Từ ngàn năm trước, viên đá Admas bay từ trong khoảng không vũ trụ đã xuyên qua tầng khí quyển rơi xuống Trái Đất. Viên đá này ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, khiến người sở hữu đá có được sức mạnh dị thường mà không thế lực nào có thể chống lại. Tương truyền rằng, trước khi rơi xuống Trái Đất, đá Admas không ngừng bay lượn trên không trung, với hình dáng thần Rồng hiện diện chiếu sáng cả khoảng trời bất tận. Người dân không ngừng truyền tai nhau về sự xuất hiện thần kỳ của đá Admas và gọi đó là Viên đá Rồng. Cuộc va chạm mạnh mẽ với Trái Đất diễn ra khiến đá Admas vỡ thành từng mảnh, nguồn sức mạnh cũng vì vậy mà phân tán khắp chốn nhân gian. Thế lực hắc ám dựa vào năng lực khổng lồ của những mảnh đá mà trở nên lớn mạnh. Chỉ duy nhất một mảnh nằm tại hồng tâm Admas không chút ảnh hưởng bởi năng lượng xấu, nó vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Thiên Ý là một cô gái lạnh lùng, ít nói, nhưng lại mang trong mình tấm lòng thiện lương khó ai sánh bằng. Và cô chính là NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! Tuy sở hữu nguồn năng lượng rất đặc biệt của đá Admas nhưng Thiên Ý lại từng trải qua nhiều nỗi ám ảnh đau buồn trong quá khứ. Cũng từ đó, Thiên Ý nhận ra sứ mệnh của mình. Cô cùng Hoàng Phi và các quái kiệt trong BIỆT ĐỘI RỒNG không ngừng chiến đấu với thế lực tà ác, đập tan nhiều âm mưu tàn độc, phá bỏ những vụ án kỳ lạ và thu thập những mảnh ghép còn lại của viên đá Admas. Có những câu chuyện được viết ra tưởng chừng rất kỳ bí, siêu thực, ma mị… nhưng đều xuất phát từ chính góc nhìn hiện thực hằng ngày, trong cái cách mà chúng ta trải nghiệm, tận hưởng và cư xử với cuộc sống của mình theo chiều hướng nào…để hướng về những giá trị nhân văn, nhân bản nhất. BIỆT ĐỘI RỒNG chính là một câu chuyện như vậy!
Hồi 1: ĐỨA BÉ MẤT TÍCH
Thời tiết tại trung tâm thành phố trưa thứ 7 thật đẹp, nắng không còn gắt gỏng như những ngày trước. Tòa nhà YOYO ngay góc đường số 9 gần công viên cũng trở nên sáng bừng, trông thật yên bình bên những tán cây xanh có niên đại hàng nửa thế kỷ. Hơn 10 năm qua, YOYO luôn là lựa chọn số một cho nhu cầu mua sắm, giải trí của khách thượng lưu từ các Quận đổ về, nên hiếm khi nào trung tâm này vắng khách, nhất là những dịp nghỉ lễ hay ngày cuối tuần.
Có một chiếc xe bus màu đen đổ xuỵch trước sảnh tòa nhà, đánh một vòng ngoạn mục rồi mới lui vào đúng vị trí dành riêng cho ô tô của khách. Tiếng động cơ "gắt" đến mức nếu không nhìn thấy hình dáng, người ta có thể nghĩ đây là một chiếc xe đua siêu hạng.
Cửa chiếc bus hé mở, một chuỗi âm thanh kỳ lạ dồn dập vang to, một bàn chân mang giày thể thao màu đen bước ra trước, nhẹ nhàng đặt xuống đất như sợ mặt đất sẽ bị đau, và một thanh niên có dáng người mập mạp, trang phục đen từ đầu đến chân, mắt đeo kính đen có dây buộc gọng, hai tay cầm hai vali màu đen to tướng xuất hiện, kèm theo tiếng súng nổ liên tục khiến cho một vài người đang đi gần đó bị giật mình té chạy.
Đến khi nhìn quanh không thấy có dấu hiệu gì bất thường, những người kia mới nhìn chằm chằm vào chàng trai bước ra từ chiếc bus. Đó là Chip, một nhân vật đặc biệt đang đến tòa nhà để làm nhiệm vụ.
