webnovel

Chương 5

Chúc mọi người khoẻ mạnh để đọc truyện vui vẻ nha. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nha.

... ...

- Aiz, thế này cũng không được!

Limer lại vò một bản nhạc nữa rồi vứt nó đi. Từ chiều tới giờ cô đã viết tới năm sáu bản nhạc nhưng chẳng thể nào ưng ý nổi một cái. Ngay lúc này thì điện thoại của cô kêu một cái ting! Nghe thấy tiếng chuông thông báo, Limer liền nghỉ tay rồi lướt điện thoại xem. Vừa cầm điện thoại lên, đập vào mắt cô là hot search: " Đối thủ một mất một còn được As tổng nấu ăn cho. "

Không chần chừ, Limer ngay lập tức bấm vào xem. Ngay trang đầu chính là hai bài đăng của Dracy. Limer bây giờ mới biết là Dracy đã về và thậm chí còn nấu ăn cho cô. Ngay lập tức, Limer liền bình luận phía dưới bài đăng thứ hai của Dracy là:

" Xong rồi, đang xuống! "

Và thế là fan cp lại được dịp hú hét trong khi fan only hai phía thì đang phải khổ cực vớt vát cho hình tượng độc thân của idol nhà mình.

Dracy thấy bình luận của Limer thì mỉm cười rồi cất máy đi. Thật sự là một con người vô tư mà.  Limer không biết là việc cô bình luận bài của Dracy sẽ gây nên làn sóng như thế nào sao? Dracy lắc đầu rồi lại ngồi chờ Limer xuống ăn tối với mình.

...

" Mùi thơm quá! " - Vừa đi đến cầu thang thì mùi hương của thức ăn đã bay đến mũi của Limer. Đối với một cô gái không ăn gì từ trưa tới giờ như cô hẳn là phải đói lắm. Nghĩ đến bàn ăn ngon lành kia, Limer nhanh chân chạy xuống cầu thang và đi vào phòng bếp.

- Tới rồi, rửa tay rồi ngồi ăn đi.

Dracy liếc nhìn Limer rồi nói. Limer nghe thấy thế cũng không vội ngồi vào bàn mà đi rửa tay trước. Tất nhiên là để đảm bảo sức khoẻ rồi, nếu như cô mà ốm yếu thì sao đi làm idol được.

Rửa tay xong, Limer liền kéo ghế ra và ngồi vào bàn. Dracy thấy Limer ngồi vào rồi thì cũng bắt đầu động đũa và ăn trong một cách im lặng.

Dracy thì không muốn nói trong khi Limer thực ra lại rất khó xử, đây là lần đầu tiên mà cô phải ngồi ăn một bữa ăn gượng gạo như thế này. Cô không hề biết rằng thực ra Dracy đã không để bụng chuyện ngoài cổng trường nữa. Dù sao thì Dracy mới là người đạp gãy chân người hầu của Limer. Dracy còn không xin lỗi thì Limer việc gì mà phải lo lắng. Mang theo tâm trạng không thoải mái. Limer gắp một miếng xa lát bỏ vào miệng mình. Salad được làm rất tốt, gia vị trộn không quá chua hay mặn mà rất là thanh đạm. Gắp một miếng rồi lại một miếng, món này đến món khác. Limer không nhịn nổi nữa mà bật thốt lên:

- Ngon quá, cô nấu ăn được đấy!

- Ngày mai cô nấu.

" Vừa mới khen xong thì bắt người ta đi làm việc, đây là thể loại người gì vậu chứ?! " - Limer nghĩ, cô bắt đầu suy nghĩ lí do để từ chối.

- Tôi... Tôi không nấu đâu!

- Cô không nấu thì mai cô khỏi có cơm ăn.

Được rồi, Limer đâu có ngờ là Dracy phũ phàng đến thế chứ. Thôi thì sự bất hoà giữa hai người cũng đã được giải quyết. Đồ ăn cũng rất ngon nên Limer cũng dễ dàng đồng ý chuyện nấu cơm.

Ngày hôm sau, Dracy sẽ không ngờ rằng vì một câu nói của mình mà căn bếp tinh tươm của cô đã gặp phải thảm kịch.

...

Từ ở trong thư viện mà mấy tiếng lộc cộc, loảng xoảng ngoài phòng bếp vẫn cứ vang vào. Dracy không thể chịu nổi nữa, cô gập quyển sách lại rồi đặt nó về lại giá sách. Đẩy cửa bước ra thì đã thấy Limer đang bưng đồ ăn ra bàn. Được rồi, nhìn cái dáng vẻ nhếch nhác của Limer khi lần đầu vào bếp rất buồn cười. Nhưng mà Dracy sẽ không cười đâu, cười người đã nấu ăn cho mình là một điều rất bất lịch sự, Dracy nghĩ.

- Khụ khụ!

Limer bưng đồ ăn ra xong thì liền chống tay lên bàn ho sặc sụa, Dracy liếc nhìn một cái liền biết hẳn là cô nàng bị sặc khói bếp.

Vỗ vỗ lưng của Limer cho cô đỡ ho, Dracy không nói gù nữa mà liền đi rửa tay rồi ngồi vào bàn. Vì Limer quên mất hôm nay tới phiên cô nấu ăn cho nên Dracy lần đầu tiên ăn tối trễ như bây giờ, tám giờ tối mới có cơm ăn.

