả những gì đã trải qua, cơn mệt mỏi ập đến và giờ thì tôi chỉ muốn đi ra ngoài.

"Đã có ai nói mày được đi đâu!" Bước chân tôi dừng lại khi nghe thấy câu nói đó.

"Cái quái gì nữa..." Tôi hỏi lại.

"Đi thay quần áo đi. Tao chuẩn bị ra ngoài."

"Quần áo gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Đồng phục. Tao sẽ không để mày ăn mặc như vậy ra ngoài đâu." Kinn hất cằm nhìn tôi. Hôm nay tôi đã thay quần áo trước ở nhà rồi, áo phông đen và quần jean. Đây là bộ đồ lịch sự nhất của tôi rồi đấy.

"Tao không thay." Tôi khoanh tay trước ngực.

"Mày phải ăn mặc chỉnh tề!" Giọng nói gằn mạnh từng chữ từng chữ.

"Thế thì tao không đi." Anh rời khỏi ghế sofa rồi tiến tới trước mặt tôi, tôi cũng vội vã đứng dậy làm động tác thủ, không thể để anh ta muốn làm gì thì làm nữa. Anh ta chỉ nắm lấy tay tôi và kéo về phía cửa. Tôi chống đối một cách quyết liệt.

"Mày làm cái quái gì vậy?" Tôi giật cánh tay của mình lại, giờ thì tôi cũng lấy lại đủ sức để thoát khỏi tay của anh ta.

"Giờ mày chọn làm theo mệnh lệnh của tao, hay là muốn tao gọi mấy tên ngoài kia vào lôi mày đi?" Anh nói lớn, lại nắm lấy tay tôi một lần nữa, lần này là đi thẳng về phía cửa, lôi tôi theo xềnh xệch. Có một vài tên vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe lén, nhưng vừa nhìn thấy Kinn chúng nó liền giả bộ đi tới đi lui hoặc đọc báo.

"Ngoan ngoãn đi theo, hay muốn chúng nó kéo đây?" Tôi thấy mấy tên vệ sĩ kia nhìn tôi. Tôi hất tay Kinn ra lần nữa và trả lời.

"Được rồi. Tao đi." Tôi đi theo phía sau, chửi rủa tên khốn điên cuồng trong đầu. Mấy cái kẻ như vậy, thật không phải là người mà. Tôi chỉ ước được đập nát cái bản mặt đáng ghét đó.

"Bố đã về chưa?" Anh ta để tôi đứng lại ở trước căn phòng dưới tầng và hỏi một tên vệ sĩ gần đó.

"Về rồi ạ." Vừa dứt câu, anh ta lại cầm tay tôi một lần nữa và lôi tôi vào trong. Khun Korn và P'Chan đang ngồi ở bên cạnh cái bàn lớn. Có lẽ đây là văn phòng của bố Kinn.

"Sao vậy?" Khun Korn nhíu mày sau đó chợt phá lên cười. "Hai đứa lại có chuyện gì với nhau hả? Mặt ai nấy đều nhăn như cái bị." Tôi hất tay Kinn sang một bên rồi quay sang chắp tay chào Khun Korn và P'Chan.

"Bố! Con không thể chịu nổi nếu như hắn mặc như thế này ra ngoài!" Kinn lẩm bẩm một cách khó chịu với bố mình.

"Ồ... Này, nghe nói qua cậu đã đốt nhà tôi hỏi?" Khun Korn thở dài rồi quay sang hỏi tôi, nhưng tôi không trả lời.

"Bố! Chuyện đồng phục! Hắn ta ăn mặc như vậy thực sự không phù hợp để đi ra ngoài với con. Bố quên hôm nay con có hẹn với Khun Krit rồi sao?" Kinn nói. Khun Korn trầm ngâm một lúc, nhìn tôi từ đầu tới chân.

"Nếu tao mà có chết ra đây thì cũng là do mấy đứa bọn mày đấy. Thằng Khun cũng vừa tới đây khóc lóc xong. Đau đầu thật." Khun Korn càu nhàu rồi day day hai huyệt thái dương. "Porsche, dù chúng ta đã thỏa thuận cậu có thể mặc bất cứ bộ quần áo nào cậu muốn, nhưng tôi cũng đã nói ở bên ngoài cậu phải mặc đồng phục." Tôi thở dài. Khun Korn nhìn liếc nhìn tôi một lúc, tôi cũng quên mất là mình đã có thỏa thuận như vậy, nên chỉ đành gật đầu. Nếu như không phải là do bố mày nói thế, thì tao còn lâu mới làm theo lời mày nhé Kinn!

"Được rồi, mày đi thay quần áo đi! Đợi tao ở trước cổng lúc hai giờ chiều." Kinn nói bằng giọng điệu bình thường, nhưng biểu cảm của anh ta thì lại không được như thế. Tôi lại lẩm bẩm rủa thầm anh ta mấy câu. Mày nên vui mừng vì đã có thể làm cho một người hiếm hoi nói chuyện như tao rủa mày mọi lúc mọi nơi đi. Coi như là mày thắng lần này, đồ khốn! Khun Korn bảo P'Chan đưa tôi mấy chiếc vest. Khi nhận lấy chúng xong, tôi cũng quay về phòng luôn, rửa mặt rửa mũi rồi thay đồ. Chắc là kiếp trước tôi đã đắc tội tày trời gì với Kinn, nên giờ mới phải chịu nghiệp đi làm vệ sĩ cho anh ta đây mà. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi không quên cầm theo dao và súng như lời P'Chan nói.

Tôi đi tới trước cổng chờ Kin đúng giờ hẹn. Mặc đồng phục như vậy khiến tôi cảm thấy nhột nhột và khó chịu. Đám vệ sĩ ở gần đó nhìn tôi kỳ quái, một số khác thì đang cười cười. Tao thề sẽ ghi sổ hết tất cả mọi thứ mà mày đã làm với tao và chờ ngày trả thù, nhất định sẽ phải đòi hết cả vốn lẫn lãi!

Không lâu sau đó, Kinn xuất hiện trong bộ đồ hải quân bước tới. Anh ta quan sát tôi từ đầu tới chân, mỉm cười một cách thỏa mãn sau đó ngồi vào trong chiếc Sedan sang trọng đang đậu trước nhà. Tôi đi theo phía sau, hơi lúng túng không biết nên ngồi ở đâu, tại vì chỗ ghế lái đã có thằng Sharp ngồi rồi. Ghế bên cạnh tài xế cũng bị một tên vệ sĩ khác chiếm mất. Tôi đi trái đi phải không biết làm sao, lại nghe thấy giọng Kinn vang lên.

"Đứng đấy làm gì? Còn không vào xe đi?" Tôi thật sự muốn lao tới và đấm vào cái bản mặt đó mấy phát. Nhưng những gì tôi có thể làm chỉ được có việc chui vào trong xe và dùng hết sức trút giận lên cánh cửa. Kinn lập tức quay lại nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa, tôi phớt lờ ngoảnh mặt đi, cố ngồi cách xa anh ta hết mức có thể, tới nỗi người tôi như sắp dính vào cửa xe luôn vậy.

Bên trong xe im ắng lạ thường, không một ai lên tiếng. Kinn vừa ngồi vắt chéo chân vừa bấm Ipad, không thèm để ý đến xung quanh. Tôi nhớ tới lời thằng Pete nói rằng Kinn là tốt nhất ở đây. Có vẻ như là đúng thật, vì trang phục của anh ta từ đầu tới chân đều toát lên vẻ quý phái. Chiếc sơ mi trắng với bộ vest xanh sẫm vừa vặn với cơ thể, được trang trí thêm bằng một chiếc khăn tay xếp nếp ở túi áo trước ngực. Chiếc quần âu suông ôm lấy đôi chân dài, đôi giày sáng bóng cùng với kiểu tóc được vuốt lên gọn gàng của anh ấy. Mặc dù nhìn đẹp trai đấy, nhưng có điều lại hơi già dặn quá.

"Mày nhìn cái gì?" Anh ta nói, nhưng không hề nhìn vào tôi. Tôi vội chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, tự nhủ mình chỉ quan sát anh ta để xác thực lời Pete nói mà thôi.

Chiếc xe đỗ trước cổng một khách sạn sang trọng. Nơi này tôi đã từng đi qua thường xuyên nhưng chưa từng nghĩ sẽ vào được trong đó bởi nó xa hoa đến mức ngoài tầm với của tôi. Kinn nói ba đứa đi theo anh ta vào trong và quan sát tình hình từ xa. Tôi cũng không rõ là anh ta định làm gì.