Một bạn trai trẻ tinh ý đến gần khều và chỉ vào headphone không dây màu đen Chip gắn hai bên tai, nói lớn.
- Muốn hù chết người ta hả anh bạn? Trong kia đang có vụ án, ngoài đây ông bắn súng ầm ầm?!
Chip hiểu lý do vừa nãy mọi người bỗng dưng giật mình, là vì cái clip âm thanh - tiếng động dựng phim phát ra từ trong túi áo của mình, anh bèn lật đật lấy chiếc điện thoại ra, tắt loa ngoài, ngay lúc đoạn clip đang phát tiếng "đánh rắm" nghe thật hài hước. Anh chàng bối rối cúi đầu, luôn miệng xin lỗi, rồi khệnh khạng xách vali đi về phía sảnh chính của tòa nhà. Bạn trai trẻ nhìn theo, lắc đầu phì cười.
- Chắc anh chàng này trong đoàn phim trên kia. Mà giờ ai cũng đi ra, anh ta vô đó làm gì?!
Chip vừa đi khỏi một lúc thì có tiếng trầm trồ của các cô gái chỗ gần bãi xe.
Chắc anh ấy đi casting vai chính phim mới ở tầng 5. Phim gì đó có cái tên rất dài.
Cô gái tóc tím đoán.
- Chuyện thứ 3 của ngày thứ 2 phải không? Tên dài cho khó hiểu thì phải.
Cô gái tóc màu lông két nói xong, cười khúc khích và nắm tay bạn đi song song với chàng trai mà họ vừa nhắc tới về hướng cửa chính tòa nhà, nhưng chỉ là để thông báo chứ không cố ý chọc ghẹo gì.
- Anh gì ơi, trên kia tạm ngưng buổi casting rồi vì tòa nhà đang có sự cố đó. Cảnh sát đang tìm bắt tội phạm nguy hiểm. Anh không vào được đâu.
Cô gái tóc màu lông két cất giọng hơi điệu đà. Còn cô gái tóc tím thì len lén nhìn chàng trai, hai bàn tay lồng vào nhau đung đưa như e thẹn.
- Cảm ơn hai em!
Người thanh niên có nước da ngâm, cao tầm 1.8 mét quay qua cúi đầu lịch sự, thấy các cô gái len lén nhìn mình thì khẽ nhoẻn miệng cười. Anh đưa bàn tay trái vuốt nhẹ mái tóc vốn đã gọn ghẽ, khoe vầng trán thông minh trên gương mặt điển trai nhưng khá lạnh lùng, rồi vẫy chào tạm biệt hai cô gái. Tay phải chàng trai đang cầm một thiết bị trông như máy bộ đàm, anh nhanh chóng đi về phía chàng trai mập mạp rắc rối tên Chip ban nãy.
Các cô gái vừa vẫy tay đi trở ra vừa quay đầu ngoái nhìn chàng trai, thắc mắc.
- Ơ, tụi mình có nói giỡn đâu… Cẩn thận nha anh gì ơi.
Cô gái tóc tím nói với theo, bĩu môi hờn mát rồi đi nhanh cùng bạn ra ngoài.
Chiếc bus đã yên vị, nhìn nó khá to và khác biệt so với hàng chục ô tô đủ màu sắc, chủng loại nằm xếp hàng chung quanh.
Anh tài xế có hàm râu quai nón chừng 45 tuổi, phong cách khá bụi bặm, miệng ngậm một điếu xì gà không châm lửa, đưa tay bật nhạc remix ở bảng điều khiển lên với âm thanh hết cỡ.
Nhạc vừa trỗi được vài giây thì bị tắt hẳn. Anh chàng mắt trợn ngược quay ngoắt ra phía sau, gằn giọng.
- Bách Hợp! Trả cái điều khiển lại đây cho tôi!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khúc khích và tiếng gõ tựa như ly, muỗng kim loại va vào nhau, nghe lách cách.
Anh tài xế chỉ biết tức tối, miệng bập bập điếu xì gà liên tục, rồi đành phớt lờ nhìn ra chung quanh bên ngoài. Anh thấy người đàn ông trung niên đội nón phớt màu kem, đang nhanh chân đi cùng một cảnh sát mặc đồng phục theo lối tắt xuống tầng hầm, bèn nói vọng ra phía sau.
