Cứ tưởng bản thân đã vĩnh viễn ngàn thu, không ngờ cô lại tự mình kích phát thể chất dị ẩn Nghịch chuyển thời gian, trở về tận mười năm quá khứ. Cuộc sống của cô bắt đầu đảo lộn cô hợp tác với anh để báo tử thù với chồng trước. Một kiếp này cô đánh đổi tất cả cũng muốn bù đắp cho anh, bắt đầu từ vô tận áy náy đến yêu thương chết đi sống lại. Hai người hai sứ mệnh tại thân... Vũ trụ này nguy cơ tứ phía, cô và anh cùng nhau tu tiên, bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Phía trước lại quá nhiều khó khăn... Hai kiếp vấn vương liệu hai người có thể ở bên nhau hay cuối cùng lại bỏ lỡ nhau... Cùng dõi theo hành trình của cả hai nhé các độc giả thương mến ❤️❤️❤️
Hôm nay là sinh nhật Minh Phượng
Cô phát hiện bản thân mình trùng sinh rồi, cô của tương lai trở về năm bản thân đón sinh nhật thứ mười tám, khởi đầu cho chuỗi bất hạnh điên cuồng sau này của cô.
Đầu cô đau đớn không thôi, cảm giác bản thân như muốn hòa tan với thiên địa.
Cô không biết bản thân mình nên vui hay nên buồn, sống lại có thể làm chủ lại cuộc đời, sửa lại được những sai lầm sau này hay không, nhưng có một điều chắc chắn cô sẽ trả lại cặp đôi phụ bạc kia một cách xứng đáng.
Nhìn từng giọt nước biển truyền vào cánh tay, cô lại đưa mắt nhìn đứa bạn thân chí cốt đang lo lắng đến tái mét mặt mày. Cô xúc động nước mắt đảo vòng quanh, ôm chặt lấy bạn thân khóc lớn.
- Hanna! Mình có thể gặp lại cậu rồi, hãy tha thứ cho mình, mình...
Cảm ơn vì khi cô sống lại, người bạn này vẫn còn sống, vẫn còn yêu thương cô quan tâm cô như vậy.
Một lần chết đi, cô rốt cuộc đã nhìn thấy bộ mặt thật giả của con người. Người bạn thân này, năm lần bày lượt cứu vớt cô, khuyên ngăn cô tỉnh ngộ, thậm chí bị cô liên lụy mà mất đi cả tính mạng, cô sống lại lần này nếu như còn không biết hối cải thì cô đúng là súc sinh.
Nỗi đau này khiến cô gặm nhấm bao đêm, ăn mòn hết thảy sự sống mà cô tích góp được bao nhiêu năm
Cỏ…
Cô thật sự rất ghét bị tính toán…
- Nói cái gì thế! Chỉ bị rạn đốt xương ngón chân thôi, đâu có đụng hỏng não.
Nhiều năm như vậy lại được nghe giọng nói quen thuộc này, cô ôm chặt lấy bạn thân khóc càng lớn hơn, có rất nhiều lời muốn nói, câu xin lỗi đã nói không biết bao nhiêu lần mỗi đêm, những lời hối hận muộn màng cứ nghẹn đắng cổ họng khiến cô không thốt nên lời.
Cô không có cách nào giải thích được chuyện của mười năm sau, thôi thì cứ để cho thời gian cô sẽ từ từ đền bù cho người bạn này vậy.
Xung quanh các bệnh nhân khác cũng quay đầu nhìn về phía bên này, có thể là do Minh Phượng khóc khá lớn tiếng, hoặc là thoạt nhìn tới tâm trạng cô quá đau thương, Hanna khẽ đứng hình khi lần đầu thấy Minh Phượng khóc như vậy.
- Hanna! Xuất viện đi mình không sao! Hôm nay có thể sang ngủ cùng mình không.
- ok
….
Sinh nhật thứ mười tám, cô sảy ra tai nạn vì chỉ muốn nhanh chóng đi mua một bức tranh cho người cô đã theo đuổi hai năm chỉ vì câu nói tùy tiện "anh thích" của hắn.
Trong lúc cô vẫn đang nóng lòng xoay quanh lấy lòng người con trai kia thì anh ta đang hớn hở đi dự lễ trưởng thành của em họ cô.