Chúng tôi bước vào thang máy lên tầng trên. Lúc cánh cửa thang máy mở ra, tôi bàng hoàng khi nhìn thấy quầy bar sang trọng trên tầng thượng trước mặt. Âm thanh của bài hát hòa cùng với tiếng bước chân của Kinn. Anh ta nhanh chóng đi tới chào người quen của mình. Mọi người ở đây ai nấy đều áo quần chỉnh tề, đàn ông thì mặc vest, thắt cà vạt, còn phụ nữ thì kéo tà váy dài của mình, bước đi cẩn thận vì sợ sẩy chân. Tôi hào hứng đi nhìn ngó xung quanh, bởi tôi vừa mới nhận ra rằng thì ra khi những người giàu khi muốn uống rượu, họ sẽ tới những nơi như thế này.

"Mày chú ý cậu Kinn, đừng rời mắt khỏi cậu ấy." Sharp đi tới chỗ tôi.

"Thế mày thì sao?" Tôi hỏi lại.

"Tao cũng đang quan sát cậu chủ, và cả mày nữa. Đừng có gây chuyện đấy." Tôi không trả lời và đi ra ngoài nhìn chim nhìn lá, dù sao thì Kinn cũng yêu cầu chúng tôi quan sát từ xa mà. Thế này chắc là đủ xa rồi đấy. Tôi đi tới và ngồi trước quầy bar. Nói chung là, nơi này thực sự rất tuyệt, nhất là phụ nữ. Tôi mỉm cười và liếc ánh mắt tán tỉnh với một vài cô gái đang nhìn tôi, Không lâu sau nhân viên phục vụ xuất hiện gần tôi với đồ uống trên tay, chỉ vào người phụ nữ trẻ đang cười rất tươi nhìn mình. Tôi gật đầu đáp lại, nâng ly lên một chút rồi một hơi uống cạn. Đồ uống của người giàu đúng là ngon, mềm lại còn đậm vị nữa. Tôi ngượng nghịu cười, ngay lập tức mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô gái kia. Phải thừa nhận rằng bạn sẽ trông hấp dẫn hơn khi trong người có chút cồn. Tôi đã nhận ly đồ uống thứ ba mà không cần phải tốn lấy một xu. Hương vị mỗi ly không giống nhau, nhưng đều mang lại cho tôi cảm giác thích thú mà mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

"Tôi ngồi với cậu được chứ?" Người phụ nữ trẻ đang đưa tay về phía tôi tự giới thiệu tên mình là Prim.

"Porsche." Tôi giơ tay lên bắt tay, sau đó khẽ vuốt ve nhẹ để thể hiện thành ý với người trước mặt. Tôi đã làm ở quán rượu trong thời gian dài, cho nên tôi biết trong những lúc như thế này cần phải làm gì.

"Tên hay đấy. Xin phép mời đằng ấy một ly nhé." Cô gái trẻ nở nụ cười ngọt ngào rồi quay sang gọi đồ uống. Tôi cũng mỉm người, quan sát dáng người mảnh khảnh cùng với khuôn mặt đáng yêu của Prim. Thật sự đúng là gu của Porsche này luôn. Ít nhất thì tối nay tôi sẽ không ra về tay trắng.

Có vẻ như tôi đã quên mất điều gì đó, nhưng đệch mợ, kệ nó đi! Tôi thấy hứng thú với rượu trước mặt hơn, cứ thế uống hết ly này đến ly khác Prim đưa cho tôi, say mê thưởng thức không ngừng.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng vẫn chưa tới mức say, rất hào hứng tận hưởng rượu và người đẹp bên cạnh mình. Nhưng có một thứ gì đó cứ lởn vởn trong đầu tôi, chỉ là nghĩ mãi vẫn chưa ra.

"Porsche! Thằng khốn này! Mày đang làm cái quái gì vậy?" Giọng nói của một tên vệ sĩ khác của Kinn vang lên, cùng lúc tôi cảm thấy tay mình bất chợt bị cầm lấy. Tôi quay người lại nhìn xem có chuyện gì.

"Gì?" Tôi hỏi lại, giọng nói trầm trầm khiến cho cô gái ngồi bên cạnh tròn mắt khi thấy tôi và tên khốn này nói chuyện với nhau.

"Cậu Kinn đang đánh nhau trong nhà vệ sinh đấy!" Mẹ kiếp, tôi mở to mắt khi nhận ra thứ mà mình đã quên, bỏ mẹ rồi!

"Thế tại sao mày lại không tới giúp hả?" Tôi bật dậy khỏi ghế, bước chân nhanh hơn đi theo tên điên kia. Nhưng vừa mới đi được một lúc, tôi đã thấy xung quanh chao đảo.

"Tao tới gọi mày!" Nó vừa nói vừa chạy. Tôi cũng điên cuồng đuổi theo tới mức suýt ngã đập đầu vào bàn khiến ai nấy đều giật mình quay sang nhìn. Ngay khi vừa tới nơi, tôi thấy Kinn đang túm đầu ba đứa trong phòng vệ sinh, mấy tên vệ sĩ khác cũng đang chuẩn bị lâm trận. Tôi vội vã nhảy tới đá cái thằng đang chuẩn bị đá Kinn.

"Mẹ! Mày làm cái gì vậy?" Có điều bằng cách nào đó, tôi mất thăng bằng nên hạ chân thẳng vào giữa người Kinn khiến cho anh ta trở nên bực bội, nhưng vẫn không quên quay lại tiếp tục đáp trả mấy tên khác đang chuẩn bị xông vào. Tôi cũng không chậm trễ lao vào túm đầu một tên và tặng cho nó mấy cái nắm tay. Tôi nghĩ là có ba người đang đánh nhau ở đây, nhưng mắt lại nhìn ra tận sáu đứa, liền lắc đầu để ổn định lại. Xong xuôi, định chạy tới đá chúng, nhưng y hệt như ban nãy, đá loạn xạ hết cả, cái trúng cái không. Kinn thấy vậy quay sang hỏi tôi.

"Mày say hả?" Giọng nói có vẻ tức giận, tôi hướng về phía anh ta nhìn một cái.

"Không." Tôi đáp, lắc lắc đầu lần nữa bởi có vẻ như tôi đang thấy anh em sinh đôi của anh ta ngay bên cạnh.

"Sharp, thu dọn tất cả đi." Tôi chờ mọi thứ được giải quyết xong xuôi, túm chúng nó bỏ vào trong chiếc van cùng với mấy tên vệ sĩ mới tới của Kinn, sau đó cũng tự mình trèo vào trong xe. Mặt Kinn đanh lại và không nói gì. Tôi cảm giác là anh ta đang giận tôi, nhìn vết chân trên áo rõ ràng thế kia cơ mà. Giờ thì tôi chỉ muốn đập đầu vào đâu đó cho đỡ choáng, bởi vì có lẽ cồn trong người tôi bắt đầu ngấm, cơn đau đầu còn mạnh hơn cả vừa nãy. Bình thường tôi rất khó say, nhưng có vẻ rượu mà cô gái kia đưa là rượu nặng và tôi còn uống chúng không sót một giọt nữa.

Về tới nhà, anh ấy vẫn không mở miệng lấy một lần. Tôi đang chờ tiếng hét của anh ta gọi tôi tới phòng, cũng chuẩn bị sẵn cả lỗ tai để nghe chửi. Nhưng không hề có bất cứ tiếng quát mắng nào. Tôi bước đi loạng choạng với cơn đau đầu mãi không dứt, mở cửa bước vào, cùng lúc cái dáng người cao cao kia quay lại nhìn tôi như thể đã đứng đó đợi tôi từ nãy.

"Xin lỗi." Tôi lên tiếng trước vì tôi biết lần này mình thực sự đã làm sai.

"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Cuối cùng thì tiếng hét của anh ta đã vang khắp cả phòng, đến mức tôi phải đưa tay lên bịt tai.

"Xin lỗi... tao..." Tôi nói trong khi đang đối mặt với Kinn, cảm thấy mi mắt nặng trĩu và toàn thân nóng rực. Mẹ, cái bộ đồ này khiến tôi nghẹt thở! Tôi cởi phăng chiếc quần đen bên ngoài và chỉ còn lại mỗi chiếc quần đùi. Tôi cũng không quan tâm đến việc anh ta cảm thấy thế nào cho lắm. Dù sao cũng đều là đàn ông, hơn nữa tôi sắp nóng chết rồi.

"Mày định làm gì?" Khuôn mặt đang dõi theo nhất cử nhất động của tôi thậm chí còn trở nên giận dữ hơn nữa, nhưng tôi vẫn không hề dừng lại. Sau đó bất chợt cảm thấy không còn chống đỡ nổi, ngã mình ra cái ghế sofa cấm kị của Kinn.

"Cho tao ngồi chút đi, chóng mặt quá."