- Tình hình có vẻ không đơn giản rồi!
- Ừm…
Anh tài xế tiếp tục tự cảm nhận.
- Mà đơn giản thì chúng ta đã không ở đây giờ này!
- Ừm…
Phía sau xe vẫn là một giọng phản hồi chiếu lệ, không rõ là nam hay nữ, già hay trẻ.
- Hừm…
Anh tài xế tỏ vẻ khó chịu, lại bật nhạc lên để nghe, mắt vẫn chăm chú quan sát chung quanh.
Tại sảnh lớn ở tầng trệt của tòa nhà YOYO, vài viên cảnh sát đang khẩn trương đặt bảng "Không phận sự miễn vào", và giăng dây làm dấu từ sảnh đến WC của khu vực này để làm giới hạn.
Chip, chàng trai mập mạp, thở hì hục và gần như sắp buông hai vali to xuống sảnh, khác hẳn hình ảnh oai vệ bí hiểm so với lúc từ trên chiếc bus bước ra. Vừa kịp lúc, Hoàng Phi, chàng đặc vụ vừa nãy bị hai cô gái trẻ nghi ngờ là diễn viên đi casting đang đến, nhanh đưa tay chụp cho vali không bị rơi. Phi đưa mắt lườm Chip.
- Cảm ơn đội phó!
Chip nham nhở cười trừ, ngồi phịch ra chiếc ghế chờ trong sảnh nghỉ mệt.
- Cho em 5 phút tập trung nha!
Dưới hai tròng kính đen, ánh mắt Chip xoay qua lại như chong chóng, con chíp điện tử bé xíu ẩn trong gọng kính báo tín hiệu nhấp nháy, chỉ mình Chip biết, người xung quanh nhìn vào không thể nào thấy được.
- Chà, riêng một cái sảnh thôi đã có hàng chục camera xịn, trộm nào mà thoát được!
Chip nói lầm thầm một mình, xong chàng ta đưa ngón tay sờ nhẹ lên gọng kính. Con chíp bây giờ không thực hiện chức năng dò tín hiệu camera nữa, mà zoom gần vào gương mặt của một cô gái bán hàng xinh đẹp ở quầy quảng cáo mỹ phẩm gần cửa ra vào, một tay cô gái vừa thu dọn quầy vừa cười thật tươi, khoe đôi môi son màu cam đỏ rực rỡ, chiếc điện thoại có ốp lưng đính hạt lấp lánh trên tay còn lại cô ta đang nghe bỗng phát ra tia sáng nhấp nháy.
- Chà, có khả năng điện thoại em ấy đã bị gắn con bọ chét ghi âm. Ai làm chuyện này nhỉ? Bồ hay là chồng? Hay kẻ thứ 3?
Chip nói lảm nhảm một mình.
- Là làm việc đi, anh IT bốn mắt!
Phi đập vai Chip làm anh chàng thoáng giật mình, vội vàng đưa tay tắt "máy quay" trên gọng kính, mở vali ra soạn máy tính và các thiết bị cần thiết ra ngoài. Bên trong mỗi vali đều có thiết kế đặc biệt khác nhau để đựng những vật dụng phù hợp. Chip lầm bầm tiếc rẻ.
- Đã hết 5 phút tập trung rồi ha? Nhanh quá. Nhưng cũng đủ để tạo hứng khởi!
Khách ra vào tòa nhà YOYO đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hoàng Phi, Chip và các nhân viên điều tra. Họ đều đang có vẻ căng thẳng.
- Nghe nói mới có một đứa bé bỗng dưng biến mất ở đây!
Chỉ trong tích tắc. Ghê thật!
- Tội nghiệp quá!
Nghe nói cha đứa bé là một tài phiệt!