Người ta nói không ai treo cổ trên cành cây lần thứ hai, nhưng cô treo cổ trên cành cây này những mười hai năm. Đến cuối cùng cô bị phản bội ám toán nhục nhã đến chết.
Khốn kiếp!!!
Lần này cô nhất định sẽ không sai lầm như thế nữa.
- Hanna! Mình rất ủng hộ cậu theo đuổi nghệ thuật, mình sẽ giúp cậu tiến vào làng giải trí. Sau này mình sẽ là cái ô che trở cậu, bất cứ ai cũng không thể chèn ép cậu, ép buộc cậu làm những gì bản thân cậu không muốn.
Hanna nhìn bóng dáng cô gái xinh đẹp dưới ánh nắng, bất giác có một loại xúc động không nói nên lời. Ánh mắt nghiêm túc kia làm cô thoáng thấy xửng sốt, đây là cô gái vẫn luôn khép ẩn nhẫn một mực thu liễm mình đấy ư. Tại sao cô có cảm giác như một người từng trải kiên định như vậy. Chuyện gì khiến cô chịu đả kích như vậy, lẽ nào chỉ vì thằng khốn kia hay sao.
Nét đau thương không thể che dấu được tràn qua đôi mắt của Minh Phượng khiến Hanna lần đầu tiên cảm giác mình không thể hiểu được người bạn này.
- Minh Phượng cậu đang nghiêm túc đấy ư? Cậu phải biết rằng khi bước chân vào con đường giải trí này rất khó khăn, thậm chí sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ. Cô gái bé nhỏ nhà cậu đang mơ ước viển vông gì đó.
- Hanna! Hãy tin tưởng mình!
Minh Phượng không nói gì nhiều, ánh mắt sáng rỡ và đôi môi đỏ hơi mím lại. Phải cô đã vạch ra một con đường tương lai sau này rồi, nếu chuyện tương lai sảy ra đúng như cô đã trải qua vậy thì cô chỉ cần cố gắng nắm bắt thời cơ chuyển mình là được.
Hai người dìu nhau tiến lên xe taxi, cả quãng đường luôn có bóng một người con trai lặng lẽ giữ một khoảng cách nhất định, nhìn về phía hai cô với ánh mắt man mác buồn.
Tối, Hanna và Minh Phượng ngủ tại căn nhà nhỏ của Minh Phượng.
Gia đình Minh Phượng giàu nhất nhì Hải Thành cô được sống như một cô công chúa nhỏ, căn nhà nhỏ này ba mẹ cô mua lại từ một người bạn thân để giúp cô ở lại trên Thủ đô học Trung Học.
Cô vì muốn theo đuổi người con trai kia đã bất chấp rời xa gia đình đi học tại một nơi xa như thế giờ nghĩ lại những năm điên cuồng sai trái kia thật nực cười biết bao.
Những người đã đối tốt với cô, cô sẽ dùng cuộc đời này để đánh đổi bù đắp lại hết thảy. còn những người đã phụ bạc cô, phản bội cô, đời này cô sẽ không để họ được sống yên ổn.
Cô nhớ năm cô mười tám có một biến động về mạng xã hội Facebook, cô sẽ tìm hiểu xem giá cổ phiếu mấy trang mạng này đã lên sàn hay chưa, nếu kịp cô sẽ đầu tư một số tiền sau này sẽ mở rộng vốn đến trăm lần, món hời này trước kia cô đã rất tiếc rẻ, hiện tại nếu đã có cơ hội cô nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Minh Phượng ngồi trên giường ăn đĩa trái cây Hanna gọt đầu óc đang nhảy hết công xuất tìm tòi các thông tin mà mình biết được kiếp trước để kiếm tiền. Mặc dù cô hiện tại dư dả tiêu xài, nhưng chung quy vẫn chỉ là tiền ba mẹ chu cấp. Qua một kiếp nhân sinh cô đã triệt để thấu đáo hai chữ tiền và quyền.
- Điện thoại của cậu kìa, tin nhắn reo nãy giờ, mọi khi để ý tin nhắn của thằng khốn đó lắm cơ mà, sao hôm nay như người mất hồn như thế.
- Mình đang nghĩ cách làm giàu.