"Mày có biết hối lỗi không vậy?" Tiếng nói dịu hơn khi nãy khiến tôi ngẩng mặt lên nhìn. Ánh mắt của Kinn đang nhìn tôi không chớp, biểu cảm khuôn mặt cũng trở nên bình thường hơn. Tôi đã tưởng tượng ra cái khuôn mặt cau có của anh ta đang không ngừng tuôn ra những câu mắng xối xả như lần trước khi tôi ngồi vào chiếc ghế này. Nhưng ngoài dự đoán, anh ấy lại ngừng quát mắng tôi.

"Mày nhìn cái gì?" Tôi hỏi nhẹ. Anh ta vẫn cứ nhìn tôi như vậy, chắc là đang đợi tôi trả lời câu hỏi ban nãy của anh ấy, "À, xin lỗi thật mà. Nhưng giờ thì tao đang thấy chóng mặt thật."

"Nếu nóng thế thì cứ cởi hết ra đi." Anh ấy nhếch miệng cười. Hiếm có một lần được dễ tính như thế. Đầu tôi lúc này lại chất chứa thêm hàng loạt dấu hỏi khi liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta. Đấy là vẻ mặt giận dữ hay là vẻ mặt gì vậy?

"Tao được cởi hết sao? Sao không nói sớm?" Tôi liền tháo bung cà vạt, cởi chiếc vest đen khoác bên ngoài, để lộ chiếc sơ mi trắng ở trong, đưa tay tháo ba chiếc cúc đầu tiên. "Mặc cái thứ này thật ngột ngạt, không thoải mái chút nào."

Sau một lúc lâu, Kinn vẫn đứng đó nhìn tôi trầm ngâm. Sao hôm nay hắn lại tốt tính thế nhỉ?

"Tao dùng mày cũng được đấy." Anh lên tiếng trong khi tiến gần tới tôi. Không biết từ lúc nào mà anh ta đã ở gần tôi đến vậy. Khuôn mặt góc cạnh đẩy sát vào khiến tôi hơi ngoảnh mặt đi.

"Hả? Dùng gì tao? Lại đinh sai tao làm cái gì? Tao sẽ không động vào cái máy pha cà phê một lần nào nữa đâu!" Tôi vô tình lắc đầu khi đáp lại anh ấy. Ngày hôm nay tôi đã ám ảnh quá đủ với cái máy pha cà phê rồi, anh ta không thể sai tôi dùng nó như thế được. Với cả, hình như là tôi cũng bắt đầu thấy hơi say.

"Ừm. Tao cũng không dám để mày dùng nó nữa đâu." Anh ta trả lời.

Tôi nhắm mắt vào một lúc, khi mở mắt ra, khuôn mặt của Kinn lại một lần nữa đập tới, cách tôi chỉ có vài inch. Tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ấy phả lên mặt tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không biết tại sao lại bị thu hút, nhưng tôi cảm thấy toàn thân mình luôn cứng đờ mỗi khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thế. Cơ mặt bắt đầu cảm thấy nhột nhột như thể bị thứ gì đó mơn trớn khiến tôi bực bội, đưa tay lên xoa xoa gạt chúng đi. Fuck, giờ thì cả người tôi thấy nóng bức không thể nào chịu nổi. Cả khó chịu nữa. Giờ thì tôi còn cảm thấy...

"Tao mắc tiểu... Tránh ra đi..." Tôi nhỏ giọng nói, hình như nghe thấy tiếng anh ấy thở dài. Sau đó thì mọi thứ tối sầm lại và không còn biết gì nữa.

-----------------------------------------------------------

Cái đoạn con cá làm tui cười muốn nội thương. Chịu bạn Porsche luôn ạ :))

#Porsche

Ưmmmmmm....

Tôi lười nhác vươn vai mấy cái, cảm thấy một trận đau đầu dữ dội.Khẽ nheo mắt lại vì ánh sáng chiếu vào phòng, trong đầu tôi lúc này bắt đầu tua ngược những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tôi nhớ là mình đã đi theo Kinn tới một quầy rượu trong một khách sạn sang trọng, sau đó thì ngồi uống rượu không ngừng với mấy cô gái trẻ. Sau đó nữa... Hình như Sharp gọi tôi bởi vì Kinn bị đánh úp trong nhà vệ sinh. Từ từ đã... Đánh úp? Vậy giờ Kinn sao rồi??

Tôi bừng tỉnh khi nhớ ra chuyện hệ trọng, nhưng chiếc trần nhà lạ lẫm đập vào mắt còn khiến tôi bất ngờ hơn. Ngớ người một lúc lâu mới nhân ra đây là phòng của Kinn, còn bản thân thì đang nằm trên chiếc ghế sofa cấm kỵ.

"Shit!" Tôi cất tiếng chửi thề. Tên khốn Kinn sẽ không để cho tôi yên đâu, nhất là khi anh ta đã ăn trọn mấy cú đá đẹp mắt của tôi tối qua nữa. Giờ chắc hẳn anh ta phải điên tiết lắm.

"Tỉnh rồi hả?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Tôi lén nuốt nước bọt, chuẩn bị sẵn tâm lý quay lại đối diện với ánh mắt đang phừng phừng lửa giận kia. Nhưng không, tôi đã lầm, không hề có ngọn lửa nào ở đây cả, khuôn mặt anh vẫn bình thường, đôi mắt phẳng lặng, nhìn không có vẻ gì là đang giận dữ.

"Ừ... Ừm..." Mẹ, tôi không biết phải đáp lại kiểu gì. Nhìn anh ta im lặng như thế, không hiểu sao tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi. Cảm giác tội lỗi khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây ngay lập tức.

"Dậy đi, vào tắm rửa rồi chuẩn bị. Không phải hôm nay mày làm từ lúc 10 giờ sao?" Anh ta vẫn nói bằng giọng điệu bình thản, đôi mắt cũng chỉ dán vào màn hình máy tính. Tôi quay sang nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường đã chỉ 9 giờ. Vì thế vội vã đứng dậy định chạy ra khỏi phòng, nhưng vừa nhấc chân lên liền cảm thấy không đúng lắm. Bên dưới man mát?

Wtffffffff! Tại sao chỉ còn lại mỗi cái quần đùi vậy?

"Sao tao lại thế này?" Tôi lẩm bẩm, nhưng với một âm lượng đủ lớn để khiến Kinn rời mắt khỏi màn hình và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Mày tự cởi."

Tôi nhìn thấy đống quần áo mình mặc hôm qua vứt đống trên sàn. Shitttt!! Mình đã làm cái quái gì vậy? Tôi nhanh chân bước tới nhặt quần áo của mình lên, mắt len lén nhìn cái tên cho đến bây giờ vẫn chưa chửi tôi một câu nào kia. Xem chừng hôm nay sẽ là một ngày sóng gió. Bởi, ngủ trong phòng anh ta thì thôi đi, đã thế lại còn lột đồ tùm lum nữa. Nếu đổi lại là mọi khi, Kinn chắc chắn sẽ chửi tôi không trượt phát nào, có khi còn lao tới bóp cho tôi nghẹt thở luôn ấy chứ. Mà không phải giống như bây giờ... Đệch mợ, ai đó nói tôi biết thằng Kinn đang ngồi ở ghế kia có phải là thật hay không đi? Có phải ai đó đã nhập vào anh ta rồi không?

"Chờ đã." Tay chưa kịp cầm vào tay nắm cửa, giọng của anh ta vang lên khiến tôi giật mình, quay người ra phía sau. "Mặc đồng phục đi, hôm nay lại có khách nữa." Anh ta nói nhẹ nhàng, lại khiến tôi cứ đứng bất động hồi lâu rồi cất tiếng.

"Chuyện tối qua... Mày không định mắng chửi gì tao à?" Tôi hỏi vậy bởi vì cái thái độ hiện tại của anh ta thật đáng ngờ, tới nỗi khiến tôi thấy ớn lạnh toàn thân, còn có thêm cả bực mình nữa.

"Mắng chửi cái gì?" Anh ta đáp.

"Thì... Bình thường mày sẽ..." Tôi chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngắt ngang.

"Mày cũng nhận ra được sao? Mẹ nó, có chửi có mắng gì thì mày cũng đâu có chịu thay đổi." Kinn thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt tôi, chỉ ngồi ấn chuột liên hồi, có vẻ như đang chơi game. Trông kỹ anh ta lúc này mới nhận thấy, anh chỉ đang mặc một cái áo phông thường, không phải sơ mi đóng thùng như mọi khi. Chắc là cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm, anh bất chợt quay đầu sang.

"Hay mày muốn bị tao chửi?" Kinn nhướng mày nhìn tôi.

"Không..." Tôi trả lời, ngay lập tức bốc hơi khỏi căn phòng. Những ký ức ngày hôm qua cứ mơ mơ hồ hồ trong đầu. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, đập ngay vào mắt tôi lại là ánh nhìn không mấy thiện cảm của cái tên nào đó đã mất tích mấy ngày nay.