…
Mọi người xì xầm bàn tán, có người cho rằng đứa bé mất tích là tại cha mẹ vô tâm, có người lại bảo chắc đứa trẻ này quá mê chơi hiếu động nên khó kiểm soát, có người cho rằng coi chừng là một vụ dàn cảnh vì một mưu đồ hiểm ác nào đó… Họ cũng thở dài, xuýt xoa nói với nhau: kiểu gì thì việc mất một đứa con cũng là điều rất khủng khiếp, nhất là không chắc nó còn sống hay đã chết, và đứa trẻ cho dù vô tình hay cố ý bị rơi vào vụ án này, cũng sẽ hoảng loạn tâm lý rất nhiều…
Các nhân viên bảo vệ của tòa nhà buộc phải dán thông báo tạm khóa cửa chính lại, yêu cầu mọi người ra vào chỗ cửa phụ. Đồng thời, phòng quản lý cũng bật loa để hướng dẫn và trấn an khách hàng, yêu cầu họ rời khỏi nơi đây và quay lại vào ngày hôm sau.
Hoàng Phi lắc đầu nhìn đám đông đang được giải tán, anh nghĩ cũng may không có cha mẹ đứa trẻ bị bắt cóc tận tai nghe thấy những lời đồn đoán lúc này, không thì họ càng hoảng loạn gấp bội phần.
- Có dấu hiệu gì đặc biệt không các anh?
Phi nhìn khắp lượt chung quanh, quan sát từng chi tiết nhỏ, anh nhíu mày tỏ vẻ thắc mắc vì thấy mọi thứ ở hiện trường đều rất bình thường.
- Không dấu vết xây xát, không dấu vân tay, không có vật chứng gì khả nghi…
Một nhân viên trong đội điều tra trả lời với Hoàng Phi.
Lúc đó, tại phòng quản lý camera của tòa nhà ở tầng hầm, anh bảo vệ vẫn đang tua đi tua lại hình ảnh trên màn hình. Trung Thông, người đàn ông trung niên đội nón phớt màu kem thì đang căng thẳng trao đổi với một điều tra viên. Sau lưng Trung Thông, đôi vợ chồng trẻ ăn mặc thời trang thấp thỏm trên ghế chờ, người vợ không ngừng sụt sịt.
- Tại em đó, nếu em không vô ý thì…
Người chồng nhìn vợ gắt.
- Nguyên tắc văn minh của vợ chồng chúng ta là không được đổ lỗi!
Người vợ bực bội ngắt lời.
- Chỉ trong vòng vài phút, chúng ta đã mất bé Ruby… Không theo nguyên tắc nào!
- Không phải một mình anh mất con… Anh hiểu chưa?!
Cả hai vợ chồng đều có vẻ mất bình tĩnh, gần như có thể lao vào nhau, nhưng rồi cả hai cùng im lặng khi thấy Trung Thông và vị điều tra viên quay nhìn mình một cách nghiêm trọng.
Ai cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi kinh hoàng mà cha mẹ của đứa trẻ đang chịu đựng. Trung Thông nén xúc động đưa tay vỗ vai người chồng, nhắc nhở anh ta cố kềm lòng, trấn tĩnh.
Chúng tôi đã xem rất kỹ camera, không phát hiện kẻ tình nghi nào, nhưng đứa trẻ bỗng dưng biến mất, rất kỳ lạ. Vì vậy mà chúng tôi mới quyết định gọi cho đội trưởng…
Vị điều tra viên nghiêm nét mặt.
Trung Thông, Đội trưởng BIỆT ĐỘI RỒNG, sau vài giây suy nghĩ, liền quay qua người mẹ trẻ:
- Chị có thể thuật tôi nghe câu chuyện?
Người mẹ gật đầu, gắng ngừng khóc và kể:
- Cách đây hai tiếng, vợ chồng tôi cùng bé Ruby đi vào trung tâm YOYO. Mới đến sảnh thì chồng tôi có điện thoại của khách hàng, anh bảo hai mẹ con cùng ngồi ghế chờ để anh trả lời cuộc gọi. Ngay sau đó, tôi cũng nhớ ra mình bỏ quên hồ sơ làm việc trên ô tô, nên dặn Ruby ngồi yên, và ra hiệu cho chồng tôi ngó chừng con bé…
- Tôi lo hợp đồng của mình bị mất quyền lợi nên chỉ tập trung tranh cãi mà không để ý. Lúc quay lưng lại không thấy ai, tôi cứ nghĩ hai mẹ con đi đâu đó cùng nhau…
Người chồng giọng run run kể lại.
