Bấy giờ ở Lữ Hoa trấn , Hàn Gia xung quanh bao bộc bởi biển lửa xung quanh ai ai cũng quây xem cảnh tượng đó , xung quanh bách gia tiên môn bao quây phủ Hàn Gia , Hàn chủ đang đứng ở trước cửa trên người đẫm máu chắn đường những tiên môn kia
" Hàn Phong Liễm ngươi cấu kết yêu tộc , phản bội tiên môn !!! " Một vị tiên sinh râu trắng hét lên chỉ vào mặt của Hàn Phong Liễm
" Cấu kết yêu tộc ? Các ngươi ai ở đây thấy ta cấu kết yêu tộc ? " Hàn Phong Liễm phun ra một nhúm máu gương mặt tuấn nhã nhếch môi lau đi máu tươi bên miệng
" Ngươi còn chối cãi , ai ở đây cũng biết ngươi giữ tà vật yêu tộc nghe nói đồ vật đó vô cùng nguy hiểm " Lão tiên sinh kia lại nói tay còn cầm lấy kiếm chỉ vào mặt y
" Haha cả một lũ tiên môn bách gia chẳng biết thị phi phải trái há có uổng cho danh xưng của các ngươi ? " Hàn Phong Liễm bật cười to thanh âm càng lạnh lẽo vô cùng " Vậy hôm nay các ngươi ép ta cũng đừng trách ta "
Sau đó 2 bên giao chiến , Hàn Phong Liễm 1 tay cầm kiếm chiến đấu hơn trăm người của tiên môn kia , bấy giờ lại có giọng nói nhè nhàng yếu ớt kia vang lên khiến Hàn Phong Liễm lập tức ngưng lại nhìn về phía phát ra tiếng nói kia
" Phong Liễm " Kim Tử Tố yếu ớt gọi lớn tên của phu quân mình , đó chính là phu nhân của Hàn chủ , nhan sắc khuynh thành , cầm kì thi hoạ đều giỏi giang vô cùng bây giờ nhìn nàng lại vô cùng nhếch nhát
" Tố Tố mau đi đi " Hàn Phong Liễm xoay người né 1 kiếm kia hét lên
" Không ta không đi ta muốn ở bên cạnh chàng " Kim Tử Tố cố gắng đi đến bên cạnh Hàn Phong Liễm nhưng không ngờ phía sau lại bị 1 kiếm đâm tới
" Phong Liễm !!! " nhưng đã được Hàn Phong Liễm đỡ được 1 tay đánh bay cái tên vừa đâm tới
" Tố Tố nàng thật ngốc nếu cả nàng cũng mất con của chúng ta Huyền nhi phải làm sao ? " Hàn Phong Liễm ôm Kim Tử Tố giọng nói khàn khàn 1 kiếm kia đâm thẳng vào tim gắng gượng ôm lấy người mình yêu
" Phong Liễm không ! Không chàng không thể chết ta và huyền nhi điều cần chàng " Kim Tử Tố hai mắt nước mắt trào ra nâng lên gương mặt của Hàn Phong Liễm
" Ta xin lỗi nàng , để nàng phải 1 mình là ta không tốt khụ " vừa nói xong Hàn Phong Liễm liền ho ra 1 ngụm máu lớn hai mắt mơ màng nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy
" Ta đi cùng chàng , Phong Liễm chàng với ta cùng đi ta sẽ không để chàng cô đơn ở đó " nói rồi Kim Tử Tố vòng ra 2 tay nắm lấy chui kiếm phía sau Hàn Phong Liễm ép sát ngực mình vào ngực của đối phương dùng sức
* Xoẹt
thanh kiếm kia cả thân đều xuyên qua người Hàn Phong Liễm và Kim Tử Tố
" Tố Tố , nàng thật ngốc nhưng kiếp sau ta vẫn muốn cùng nàng " Hàn Liễm Phong sửng sốt rồi lại ôm càng chặt hơn ta thật sự thua nàng rồi
" Được ta cùng chàng đi " Kim Tử Tố nở 1 nụ cười liền gục xuống
Sau đó cả những người bên cạnh điều thấy hai người bọn họ ngã xuống chỉ là hai người ôm chặt lấy nhau không thể tách rời
Buổi Sáng Lữ Hoa Trấn
" Sư Tôn chúng ta hình như đến rồi " Lạp Túc nhảy ra khỏi kiếm nhìn về phía trước quay đầu lại nói với Thượng Ninh Trạch phía sau
" Đúng vậy đây là Lữ Hoa Trấn , nhưng hôm nay mọi người sao ai nấy đều bàn tán xôn xao nhỉ ? " Cảnh Vân đáp xuống phía sau thắc mắc nói
" Chúng ta đi hỏi xem " Thượng Ninh Trạch nét mặt nhã nhặn , thanh âm trầm thấp nói
Cả ba người liền đi đến quán trà phía trước hỏi đường , thì liền nghe chủ quán nói