Minh Phượng ánh mắt vẫn hờ hững không chú định, trong đầu không ngừng lùng sục mọi thông tin cố gắng vạch ra nhanh nhất con đường cần phải đi.
- Ông trời của tôi ơi, cậu chê mình còn nghèo sao?
Hanna méo mó suy nghĩ xem rốt cuộc là vấn đề ở đâu.
- Nào ăn chút gì đã, cả ngày chưa ăn uống tử tế rồi - Hanna bưng cho Minh Phượng một tô cháo gà thơm phức mua ở dưới lầu.
Như nhìn thấu suy nghĩ của bạn, Minh Phượng khẽ cười khổ trong lòng, trước kia cô vẫn luôn là người không giỏi biểu đạt, luôn sống nội tâm, tuy gia đình khả giả nhưng không hề hoang phí, hiện tại cô có thể sẽ thay đổi rất khác dù sao cũng đã trải qua mười năm lăn lộn trưởng thành, lí nào còn ngây thơ như cô gái mới lớn nữa.
Cô vốn dĩ có một người giúp việc đã làm nhiều năm của nhà cô, nhưng gia đình chị Thơ có chút việc nên mới xin nghỉ mấy ngày nay. Nếu không một mình cô ra ngoài ở ba mẹ sẽ không yên tâm đồng ý đâu.
Sống ở hiện đại hóa mười năm tương lai, trở về năm vẫn còn xài máy nhắn tin, cô nhìn cục gạch trong tay, ánh mắt có chút khác lạ. Chuyện cần thiết nhất bây giờ là nên mua một chiếc điện thoại hẳn hoi tử tế.
Mở dòng tin nhắn vội còn sai chính tả cô thầm nhủ mình cần sáng xuốt kiên định hơn.
"Anh vừa mới làm việc cho ba nên bây giờ mới đọc được tin nhắn của em, anh ăn cơm trưa rồi, bây giờ đang dự chút tiệc với ba?"
Minh Phượng tắt điện thoại trong lòng mắng chửi Thưởng Mạnh Quân giả tạo cự điểm, cô còn không biết hắn bây giờ hiện tại đang ở đâu sao. Vẫn luôn là phong cách hờ hững nhưng không quên bơm cho cô một lời giải thích muôn thủa.
Minh Phượng nhảy cà nhắc tới bàn máy tính đăng thông tin bán bức tranh cổ kia đi. Cô hiện tại cảm thấy muốn làm việc lớn thì phải có thật nhiều tiền, bản thân mình hiện tại thiếu nhất là nhiều tiền đây.
Thoáng nhìn qua chiếc gương trên bàn cô giật mình, đây là cô năm mười tám tuổi, không phải bà cô xấu xí trong mắt đôi gian phu dâm phụ kia, năm cô 30 tuổi quả thực thanh xuân đã quay lưng với cô từ lâu rồi, ngày cô vào tù bản thân đã thấm đẫm những đau đớn tuyệt vọng mệt mỏi cố chấp vì một người. Nhìn mình hiện tại trong gương cô hạ quyết tâm mình sẽ không còn là một con ngốc mặc cho người khác lợi dụng nữa.
Bản thân đã đi hết một nửa cuộc đời, hiện tại đấu với những mánh khóe của đám trẻ ranh này cô có thể thua thì cô đúng không đáng để sống lại.
Hôm nay ngày 29 tháng 5, vừa là ngày sinh nhật vừa là ngày giỗ, cô sẽ đời đời khắc ghi những kẻ đã ám toán cô….
Đăng thông tin lên mạng và một tấm hình phân giải không cao lắm, cô lựa chọn mãi mới được một trang bán uy tín. Cô biết rất nhanh có người sẽ có người tìm nó.
Cô phải nhờ vào mối quan hệ của cha cô, hỏi thăm kiên trì rất lâu mới thuyết phục được gia chủ kia bán bức tranh này.Kiếp trước sau khi cô tặng bức tranh cho Thưởng Mạnh Quân, hắn đã không ngần ngại đăng thông tin lên và bán được giá gấp ba với số tiền cô mua được.
Chuyện đó cô biết được cũng chỉ là tình cờ vài tháng sau đến phòng triển lãm tranh gặp được, lúc đó cô còn chất vấn hắn tại sao đem bán bức tranh đi, hắn đổ lỗi bản thân mình hớ hênh bị trộm mất. Cô còn ngây thơ tin tưởng hắn một thời gian rất dài.