"Sao sớm như vậy đã rời khỏi phòng cậu Kinn rồi?" Big bực bội hỏi, ánh mắt nó vẽ một đường thẳng tắp trên người tôi từ đầu đến chân. Tôi thì vẫn thản nhiên sửa soạn đồng phục, sau đó đi tiếp, lúc tới gần còn cố tình liếc qua mấy vết bầm tím trên mặt nó.

"Trả lời tao!" Nó gằn giọng. Mặc kệ! Dù sao tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời. Ngó lơ nó rồi tiếp tục đi lướt qua.

Bặp!

Big bắt lấy tay tôi một cách thô bạo, tôi cũng không chịu kém cạnh, hất tay nó ra rồi lại nhìn chằm chằm vào mấy vết thương mà tôi đã gây ra lúc trước. Ánh mắt sắc lẹm như thể đang đe dọa. Nếu như mày vẫn còn muốn gây sự thì tao thề mấy vết bầm đó sẽ khỏi lành luôn đấy! Cuối cùng thì nó cũng phải né ánh nhìn của tôi đi và để tôi quay về phòng.

Tôi nhanh chóng rửa mặt, ngước mắt lên nhìn bóng mình trong gương, trong đầu cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra tối qua. Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi. Tại sao... à không, làm thế quái nào mà tôi lại có thể ngủ trên ghế sofa của Kinn trong khi chỉ mặc độc một cái quần đùi như thế được? Mà đáng sợ hơn, tại sao Kinn lại không chửi bới hay trách móc tôi dù chỉ một chữ? Kỳ quái! Bình thường lỡ mặc đồ ở nhà thôi cũng đủ khiến tôi bị nhai nát đầu rồi. Người đó có thật là thằng Kinn mà tôi biết không vậy? Mặc dù không ngừng tò mò về chuyện này, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy nhẹ nhõm đôi chút khi mà không bị anh ta gây khó dễ sáng nay.

Tôi nhanh chóng bỏ xà phòng, dầu gội, sữa rửa mặt với mấy bộ quần áo để thay vào balo, dù sao thì mình cũng không có ý định ăn ngủ hay ở lại đây. Vì tôi đã quyết rằng dù có ít thời gian đến đâu, tôi vẫn muốn quay về nhà để dành thời gian cho thằng Ché.

Mau chóng tắm rửa và mặc đồng phục theo yêu cầu của Kinn. Kiểu đồng phục áo sơ mi và đóng thùng như này làm thực sự làm tôi muốn nghẹt thở. Mặc kiểu vậy sao vận động linh hoạt được? Vừa khó chịu lại còn vừa gò bó. Mà giờ đã là gần mười giờ, bụng tôi cũng bắt đầu cảm thấy đói. Bình thường đám vệ sĩ ở đây ăn ở đâu nhỉ? Tôi rời phòng, nhìn trái nhìn phải, bất chợt nhìn thấy Pete liền bước tới. Cậu ta đang mặc một bộ đồ khá thoải mái, cười với tôi rạng rỡ.

"Này, mày biết cách làm cho bản thân nổi tiếng ghê đấy!" Pete đùa. Tôi cau mày bĩu môi, nhưng cũng không để tâm đến điều đó lắm.

"Đói quá ..."

"Hôm nay mày làm ca sáng à?"

Tôi gật đầu.

"Đi thẳng đến cuối hành lang có nhà bếp cho nhân viên, mày có thể ăn sáng ở đó."

"Ừm... Cảm ơn nhá." Tôi đáp, "Mà mày không đi làm hả?"

"Đang trong kỳ nghỉ! Bây giờ tao phải mau chóng rời khỏi đây thôi!" Tôi hơi bất ngờ. Pete buộc chặt túi xách, vừa dứt lời liền quay người đi thẳng ra cổng chính, dáng vẻ nửa đi nửa chạy như thể đang chạy trốn thứ gì đó.

"Gì không biết." Tôi lẩm bẩm, định quay người theo lối mà Pete đã chỉ. Nhưng tiếng nói của một tên vệ sĩ vang lên khiến tôi phải từ bỏ ý định đó.

"Cậu Kinn đang gọi mày đấy." Nó nói.

Mẹ nó! Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, vẫn còn chưa tới giờ cuộc họp bắt đầu. Gọi tôi sớm thế để làm cái quái gì??

"Nhanh lên!"

"Nhưng vẫn chưa tới giờ mà. Tao ăn cái đã." Tôi nói nhẹ nhàng, nhưng nó chỉ khiến mặt tên khùng kia nhăn nhó hơn.

"Đừng có thích làm gì thì làm! Cậu chủ gọi thì đi ngay đi!" Nó ném lại hai câu rồi quay người bỏ đi. Tôi bực bội đạp vào khoảng không rồi đi theo sau nó. Ừ! Đi thì đi! Tao ăn lúc nào mà chả được!

Tôi vò đầu rảo bước về phía cánh cửa địa ngục đó, ngó đầu vào. Hở, sao thế nhỉ? Tôi không nói quá, nhưng căn phòng này trông thật vắng lặng. Không hề thấy thằng Kinn ngồi ở bàn như mọi khi, tôi liền thản nhiên bước vào trong, nhìn một lượt xung quanh phòng.

"Mẹ, mày gọi tao làm gì trong khi người thì chưa thấy đâu vậy hả?" Tôi lẩm bẩm chửi thầm, ánh mắt quét qua mấy cái lọ đựng đầy socola nằm rải rác khắp nhà. Tiến tới gần để kiểm tra với hy vọng đây sẽ là đồ ăn nhẹ cho bữa sáng của mình, nhận thấy mấy thỏi socola này được bằng gói giấy vàng với logo màu xanh bắt mắt, hình dáng thì khá là kỳ lạ.

Mr.TK Chocolate Filled With Caramel??? Dòng chữ hiện bên trên khiến tôi nhíu mày, mắt lướt xuống cái hình vẽ minh họa ba thằng nhỏ đứng xếp thành một trông thật lố bịch bên dưới. Cái quái gì vậy? Đặt tên nghe như chất tẩy rửa nhà xí! May là vì tôi đang đói, nên có thể tạm tha thứ. Chắc sẽ không ai biết đâu nhỉ, vì mấy cái thứ này trong nhà chỗ nào cũng có cơ mà. Nghĩ nghĩ rồi lấy hết can đảm xé bỏ vỏ ngoài, đưa thanh socola lên miệng rồi cắn một miếng.

Mấy tên đó thích cái vị socola tệ như thế này ư?

Trông nó như kiểu bị bám bẩn, còn caramel thì dính dính như nhựa đường. Nhưng mà đệch, ít ra thì nó cũng khiến tôi bớt đói hơn một chút. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ăn tới gần năm cái rồi.

"Mày không cho tao ăn cơm thì tao buộc phải lấy socola của mày thôi!" Tôi tự nhủ.

Mãi sau, Kinn mới bước ra với bộ quần áo chỉnh tề từ sau cánh cửa kính mà tôi đã từng thấy trước đó. Giờ thì tôi mới biết đâyy là phòng ngủ. Hôm nay Kinn mặc sơ mi đen cùng chiếc quần tây quen thuộc, đôi mắt anh ấy nhìn tôi có chút khác với thường ngày, mẹ nó, rốt cuộc là gọi tôi đến sớm như này là vì chuyện gì?

"Đang làm cái gì vậy?" Anh ấy vừa hỏi vừa mở Ipad ra kiểm tra thứ gì đó.

"Gọi có việc gì?" Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Thấy tài liệu này không? Soạn rồi sắp xếp nó theo số trang đi, và đừng có báo cáo linh tinh cho tao như lần trước nữa đấy."

"Toàn báo cáo bằng tiếng Anh, tao biết làm sao được?"

"Thế mới nói mày thật ngu ngốc. Nhưng tao không rảnh đánh vần từng chữ một cho mày đâu." Kinn đáp, đặt một xấp giấy lên bàn kính ở giữa mấy cái ghế sofa.

"Mày thì thông minh." Tôi liên tục niệm chú trong đầu. Anh đưa tay chỉ tôi làm theo hướng dẫn, tôi bắt đầu cầm lấy tài liệu và tập trung phân loại, nhìn thấy trên tờ giấy có ghi chữ Thái. Phù... Vậy là nhẹ nhõm rồi.

"Sao mày không ngồi xuống làm?"

"Tao được ngồi à?" Tôi liếc nhìn cái sofa, nhớ tới lần trước bị chửi té tát vì ngồi lên đó.

"Hử? Sao thế? Không phải hôm qua mày còn nằm đó ngủ à?" Anh vừa nói vừa cầm lấy cốc cà phê đưa lên miệng nhấp.