- Tôi thấy Ruby biến mất, trong khi anh ấy vẫn ngồi thản nhiên làm việc trên ipad… Chúng tôi cuống cuồng tìm, bắc loa thông báo khẩn… nhưng…
Mẹ của đứa bé nghẹn lời.
Nhìn hai vợ chồng họ lúc này, không ai là không thể chạnh lòng. Chỉ sau vài phút một người quay lưng và một người sơ sót, là có thể đánh mất cả một tài sản quý giá hay sinh mệnh. Thực tế cuộc sống hoàn toàn không giống như vở kịch để chúng ta có thể diễn lại.
Đợi cho đôi vợ chồng bớt xúc động, Lê Kha, vị điều tra viên mới chỉ vào màn hình hệ thống:
- Camera cho thấy Ruby có báo với ba và đi vào hướng nhà vệ sinh, nhưng không hề thấy bé đi ra, chúng tôi cũng không tìm được vết tích nào.
- Cho tôi xem lại tất cả hình ảnh!
Đội trưởng Thông chợt nghĩ ra điều gì đó liền yêu cầu bảo vệ tòa nhà mở lại dữ liệu.
Từng đoạn phim, từng góc quay được tua đi tua lại chậm chạp, kỹ lưỡng, từ cảnh cả nhà Ruby vừa bước vào sảnh cho tới khi ba mẹ phát hiện bé mất tích, hớt hãi gào thét kiếm tìm.
Trung Thông bất ngờ đưa tay bấm dừng ở đoạn có một người đàn bà mặc bộ đồ trắng, mang giày trắng, đội mũ vải trùm đầu trắng, bịt khẩu trang trắng đi từ phía sau Ruby vào nhà vệ sinh nữ. Thoạt nhìn có thể nhầm lẫn với cô tạp vụ của tòa nhà, vì cô ta cũng mặc bộ đồng phục trắng từ đầu đến chân. Nhưng quan sát kỹ, người đàn bà này lại mang đôi giày "boot" có đế dày chắc chắn, chứ không phải đôi dép nhựa chống trượt như cô tạp vụ.
- Anh xem, hoàn toàn không thấy người đàn bà này đi ra!
Đội trưởng Trung Thông nói với điều tra viên.
- Thật kỳ lạ, chúng tôi đã khám nghiệm hiện trường rất kỹ, không có vết tích gì khả nghi
Lê Kha khẳng định.
- Không thể nào!
Đội trưởng Thông lắc đầu, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, tự mình tua chậm từng đoạn ghi hình của camera.
- Có một đoạn 30 giây tất cả các video đều đen này!
Trung Thông tập trung cao độ, tháo cả nón phớt ra để lên người anh bảo vệ. Anh ta nhanh nhảu cầm chiếc nón đội lên đầu mình, len lén mỉm cười tự luyến. Trung Thông đưa bàn tay phải bóp cằm của mình, anh chàng bảo vệ cũng làm động tác tương tự, có vẻ như anh ta rất thích phong cách hoặc đã từng thần tượng vị đội trưởng này.
- Lúc đó aptomat của khu vực nhà vệ sinh bị cúp bất ngờ, nhưng nó đã được bật lại ngay lập tức.
Người bảo vệ nói.
Trong đầu đội trưởng mường tượng ra rất nhiều giả thiết, nhưng vẫn không có gì là rõ ràng. Có lẽ, vụ án này hoàn toàn không đơn giản giống như những vụ trước đây mà BIỆT ĐỘI RỒNG đã phá gọn, anh nghĩ thầm:
- Trừ khi đó là phép thuật, vô lý thật! Nhưng phép thuật cũng không thể hoàn toàn vô hình…
Zoom thật kỹ vào dữ liệu camera chỗ lối vào WC, Trung Thông thấy hai cái bóng rất mờ - một lớn một nhỏ - màu trắng, từ từ lướt ra ngoài rồi dường như mất hẳn. Tự vỗ tay một cái rõ to, anh lập tức lấy bộ đàm ra gọi:
Đội phó Hoàng Phi, mau đo bức xạ toàn bộ khu vực giới hạn!