Những tưởng là đã được ăn uống ngon lành nhưng không, Limer vừa gắp một miếng cá bỏ vào miệng thì vẻ mặt liền khác đi. Dracy nhíu mày nhìn cô, lo lắng hỏi:

- Làm sao vậy?

Limer trông cứ như là bị nghẹn, một tay ôm cổ họng tay còn lại cứ với với, miệng nói chữ được chữ không:

- N... N...

- Đây nè!

Khỏi cần Limer nói thêm thì Dracy cũng đã biết là cô nàng bị nghẹn. Cô đẩy ly nước về phía Limer, sẵn sàng gọi xe cấp cứu ngay khi cần.

- Cảm ơn.

Limer uống nước xong thì có vẻ đã dỡ nhiều, gương mặt cũng thoáng hồng hào trở lại. Dracy thấy lạ nên mới đưa đũa gắp miếng cá trên dĩa mà Limer vừa lấy. Vừa cho vào miệng thì ngay lập tức cô đã nhổ nó ra.

- Cô nấu ăn kiểu gì vậy? Cá gì mà toàn xương thế này?

Lần đầu tiên trong đời, Dracy thấy có người nấu cá mà xương cứ mắc tứ tung hết chỗ này đến chỗ kia. Dracy thật không hiểu nổi ngoài mặt con cá đẹo đẽ mà bên trong sao cứ như lại bị lộn nhào vài vòng rồi nhét đầy xương vào.

- Tại vì hồi nhỏ mẹ tôi toàn nấu cho tôi ăn cá này. Nên... Nên là tôi không biết phải lấy xương cá ra... Nên... Nên...

Limer lắp bắp khi thấy Dracy ngay lập tức nhổ cá của mình ra. Lần đầu tiên trong đời cô bị người khác chê bai, còn là chê bai một cách thậm tệ nữa. Trước đây cô mà làm sai cái gì thì cùng lắm là bị nhắc nhở rồi được chỉ dạy cho chỗ sai chứ chưa có ai từng đối xử với cô như Dracy cả.

- Đây là đồ cho người ăn à? Mặn chát! Còn cái này thì cháy hết rồi! Sao cô không biết bỏ đi, còn ăn làm gì!

Dracy nếm cái này rồi chỉ cái kia, không tiếc muốn lật cả bàn ăn lên để cho vào thùng rác. Limer nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô thì liền bị doạ sợ:

- Tôi... Tôi... Tôi không biết.

Bây giờ Dracy bỗng nhiên nhận ra một chuyện nếu như Limer nấu ăn không ngon thì cũng chẳng đến nước này.

- Từng này tuổi rồi mà cô không biết nấu ăn à?

Limer bị mắng cho cẩu huyết đầy đầu, không lâu sau thì mắt liền đỏ ửng cả lên:

- Tại vì mẹ tôi toàn nấu cho tôi ăn không... Khi... Khi mẹ mất thì có đầu bếp... Hức... Nấu...

Thấy người ta sắp khóc, Dracy cũng không làm khó Limer nữa. Dù sao thì lần đầu nấu ăn đâu phải ai cũng giỏi.

- Haiz, thôi bỏ đi. Nếu như không biết nấu ăn thì sao không mua đồ đóng hộp hoặc đồ ăn sẵn? Cô ngốc thế.

Limer nghe thấy thế thì giãy nảy, nếu như không phải ban đầu Dracy nói thế là xong rồi sao, hại cô phải loay hoay trong bếp gần hai tiếng đồng hồ.

- Tôi không biết... Tại... Tại vì cô bảo là phải nấu mà...

Dracy nghe thấy thế thì chỉ biết trợn mắt lên trời, thầm than trên đời sao lại có người ngốc đến thế.

- Vậy thì nhớ lấy, lần sau nếu không biết nấu ăn thì gọi đồ ăn về, nhớ kĩ rồi chứ?

Limer nghe đến đây thì liền gật đầu như giả tỏi, chờ Dracy nói tiếp.

- Ừm ừm.

- Sau này thứ hai, tư, sáu, chủ nhật sẽ là tôi nấu ăn. Ba, năm, bảy thì đến lượt cô. Không biết nấu thì cứ gọi đồ về. Coi như là một ngày ăn ở nhà một ngày đi ăn ở nhà hàng vậy.

- Ừm.

- Còn cả việc dọn nhà nữa. Nếu như cô gọn gàng thì không có gì phải lo. Phòng mình cô tự dọn đi. Còn phòng khách, bếp và mấy chỗ khác hai tuần dọn một lần. Tôi sẽ dọn chung với cô.

- Ừm.

Cứ thế, Dracy dặn dò một câu thì Limer liền gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ hết những gì mà Dracy đã nói.

- Mau dọn chỗ đồ ăn này đi, tôi gọi đồ khác về cho cô ăn, bây giờ không có thời gian mà nấu nướng gì nữa.

Nghe đến bản thân mình vẫn còn được ăn cơm, Limer mừng muốn rớt nước mắt.

- C... Cảm ơn.

Dracy thấy Limer như thế thì rất buồn cười, chỉ là nếu cô cười thì sẽ đánh mất thái độ lạnh lùng của bản thân.

- Không có gì, đằng nào tôi cũng cần ăn.

Cứ thế, hai cô gái mười tám tuổi vào tám giờ tối liền lên mạng đặt đồ ăn về. Mười phút sau, một loạt những cái máy bay không người lái đã mang đồ ăn đến cho hai người. Limer và Dracy lại trôi qua một ngày bình yên.

Bab berikutnya