"Ờ." Tôi trả lời, làm vẻ mặt không thoải mái ném mình xuống ghế sofa. Cái quần đồng phục này khó chịu thật, lúc đứng không sao, nhưng cứ ngồi xuống thì nó lại chật cứng. Rồi lại còn phải thắt lưng, đóng thùng vuông vắn và không được để bị nhăn nữa. Cũng may giờ tôi đã là sinh viên năm hai, nên ở trường có thể ăn mặc thoải mái hơn, thi thoảng còn có thể mặc quần rộng.

"Sao vậy?" Miệng anh thì hỏi tôi nhưng mắt thì vẫn dán vào máy tính.

"Tao không quen. Tại sao mày cứ luôn bắt đám vệ sĩ phải mặc đồng phục vậy?" Kinn cười cười, tay khẽ nâng ly cà phê lên, vẻ mặt hưởng thụ. Hình như bộ quần áo mà P'Chan đưa nhỏ hơn cỡ của tôi thì phải. Mặc lúc nào cảm thấy gò bó lúc đó, vừa nghĩ vừa đưa tay nới lỏng thắt lưng.

"Này... Tao cởi bớt quần ra được không?" Tôi chắc là anh ta sẽ không có vấn đề gì đâu, dù gì bên trong vẫn còn mặc quần đùi, hơn nữa cùng là đàn ông với nhau cả. Bình thường ở nhà mình hoặc chỗ thằng Jom, tôi vẫn mặc quần đùi đi dạo xung quanh suốt đấy thôi. Cũng chả ai nói năng gì, vì mọi người ở đó cũng như vậy tất à. "Tao thấy khó chịu nữa. Lúc nào ra ngoài thì tao sẽ mặc lại."

Kinn không trả lời tôi mà chỉ tiếp tục cười, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Thế là cho phép rồi đúng không? Tôi nghĩ nghĩ,rồi đứng dậy cởi bỏ chiếc quần bó đáng ghét đó ra vắt lên lưng ghế sofa. Có gì đâu mà phải xấu hổ, dù sao vẫn đúng theo thỏa thuận mà. Kinn lúc này mới đưa mắt quan sát tôi, trông anh không có vẻ tức giận mà chỉ nhếch môi một cái, ngả lưng vào chiếc ghế êm ái của mình.

Rõ ràng hôm nay Kinn tử tế hơn hẳn bình thường, không hề mắng chửi tôi một lần nào. Có khi là do anh ta đã hiểu, khi ở cùng bạn bè thì tôi muốn được thoải mái. Dù anh ta không phải bạn tôi, nhưng thứ tôi thích vẫn là được thoải mái!!

"Chiều nay Nhị gia sẽ tới đây bàn công chuyện. Nhớ mang những giấy tờ này xuống và vào phòng họp với tao." Kinn nói. Tôi thản nhiên gật đầu.

"Mấy giờ rồi đấy? Tao được đi lấy cơm chưa?"

Kinn nhìn đồng hồ.

"Nhớ sắp xếp cho xong đấy. Rồi một giờ sáng thì tới phòng họp ở tầng dưới gặp tao."

Tôi mặc vội quần rồi chạy xuống nhà ăn cơm. Chỉ là phân loại tài liệu thôi mà, làm tí là xong, thứ ưu tiên bây giờ là phải ăn cái đã. Mẹ nó, có phải tên này đang muốn thử tôi không vậy? Nghĩ sao thì vẫn thấy rất lạ mà. Bình thường chỉ trái ý có một chút thôi đã nghe chửi tới điếc cả tai. Vậy mà hôm nay cởi quần ngay giữa phòng anh ta cũng chả ý kiến gì. Dù tôi biết là điều đó là không đúng, nhưng mà khi ấy tôi khó chịu muốn chết, chỉ muốn nhanh cởi phăng cái bộ đồ này ra thôi. Có cảm giác nếu như anh ta mà cứ dung túng tôi như vậy, mấy cái nết xấu đó của tôi sẽ ngày càng khó bỏ mất! Mẹ kiếp.

Cuối cùng thì tôi cũng đặt được chân tới chỗ mà Pete chỉ, chậm rãi bước vào một căn phòng nhỏ trông như căng tin. Mấy thằng vệ sĩ đang ngồi đó liếc tôi bằng nửa con mắt, trông qua đã biết là chả ưa gì tôi rồi. Tôi cũng chẳng hơi đâu quan tâm, bỏ qua mấy ánh mắt đó, vẻ mặt bình thản đi tới chỗ lấy cơm. Nhìn vào thực đơn có sẵn và chọn mấy món mình muốn, có lẽ bữa này tôi chỉ được mỗi trứng tráng mất, vì mấy món còn lại chủ yếu là rau, một vài món thì cay, mà tôi không ăn được cay.

Thằng Tem thường bảo trông cái mặt của tôi ghê gớm như thể ăn được cả một con lợn rừng hay thậm chí là rắn hổ mang vậy. Thằng ngu ngốc! Khuôn mặt đâu phải là thước đo cho việc ăn uống? Tôi thực sự không ăn được cay, dù chỉ một chút. Và mấy món không cay trên menu thì chỉ có thịt lợn rán, gà rán và trứng tráng thôi.

"Ê Sharp! Thích ăn cơm hay là ăn chân đây?" Vừa mới xúc được vài miếng cho vào miệng, tiếng nói lớn vang khắp cả phòng. Tôi khẽ đưa mắt sang bàn bên cạnh, mấy ánh mắt cười cợt cũng đang dán vào người tôi. Tôi thừa biết mấy lời vừa rồi không phải là để nạt nộ bạn hắn, nó chỉ đang muốn nhắm vào tôi thôi.

"Nay ăn gì nhỉ?" Một tên khác cất tiếng hỏi. Cái tên vừa nói xéo tôi liền đáp lại.

"Trứng tráng đi! Mà nhớ đừng có chọc nó nhé, còn sống là nó chảy lòng đỏ ra đấy. Ăn Tomyum giống tao này." Tôi đặt thìa xuống, hít một hơi thật sâu cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

"..." Quay sang trừng mắt với tên kia một cái rồi lại tiếp tục tập trung vào ăn uống. Mẹ kiếp!

"Ồ, mày đang ăn cái gì thế? Đi lấy thêm cơm với tao không?"

"Hơ, cần gì, không lo không đủ cơm ăn đâu. Miễn sao đừng có gây rắc rối là được. Kẻo ăn đủ chân đó!" Vừa nói nó vừa cố tình kéo dài chữ "chân" rồi nhướng mày nhìn tôi. Hừm, được lắm. Tao đã cố nhịn không muốn dây vào bọn mày nãy giờ rồi đấy.

"Chúng mày là chó hả?" Tôi đặt thìa xuống và ngả lưng tựa ra phía sau ghế, hai tay khoanh trước ngực hỏi chúng nó bằng giọng điệu thoải mái.

"Mày nói gì?" Tiếng đập bàn vang lên. Cả căn phòng tức thì im bặt. Tôi cũng không sợ cho lắm, cười cợt đáp lại.

"Chắc thế rồi, sủa giỏi như vậy cơ mà." Dứt lời, nó cùng với ba, bốn tên khác liền quây thành một vòng quanh bàn tôi, đứa nào đứa nấy cũng tức nổ đom đóm mắt, nhìn tôi không chớp.

"Mày muốn kiếm chuyện với tao hả?" Tiếng gầm đó không khiến tôi chột dạ.

"Chó thì mới thích đi theo bầy." Tôi cầm chai nước tu một hơi rồi đặt trở lại bàn, sau đó thu dọn bát đĩa chuẩn bị đứng lên.

"Porsche! Thằng chó này!" Tay tôi tức thì bị giữ chặt, cùng lúc đó một nắm đấm vung thẳng tới mặt tôi, bị tôi né đi. Vì đấm hụt nên tên đó loạn choạng ngã về phía trước, lại bị tôi dùng chân đạp mạnh từ phía sau. Ngay lập tức cả bàn ghế xô lệch hết cả, cả cơm trên tay tôi cũng vương vãi trên sàn. Mấy tên còn lại kịp phản ứng, lao tới khóa tôi lại sau đó vung đấm loạn xạ. Bầy chó này đồng loạt tấn công, thêm cả việc tôi vẫn còn nôn nao do tác dụng của rượu hôm qua, nên dù đã cố hết sức chống trả nhưng tôi vẫn dính mấy phát vào mặt.

"Bọn mày! Dừng lại đi!" Mấy câu la hét can ngăn bên ngoài cũng chả khiến cho bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Tôi vẫn bị một tên trong đám đó khóa chặt, cố gắng nhấc chân lên đá về phía trước, tránh được mấy đòn đánh, đồng thời cũng đạp trúng một vài tên.

"Nếu mấy cậu không dừng lại, tôi sẽ báo lên trên!" Dì phụ bếp hét lên, theo sau là mấy tên vệ sĩ xông tới để tách chúng tôi ra.