Sau đó Hanna cũng biết, rất tức giận đi tìm gặp chủ phòng triển lãm đó hỏi xem người bán là ai, không ngoài dự đoán, Thưởng Mạnh Quân tự mình đến trao đổi vụ mua bán này. Nhưng cô một kẻ mù quáng không tin lời của Hanna, vẫn cho rằng bạn thân cô không thích Thưởng Mạnh Quân nên mới đổ lỗi cho rằng bạn cô cố tình phá đám không cho cô theo đuổi Thưởng Mạnh Quân
Năm đó con gái theo đuổi con trai rất bị người ngoài đánh giá, nhưng cô cho rằng chuyện không quan trọng, quan trọng là hạnh phúc tự mình cố gắng theo đuổi, giờ nghĩ lại mới thấy mình quá ngây thơ rồi, để người ta lời dụng sự yêu thích của mình những mười hai năm.
Chuông cửa làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Hanna chủ động đứng dậy giúp cô mở cửa không thấy ai gửi, Hanna ôm thùng quà vào, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Minh Phượng kiếp trước nhớ rất rõ bản thân mình nhầm lẫn cho rằng Thưởng Mạnh Quân tặng quà mình vì áy náy, nhưng mãi về sau này cô mới biết món quà đó không phải của hắn, cô cũng biết món quà đó của ai, một người cô nợ không thể nào trả hết được của kiếp trước. Cô cũng không biết sau khi mình chết đi người đó sau đó có còn quan tâm đến cô nữa hay không, ở kiếp này cô thật sự muốn cảm ơn và bù đắp cho người đó rất nhiều.
Cô cầm máy nhắn tin nhắn đi một dòng tin nhắn, hồi hộp chờ rất lâu nhưng vẫn không nhận được hồi âm, cô hơi nản liền quyết định đi ngủ trước dù sao loại chuyện này cũng không thể gấp được.
Ngày cuối cùng của tháng năm,,,
Hôm nay Phổ thông Nguyên Thanh bế giảng, Hanna giúp cô đón một chiếc xe taxi đến trường, cô mặc dù rất không quan tâm đến ngón chân băng bó kia lắm, nhưng đi lại quả thận không tiện.
Trước cổng trường Phổ thông lớn thứ nhất tỉnh, học sinh nườm nượp tiến vào, có ít nhất đến gần năm nghìn học sinh, cổng trường cao dốc trải dài màu áo trắng và áo dài tân thời của học sinh.
Sớm nay Minh Phượng và Hanna cũng thay mỗi người một bộ áo dài màu trắng truyền thống.
Nhìn thấy Minh Phượng đi cà nhắc có rất nhiều người tiến tới hỏi thăm, dù sao cô cũng rất được hoan nghênh và có chút tiếng tăm trong trường. Bản thân tự dưng được trở về thời học sinh, cô có chút bùi ngùi, kiếp trước cô thật sự quá chú trọng vì một người nên không còn nhớ cảm giác bế giảng cuối cùng của quãng thời học sinh thế nào. Hiện tại được sống lại, cô thật sự rất trân trọng cái cảm giác tuyệt vời lúc này.
- Minh Phượng em không sao chứ, hôm qua không nhận được tin nhắn của em, anh rất lo cho em.
Minh Phượng nhất thời cứng người, Hanna rất nhanh đã nhìn ra một chút run rẩy cùng phẫn nộ trong mắt Minh Phượng, cô cũng rất tò mò vì sao Minh Phượng có thái độ khác lạ như vậy. Dù sao Minh Phượng vẫn luôn rất để ý tới chuyện của Thưởng Mạnh Quân.
Minh Phượng hít sâu một hơi, đè nén rất cả tâm trí hận thù xuống đáy lòng. Cô không chỉ trà trù một mình Thưởng Mạnh Quân, cô còn phải dìm cả dòng họ Thưởng xuống, người có lỗi không chỉ một mình Thưởng Mạnh Quân. Cả dòng họ Thưởng khắp nơi chèn ép moi móc tiền của nhà cô, thậm chí nuốt sống hết công ty Đá quý Trang sức mà ba mẹ cô gây dựng nên. Cô sẽ chậm rãi tính sổ với từng kẻ một nhà họ Thưởng.