" Đạo trưởng ngươi không biết hôm qua cả nhà Hàn Gia bị tiên môn diệt sạch sao ? " Lão chủ quán vừa đem trà rót vào chung vừa nói
" Cái gì ? Bị diệt sạch ? Vậy còn có ai không " Cảnh Vân nhíu mày đập tay lên bàn
" Bình tĩnh ngươi nói cho chúng ta biết lúc nào thì xảy ra " Thượng Ninh Trạch nghe được trong lòng liền bất an , thì ra vẫn là mình đến muộn sao ? Không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì tuy ngoài mặt Thượng Ninh Trạch vẫn bình tĩnh nhưng trong tâm bây giờ liền lộn nhào cả lên rốt cuộc vẫn là muộn rồiiiii
" Chính là đêm qua tiên môn kéo hơn mấy trăm người bao vây phủ của Hàn gia , lửa cháy rụi xung quanh còn Hàn chủ cùng phu nhân 1 kiếm đâm xuyên 2 người ôm nhau chết haiz " nói đến đây lão lại thở dài
" Tiên Môn rốt cuộc tại sao lại như vậy ? Hàn gia vốn là một gia tộc tốt , kết cục lại thảm như vậy cả gia tộc 1 đêm chết hết , còn 2 người hàn chủ cùng phu nhân lại chết đáng thương như vậy "
" Cảm ơn , cho ta hỏi đi Hàn Gia hướng nào ? " Thượng Ninh Trạch nghe được câu chuyện , liền cảm thấy thương xót , hắn biết rõ mọi thứ cái chết của hai người họ đôi uyên ương đẹp đẽ nguyện chết cùng nhau
" Đi thẳng về phía trước bây giờ chắc cũng đã dọn xong hết rồi " Lão chủ quán chỉ tay lảm nhảm nói rồi quay đi
" Sư Tôn chúng ta nên làm gì " Lạp Túc nãy giờ im lặng nghe câu chuyện cũng không lên tiếng , lúc này mới hỏi qua Thượng Ninh Trạch
" Con biết mà " Thượng Ninh Trạch nhìn 2 người thiếu niên kia chắc là đang buồn cho Hàn gia
Cuối cùng 3 người cũng đến được trước Hàn Gia chỉ là bây giờ xung quanh cháy rụi hoang tàng vô cùng , không thấy ai ở đó . Cả ba chia nhau đi tìm kiếm xung quanh , Lạp Tục nhặt được 1 cây trăm cùng Cảnh Vân 1 miếng ngọc bội , đó là di vật của cha cùng mẹ nam chính
Thượng Ninh Trạch tiếp lấy 2 món đồ kia gói lại cho vào trong áo , Thượng Ninh Trạch bắt đầu tiếp tục tìm kiếm hắn nhớ rõ nam chính bị mẫu thân cho vào 1 chiếc gương ở ngoài phủ , bây giờ chắc đã tỉnh rồi . Nghĩ đến đây bước chân lại nhanh hơn
" Mẫu Thân , Phụ Thân oa oa " Tiếng khóc của trẻ con , phát ra không xa
Thượng Ninh Trạch nghe thấy vội vã đi đến đó 1 chiếc gương đen nhánh bên trong có tiếng khóc của trẻ con , Thượng Ninh Trạch mở chiếc gương ra bên trong 1 hài tử tầm 6 tuổi cuộn thân mình khóc thút thít miệng gọi mẫu thân phụ thân không ngừng
" Đừng sợ ta ở đây " Thượng Ninh Trạch ôm lấy hài tử kia vào lòng sau đó lại lao đi nước mắt tèm lem trên mặt hắn bằng tay áo trắng tinh của mình
" Sư Tôn để con giúp người " Lạp Túc thấy sư phụ dùng tà áo trắng không nhiễm bụi trần của y lau đi vết trên mặt đứa trẻ liền cảm thấy không được sợ rằng áo của sư phụ sẽ bị dơ nhìn không giống sư phụ nữa nên muốn ôm lấy đứa trẻ kia
" Không sao cứ để ta chúng ta đi thôi về Thất Kình Phong " Thượng Ninh Trạch sau khi lao đi vết lem trên mặt đã nhìn rõ gương mặt trong ngực , Hàn Phong Huyền bây giờ chỉ mới 6 tuổi đi gương mặt trắng nõn non mềm , đỏ hồng do khóc quá nhiều còn đôi mắt vẫn nhắm chặt lại không ngừng khóc có thể vẫn còn sợ , tay bấu chặt vào vạc áo của Thượng Ninh Trạch , 1 tiểu oa nhi nhu mềm đáng thương làm Thượng Ninh Trạch xúc động tay vẫn vuốt nhẹ lưng y cố trấn an , cứ về trước đã sao đấy một bước phi kiếm trở về
cả 2 người Túc Vân cũng bắt đầu ngự kiếm đuổi theo