"Đừng có động vào tao, thằng khốn!" Tôi cáu kỉnh gắt lên. Người tôi bị nhấc lên, hai chân lơ lửng đá loạn xạ vào không trung. Giờ thì tôi đang bị mấy tên vệ sĩ mới lôi ra khỏi căn phòng này, tai vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên không ngớt cho tới khi bị đưa lên tầng hai. Tôi biết mấy tên này định đưa tôi đi đâu. Cơn giận lúc này đã giảm bớt, tôi hất tay chúng ra ngay sau khi bị kéo vào trong căn phòng quen thuộc. Kinn ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính rồi nhìn thẳng vào tôi.

"Vệ sĩ mới của cậu Kinn lại đánh nhau." Nó vừa nói vừa quay sang liếc khuôn mặt đang bực bội của tôi. Một lát sau, mấy thằng khốn kia cũng bị lôi vào theo.

"Tao chỉ vừa mới để mày ra ngoài một chút." Kinn nói với giọng mệt mỏi.

"Là chúng nó gây sự trước." Tôi đáp, mắt liếc sang mấy thằng khốn đang gằm mặt bên cạnh mình.

"Bao giờ thì người mới như mày mới ngừng gây rắc rối nữa đây?" Kinn dường như rất tức giận, anh ta cứ chăm chăm nhìn vào tôi, mấy tên kia cũng không thèm để ý đến một lần.

"Hỏi cấp dưới của mày ý, đừng chỉ hỏi mình tao." Mẹ, cái quái gì đây? Sao chỉ bắt tội mỗi mình tôi? Lũ khốn kia bắt đầu trước, thậm chí tôi vẫn còn nguyên vết đấm trên mặt đây này!

"Porsche! Tao đã bảo mày, đừng có làm loạn ở đây, tao không thích phiền phức." Anh ấy hét lên ngay trước khi tôi kịp buông ra bất kỳ câu giải thích nào.

"Mẹ nó! Ý gì hả? Tại sao lúc nào cũng chỉ do mỗi mình tao vậy? Đám vệ sĩ của mày tốt lắm ha? Không, phải là rất, rất tốt mới đúng!!" Bao nhiêu lần anh ta không thèm đếm xỉa đến lời tôi nói rồi? Bất kể là chuyện về lũ cá Koi hay về bọn khốn này, cái quái gì xảy ra trong căn nhà này đều là do tôi hết! Tôi ghét cái cảm giác bị lôi ra chỉ trích chỉ vì cái lỗi mà tôi không hề làm.

"Bọn mày ra ngoài trước." Tôi đảo cặp mắt mệt mỏi khi thấy Kinn đuổi lũ khốn kia ra khỏi phòng.

"Mẹ kiếp!" Tôi liên tục đá vào chiếc sofa của Kinn cho tới khi nó bị đẩy va vào tường.

"Porsche!" Tiếng quát thô ráp của Kinn vang lên cùng với tiếng đập mạnh xuống bàn. Anh ta đứng dậy và nhìn về phía tôi, tôi cũng không vừa, bực bội đối diện với ánh mắt ấy. "Đừng có thử thách sức chịu đựng của tao!" Ngón tay anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi. Ha, cuối cùng thằng Kinn mà tôi biết đã quay lại rồi.

"Chưa thấy ai ngu như mày! Thử hỏi xem mày có xứng đáng được gọi là ông chủ không? Chỉ là con bò đực đầu đàn của cái lũ đó thôi!" Tôi không chút sợ hãi mà dõng dạc nói. Ngay tức khắc, Kinn lao về phía tôi, anh ta nắm lấy cổ áo tôi kéo về phía mình, tay giơ lên thành nắm đấm. Lần này thì tôi lại không thấy sợ cái khuôn mặt giận dữ đó nữa, bàn tay cũng nắm chặt lại giơ lên, thủ thế giống hệt anh ta. Chúng tôi cứ mặt đối mặt như vậy, chỉ thiếu nước tung nắm đấm vào mặt nhau.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai dừng lại, ngay sau đó cánh cửa được mở ra. Tên vệ sĩ đứng ở ngoài, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy tôi và Kinn đang trong bộ dạng chuẩn bị tẩn nhau tới nơi.

"Cậu Kinn, Nhị gia đã đến." Lúc này chúng tôi mới buông nhau ra, Kinn thở dài một hơi, cố kìm nén cảm xúc của mình.

"Cư xử cho đúng, không tao giết mày thật đấy." Anh ta chỉ vào mặt tôi lần nữa trước khi chỉnh trang lại và đi thẳng ra cửa. "Cầm mấy tập tài liệu đó rồi đi theo tao."

Tôi cảm thấy thật khó chịu khi dừng lại đột ngột như vậy. Cánh cửa đóng lại, nhưng tôi vẫn không thể nào ổn định nổi cảm xúc, đành quay sang đấm mạnh mấy phát lên tường. Không hề có cảm giác đau đớn, trong người lúc này chỉ toàn lửa giận ngày càng tăng đối với Kinn. Không thể làm gì, cũng không có chỗ trút, cứ như vậy có ngày tôi phát điên lên mất!

Mẹ nó, mày cho là tao sợ mày sao? Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, cố gắng kiềm chế lại một lần nữa rồi cầm lấy tài liệu ở trên bàn.

Tôi giữ khoảng cách khá xa theo sau Kinn đến sảnh chính tầng một. Vừa mới bước vào đã thấy Kinn đang đứng chào hai vị trưởng bối một cách cung kính, sau đó gật đầu chào hai cậu trai trẻ trông khá bảnh bao đứng đối diện.

"Hôm nay Bố không ở đây à?" Giọng nói trầm trầm vang lên khi Kinn đang ngồi xuống khiến anh cau mày. Tôi đứng ngay phía sau anh ta cùng với một vài tên vệ sĩ khác.

"Bố sẽ tới trong nửa giờ nữa ạ. Mọi người đã ăn gì chưa?"

Tôi im lặng bình tĩnh đứng một bên xem xét tình hình, những uất ức từ ban nãy vẫn còn chưa nguôi, cảm thấy không hứng thú với cuộc trò chuyện khỉ gió này cho lắm. Trong lòng bực bội khó chịu, không ngừng tua lại chuyện khi nãy cùng với ánh mắt giận dữ nhìn tôi của Kinn.

"Đưa tài liệu đây." Nói chuyện được một lúc thì anh ra lệnh cho tôi. Tôi giật mình, theo phản xạ mở tập tài liệu đặt mạnh xuống bàn, lập tức khiến Kinn quay lại nhìn. Trong ánh mắt bắt đầu ẩn hiện sự giận dữ, nhưng sau đó lại mỉm cười với người trước mặt, đưa giấy tờ qua bên đó như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm sai cái gì, chỉ cảm thấy bức bối vì mãi vẫn không thể điều chỉnh được tâm trạng.

"Đồ ăn đến đây ạ." Giọng của người hầu mở cửa. Anh ấy gật đầu ra lệnh với tôi qua lấy khay thức ăn. Tôi còn đang đứng lúng túng thì bị một tên vệ sĩ đã thúc cùi chỏ vào lưng.

"Lấy nó cho cậu Kinn. Đặt ở giữa bàn." Tôi làm theo, lấy khay đặt lên giữa bàn, mấy vị khách trước mặt nhìn tôi một chút, khiến tên vệ sĩ đó lại chọc lưng tôi một lần nữa.

"Phục vụ mọi người đi." Tôi nhắm mắt cố kìm lại cảm xúc hiện tại của mình.

"Trà cho hai chú, Vegas uống nước ép, còn Americano nóng là của tao." Cái giọng điềm đạm ra lệnh, Kinn chỉ cầm tài liệu mà không nhìn tôi lấy một lần. Mới đầu tôi đã định đặt cốc Americano này xuống một cách tử tế, nhưng vừa mới ngó đến cái bản mặt đấy, cơn tức vừa nguôi một chút lại dâng trào. Tôi dậu cả chiếc cốc xuống mặt bàn giống như xấp tài liệu khi nãy, khiến cho nước nóng bắn vào cánh tay anh ta.

"Này!" Anh ấy khẽ nhăn mặt vì hơi nóng trên cánh tay, đẩy tài liệu ra xa một chút. Ánh mắt sắc lạnh hơi liếc nhìn hai vị khách đang há hốc mồm đằng trước rồi lại tiếp tục chĩa về phía tôi. "Mày đang làm gì vậy Porsche!"

"Tao không cố ý." Tự cảm thấy hổ thẹn vì rất tệ trong việc kiềm chế cảm xúc. Giờ thì sự tức giận của tôi bắt đầu chuyển dần sang áy náy vì đã xử sự không đúng trước mặt người khác.