- Em rơi mất điện thoại nhà em họ chưa kịp lấy về, tối qua là tiệc Sinh nhật của em họ em.
Minh Phượng đè giọng của mình xuống, hơi tỏ một chút thái độ áy náy, rất nhanh cô bắt được một chút ánh mắt hốt hoảng của Thưởng Mạnh Quân
- Tối qua em cũng đi nhà hàng Phần Thiên ư? Sao anh không gặp em?
- À thì ra tối qua em họ em tổ chức tại Phần Thiên, thật ra em không được mời tới đó, em qua nhà đưa quà chúc mừng cho em họ thôi.
Giống như biết mình lỡ lời, Thưởng Mạnh Quân thoáng chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh hắn biết Minh Phượng rất quan tâm tới hắn, dù hắn có nói sai thành đúng cô cũng không phản bác tý nào.
- Minh Phượng sao cậu mau quên như vậy, cái điện thoại của cậu hôm qua chẳng phải bị vỡ nát bét rồi hay sao - Hanna cố tình nói, còn tỏ ra một chút sửng sốt, cô đã lập tức nhìn ra Thưởng Mạnh Quân đang bối rối
- Sao lại vỡ nát bét?
- Hừ! Thưởng Mạnh Quân, còn nói rất lo lắng rất quan tâm tới Minh Phượng, anh cất ngay cái thái độ giả tạo ấy của mình đi, tôi nhổ vào hôm qua sinh nhật của Minh Phượng quà anh nói chuẩn bị cho Minh Phượng đâu? Hôm qua thiếu chút nữa thì Minh Phượng về gặp ông bà anh ở đâu sao không tới hỏi thăm cô ấy? Anh dám đứng đây chất vấn cô ấy không trả lời tin nhắn của anh? Anh là cái gì của Minh Phượng?
Hanna đã nhìn ra vấn đề, Minh Phượng đã biết Thưởng Mạnh Quân nói dối, cũng biết hắn ta hôm qua đã dự tiệc trưởng thành của em họ cô, tối qua cô căn bản không hề qua nhà em họ, cả ngày hôm qua cô bận đi mua tranh từ sáng sớm, sau đó bị tại nạn phải nằm viện tới nửa ngày rồi xuất viện về nhà. Điện thoại đương nhiên cũng không hỏng, chẳng qua Minh Phượng không trả lời mà thôi
Thưởng Mạnh Quân giật mình, hắn căn bản không biết hôm qua là sinh nhật Minh Phượng, cũng không hề biết tới chuyện cô ta bị sao, hắn chỉ hời hợt nhắn một cái tin nhắn đi như mọi khi mà thôi, cho tới tận sáng nay không hề thấy tin nhắn phiền phức như mọi lần thì mới mở tin nhắn ra thấy Minh Phượng không hề trả lời lại tin nhắn của hắn.
Mọi khi tốc độ trả lời tin nhắn của Minh Phượng rất nhanh, hầu như chỉ mấy phút sau đó hắn đã thấy tin nhắn hồi âm, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy mình để ý như thế chuyện người con gái vẫn luôn rất quan tâm tới mình hôm nay lại phớt lờ tin nhắn của hắn.
Hắn là một kẻ tự phụ, mặc dù có chút bản lĩnh nhưng rất thích mình trở thành cái rốn của vũ trụ, căn bản không cho phép việc có người bỏ qua tin nhắn của mình, nên hắn hôm nay cố ý tới tìm trước để chất vấn việc này.
Mặc dù Minh Phượng rất xinh đẹp, nhưng vóc dáng lại không được đẹp như em họ của cô. Hắn nghe lời gia đình cố gắng giữ mối quan hệ mập mờ với cô để được tiến gần tới ngành Trang sức Đá quý của gia đình cô. Nhà họ Thưởng cũng nhìn ra tầm phát triển của Ngành đá quý cho nên rất quan tâm tới công ty Minh Thành của cha cô.
- Minh Phượng anh xin lỗi, anh thật sự không biết em bị làm sao, hôm qua anh thật sự hơi bận nên không chú ý tới em, trưa nay…
- Kim ca ơi!!!