"Mày không thể cư xử đúng mực hơn được hả?" Kinn nói lớn, nhưng cố không biểu hiện sự giận dữ qua giọng nói. Đôi mắt khó chịu vẫn luôn trừng tôi từ nãy đến giờ.

"Tao xin lỗi... Mày không sao chứ?" Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh. Bất chợt có tiếng cười vang lên, thành công thu hút được sự chú ý của mọi người ở đây, đương nhiên là có cả tôi và Kinn nữa.

"Ồ, ở đây dạy vệ sĩ giỏi lắm, chắc Kinn được kính trọng lắm nhỉ? Hahaha!" Tức thì mấy tiếng cười giòn tan đồng loạt vang lên bên ngoài đại sảnh. Kinn cũng không để mất phong thái, quay lại cười phụ họa, sau đó nhìn hai vị khách đối diện, đứng dậy khỏi ghế rồi khẽ cúi đầu.

"Chờ một chút, tôi sẽ đi thay quần áo. Các vị nếu cần gì cứ bảo với các vệ sĩ ở đây, Bố cũng sắp về rồi." Kinn điềm đạm nói rồi quay về phía tôi, "Mày, theo tao." Ánh mắt mà tôi sợ hãi lại xuất hiện, lần này trông còn ghê gớm hơn hẳn mọi khi khiến tôi cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ, giống như tôi sắp bị giết tới nơi. Lén nuốt khan, tôi hít một hơi thật sâu rồi theo sau anh ta đi về phòng.

------------------------------------------------

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Kinn lập tức quay phắt lại nhìn tôi, tôi có thể thấy cả một cơn thịnh nộ trong đôi mắt đó.

Chát!

Một cái bạt tay nặng nề khiến mặt tôi cảm thấy đau rát, lực mạnh đến nỗi khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Cảm giác tê rần chạy khắp mặt cùng với vị sắt đầy trong khoang miệng. Tôi bàng hoàng đưa tay chạm nhẹ lên mặt mình, còn chưa kịp định thần, anh ta lại đẩy tôi một cái ngã ra ghế sofa.

"Mày làm cái đ** gì vậy hả!" Anh ta hét lớn, đè tôi xuống và dùng hết sức siết chặt lấy cánh tay tôi khiến tôi vặn vẹo. "Mày muốn cư xử như thế nào cũng được, nhưng không bao giờ được làm thế trước mặt người khác! Và giờ thì sao? Mày tỏ thái độ trước mặt Nhị gia! Mày khiến cho tao mất mặt! Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi? Không đánh mày thì không được mà!" Cả người tôi bị ném đập mạnh vào tường, đau đến xây xẩm mặt mày. Phải mất một lúc lâu tôi mới gượng dậy được, đưa mắt lên nhìn người trước mặt.

"Lải nhải xong chưa? Mẹ kiếp! Mày có bao giờ coi tao như là vệ sĩ của mày ở đây chưa? Lúc nào cũng mắng chửi tao trước mặt tất cả chúng nó. Tao không làm sai gì cả, nhưng mày có bao giờ chịu lắng nghe đâu? Tao cũng không muốn như vậy với mày, là do mày! Tao biết rõ tao là ai, mày là ai. Còn mày? Mày đã bao giờ hỏi lý do vì sao tao lại luôn gây rối như vậy chưa? Mày thậm chí còn chẳng cho tao nổi một cơ hội để giải thích hay hỏi tao lấy một lời. Đám vệ sĩ thì cứ thay phiên nhau đến kiếm chuyện, còn mày thì hoàn toàn theo phe chúng nó, mày luôn cho rằng tao làm sai, rằng tao có lỗi. Mày không tôn trọng tao, nên tao cũng chả có lý do gì để tôn trọng mày cả, bởi vì mày chưa bao giờ cư xử công bằng với tao hết!"

Một câu dài nhất kéo theo cảm xúc mà mình luôn dồn nén bấy lâu nay tuôn ra ồ ạt. Tôi ghét sự bất công! Tôi biết chứ, tôi biết mình không nên làm nhiều chuyện gây ra rắc rối, nhưng dù sao nó cũng là một phần bản chất của tôi rồi.

"Dù mày bảo tao sai, nhưng tao là chủ của mày, việc của mày là làm theo lời tao nói. Mày không có quyền thương lượng ở đây." Anh ấy vẫn nhìn tôi không dứt, sự giận dữ trong đôi mắt ấy vẫn chưa hề ngớt.

"Ừ! Mày đối xử với tao như này, tát vào mặt tao, còn muốn tao tôn trọng mày sao?" Tôi tức nghẹn, nắm chặt tay chuẩn bị vung tới, lại bị anh ta giữ chặt.

"Nếu không chấp nhận được thì cứ việc đi đi! Còn nếu ở lại thì đừng có hành xử lỗ mãng như vậy trước mặt mọi người nữa!" Anh ta lại đẩy ngực tôi.

Lần này thì tôi thu người lại, không phản kháng nữa. "Hừ, cho rằng mình là chủ rồi muốn làm gì thì làm hả? Tao cũng là con người đấy!" Tôi quay người ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Giờ thì tôi cảm thấy thật chán ghét và muốn tránh khỏi cái bản mặt đó thật xa. Không phải là tôi không thể phản kháng, chỉ là tôi đã chán ngấy và mệt mỏi lắm rồi. Tôi không muốn ở đây nữa. Căng thẳng giữa tôi và Kinn cứ quanh quẩn mãi không có hồi kết, tội gì phải đối mặt với những thứ phiền phức đó chứ? Tôi ghét cái cảm giác kém cỏi này, không có chỗ nào để trút giận. Tôi ghét những lời xúc phạm đó. Đúng. Tôi thua rồi!

Rảo bước vào sân sau, tôi đứng lại châm một điếu thuốc, hút một hơi sâu rồi thở ra, cố gắng hết sức kìm nén tâm trạng của mình. Đâu phải tôi không muốn đi, nhưng nếu rời khỏi đây thì lấy đâu ra tiền nộp phạt? Tôi tức giận đá vào tảng đá trước mặt, đưa tay lên quệt đi vết máu ở khóe miệng. Thằng khỉ! Rốt cuộc mày có tư cách gì mà đối xử với người khác như thế?

Tôi châm điếu thuốc thứ hai, tìm cách bình ổn lại cảm xúc. Cơn giận cứ đang nguôi ngoai lại như muốn bùng cháy trở lại. Cảm tưởng như muốn thiêu rụi cả nơi này để cho bản thân được yên ổn. Tôi đứng khoanh chân, dựa lưng vào tường, vẻ mặt xầm xì nhìn xung quanh, bất chợt ánh mắt chạm phải bóng dáng của một cậu bé, có vẻ như là học cấp hai. Tay nhóc ấy đang cầm một cuốn truyện tranh giơ trước mặt, nhưng mắt nó thì lại dán vào tôi.

"Nhìn gì? Móc mắt giờ!" Tôi bực mình nói. Cũng chả biết đây là con ai, chắc là của bác gác cổng ở đây. Tôi vừa dứt lời, thằng bé thản nhiên bỏ cuốn truyện xuống, nhìn tôi ái ngại rồi tức tốc chạy đi.

Hút tới điếu thứ ba, tôi mới bắt đầu thấy thả lỏng hơn một chút, cũng suy nghĩ được rõ ràng hơn. Tôi thừa nhận mình đã ăn nói thô lỗ với Kinn, nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh ta được làm vậy với tôi. Còn chưa hút được nửa điếu, từ xa đã có tiếng gọi vọng tới.

"Porsche! Cậu Kinn đang gọi mày kìa." Tôi nhún vai, chán ngán ném tàn thuốc xuống sàn rồi giẫm liên tục như thể đấy là bản mặt của Kinn.

Người tới gọi dẫn tôi đến đại sảnh. Tôi chỉ nghĩ là anh ta gọi tôi tới để đứng vào hàng sau lưng anh ta và quan sát như mọi khi, nhưng vừa đặt chân vào phòng, trong đây ngoài Kinn với những vị khách vừa nãy còn có cả Khun Korn và Khun nữa. Mọi ánh mắt trong phòng đề đổ dồn vào người tôi như thể đang nguyền rủa tôi vậy, nhất là cái lão khách kia. Tôi nhìn thấy thằng nhóc đọc truyện tranh lúc nãy đang đứng ôm hờ eo lão ta. Linh cảm mách bảo tôi chuẩn bị gặp rắc rối một lần nữa rồi.

"Bố! Là tên này dọa móc mắt con!" Nó chỉ tay vào tôi, tôi chỉ còn biết đứng trơ ra đó.

"Hahaha!" Tiếng Khun cười sặc sụa như thể có trò vui để xem.

"Có thật là Porsche không?" Khun Korn hỏi, giọng hơi ẩn ẩn tức giận. Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu ngầm thừa nhận. "Xin lỗi Macao đi."

"Xin lỗi." Tôi nói với giọng điệu bình thường.

"Chắp tay vào." Giọng nói trầm trầm của người đàn ông đang ôm lấy cậu bé kia cất lên. Tôi không chịu nổi cái bầu không khí áp lực và ngột ngạt trong này nữa rồi, giơ tay lên chắp lại.

"Xin lỗi..."

"Sao không nhìn thấy hối lỗi gì vậy?" Trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi làm khuôn mặt mệt mỏi, có vẻ nhận ra điều đó, Khun Korn lên tiếng.

"Được rồi, dù sao cậu ta cũng đã xin lỗi. Cậu đi được rồi đấy."

"Chỉ thế thôi? Nó đã xúc phạm Macao đấy!"

"Tôi sẽ tự dạy lại người của mình. Porsche, đi vào đi." Khun Korn ngắt ngang. Trước khi tôi định rời đi, ánh mắt nhìn thấy vẻ mặt như đang chuẩn bị công kích của Khun khiến Khun Korn phải xua tay ngăn lại, cảm thấy sảng khoái hơn đôi chút.

"Lên phòng." Wtf? Không biết Kinn đã theo sau tôi từ lúc nào, anh ta kéo nhẹ cánh tay tôi về phía phòng của anh. Cánh cửa vừa đóng lại, xung quanh lập tức trở nên căng thẳng. Nghiêm túc mà nói, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình phải lo lắng nhiều như ngày hôm nay.

---------------------------------------------

"Hừ." Một tiếng thở dài vang lên. Anh bước vào phòng, khoanh tay và thả người ngồi xuống bàn, vẻ mặt vẫn còn khó chịu nhưng xem chừng đã dịu hơn trước.

"Ngày đầu tiên thì đốt nhà tao, giết cá thằng Khun. Ngày thứ hai thì say rượu rồi đá tao. Ngày thứ ba thì làm tao mất hết mặt mũi, lại còn đe dọa thằng em họ của tao. Haha, không nói nổi mày nữa rồi. Chỉ mới có ba ngày... Ba ngày mày ở đây và mọi thứ đều bị mày làm cho rối tung."

Thứ lỗi! Tao cũng không khác gì mày đâu. Ba ngày ở đây khiến tao phát điên! Tôi đứng im đó nghe anh ta nói. Tôi quá mệt mỏi để tranh cãi về chuyện này rồi, giờ chỉ muốn nằm vật ra đâu đó, ngủ một giấc, khỏi phải thức dậy luôn cũng được.

"Rồi sao? Mày định đá tao đi à?" Tôi trầm giọng hỏi, giọng nói mang theo vẻ kiệt sức.

"Tao đang nghiêm túc đấy. Mày có thể tôn trọng tao một chút được không?" Khuôn mặt của Kinn cũng chả khác tôi là bao. Anh ấy ngước về phía tôi, dùng giọng điệu không la hét cũng không tức giận, mà là kìm nén.

"Thế mày thì sao? Mày có làm nổi điều đó với tao không? Những gì mà mày đã làm với tao trước mặt đám vệ sĩ của mày, tao vẫn nhớ rõ hết đấy." Tôi nhớ lại, những cơn thịnh nộ cùng với những lời xúc phạm cứ thế đè nặng lên tôi. Nếu anh ta đã như thế, làm sao mà tôi có thể tôn trọng được đây?

"Nên mày định trả thù?" Kinn cười nhạt.

"Mày ngu hả? Thằng tự cao, mày không biết lắng nghe người khác nói hay sao?" Tôi khoanh tay trước ngực thở dài.

"Do mày khiêu khích tao trước."

"Tao? Tao làm gì mà khiêu khích mày? Người như mày sẽ chả bao giờ chịu nhận mình sai đâu! Thằng trẩu!" Tôi ngay lập tức vặn lại Kinn. Lúc này anh ấy đang đứng ở cạnh bàn, nghe vậy liền hít một hơi sâu và tiến về phía tôi.

"Tao đã bảo là đừng thử thách sức chịu đựng của tao." Vừa dứt lời, Kinn liền kéo tôi về phía anh ta. Còn chưa kịp phản ứng gì, tôi lại bị ném nằm ngửa ra ghế sofa. Dáng người cao cao đó nhanh chóng lao tới đè tôi lại, hai tay chống trên ghế ghì xuống khiến tôi không tài nào thở được.

"Này! Mày định làm gì?" Tôi cố rướn người và đẩy anh ta ra. Nhưng hai cánh tay đó càng tăng thêm lực ở hai bên, còn bản thân anh thì hạ người thấp xuống gần tôi hơn.

"Tao sẽ làm cho mày nhớ!" Dứt lời, khuôn mặt của Kinn tiến lại gần. Tôi hoảng hốt tới nỗi hai mắt nhắm tịt lại, quay đầu né đi. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo. Thình lình một hơi nóng phả vào cổ, sau đó cảm thấy dường như chóp mũi của anh hơi cọ vào cổ tôi khiến tôi nổi hết cả da gà. Tiếng thở dốc khiến tôi giật bắn mình, cơ thể tôi phản ứng một cách mãnh liệt, quá sợ hãi đến mức bật lên thành tiếng.

"Thằng chó! Mày làm cái đ** gì vậy?"

Cả người tôi co lại, cổ ngoẹo sang một bên để tránh bị nhột, nhưng anh ta vẫn không có ý định từ bỏ. Anh giữ chặt lấy tôi và đặt chiếc môi mềm mại lên khóe cổ hôn nhẹ. Tôi không hiểu tình hình bây giờ là sao, trong đầu cứ quay mòng mòng một đống câu hỏi. Cổ họng thì nghẹn lại, toàn thân run rẩy như mất hết sức phản kháng. Theo sau đó một cơn đau nhói truyền đến khiến tôi bừng tỉnh, hoảng hốt hét lên.

"Aaaaaaaaaaa! Thằng chó Kinn!" Anh ta cắn mạnh vào cổ tôi và nghiến chặt nó một lúc lâu, cứ như vậy, tôi cảm nhận được những chiếc răng nanh của anh ta đang dần vùi sâu vào cổ, đau đến mức không nói nên lời.

Tôi vùng vẫy trong cơn đau đớn nhằm thoát khỏi nó. Được một lúc thì Kinn rời khỏi người tôi và đứng dậy. Tôi vội vã đưa tay lên cổ, có cả máu chảy ra từ vết cắn vừa rồi.

"Mày là chó dại sao?" Tôi cáu kỉnh gắt lên, nhưng anh ta chỉ cười nhìn tôi, hai tay đút túi quần rồi thản nhiên ngồi xuống.

"Tao chỉ lặp lại những gì mày đã làm với tao thôi." Anh đáp, vẻ mặt so với trước kia đã thoải mái hơn trước nhiều.

"Mẹ kiếp! Tao nhất định sẽ bắt mày trả đủ!" Tôi túm lấy cái bình định ném về phía anh ta, nhưng Kinn chỉ tay về phía tôi.

"Nếu mày muốn bị đánh lần nữa thì cứ việc."

Tức mà không làm gì được, tôi chỉ đành đập mạnh cái bình xuống bàn kính, trong đầu còn đang chửi rủa anh ta, tiếng mở cửa bỗng vang lên.

"Mày không biết gõ cửa à?" Kinn quay đầu lại hỏi anh trai mình. Khun đang đứng ló mặt qua cánh cửa, mỉm cười lém lỉnh dắt theo Pete đi vào. Trái lại với cậu chủ của mình, mặt Pete thì lại nhăn như khỉ.

"Không thích thì lần sau khóa nó vào." Khun trả lời, sau đó kéo tay Pete rồi đẩy câu ta bổ nhào về phía trước. "Ê Kinn."

"Gì?" Kinn nhíu mày hỏi.

"Tao mang thằng này tới đây để đổi. Tao thích cậu ta, để tao dùng cậu ta cho." Tên điên đó chỉ tay vào mặt tôi trong khi thả mình ngồi xuống ghế. Tôi cũng tự chỉ tay vào mình, bày ra bộ mặt không tin nổi.

"Không phải hắn giết cá của mày sao?" Đôi mày của Kinn vẫn tiếp tục cau lại.

"Nhưng cậu ta đã dọa chọc mắt Macao, nên tao sẽ tha thứ."

Khun bước tới rồi sờ nắn cánh tay của tôi, sau đó đi xung quanh quan sát tôi một hồi, thích thú vỗ tay.

"Nào, đi! Về phòng với tao!" Hắn cầm lấy cổ tay tôi và kéo đi.

"Cậu Khun! Đừng đùa như vậy nữa ạ." Pete nói, nhưng ánh mắt thì có vẻ vui vẻ lắm.

Bab berikutnya