Để nói một cách nhanh gọn nhất, trong ấn tượng của họ, Park Ahn Hye thuộc kiểu người không mặn không nhạt, chẳng có một sắc thái nào cố định cả, cứ như một cái bình hoa vậy.
À, bởi vì có một chút nhan sắc nên mới được coi là bình hoa, nhưng cái vẻ đơ như đá đó áp lên khuôn mặt xinh xắn kia thật chẳng ưa nhìn một chút nào.
Mà cũng vì cái tính cách đó, mối quan hệ giữa cô và đồng nghiệp xung quanh - bao gồm cả Bangtan - chẳng đâu vào đâu cả.
Tiện gặp thì hỏi thăm xã giao vài câu, những lúc đùa giỡn trong phòng tập thì cô là người duy nhất chú tâm vào màn hình máy tính, những lần họp hành được lên lịch sẵn từ trước cũng toàn bàn công chuyện và lịch trình, nếu là ở đài truyền hình, ghi hình cho sân khấu ca nhạc hay tham gia radio show cũng chỉ phổ biến những điểm nổi bật của ngày hôm đó, khô khan cứng nhắc vô cùng.
Được cái là, Ahn Hye có vẻ rất rất được việc, mặc dù chức vụ chưa cao và công việc chưa nhiều cho lắm nhưng chỉ cần qua tay cô thì tất thảy đều hoàn mỹ tới tận cái kẹp ghim trên tài liệu.
Vậy nên, không ai ghét, mà cũng chẳng ai yêu quý cả.
"Seokjin oppa, tới lượt anh vào make-up rồi ạ." Giọng nói bình bình vang lên, mạch suy nghĩ của Seokjin cũng vì thế mà dừng lại. Anh gật đầu, đứng dậy và đi sang phía bàn trang điểm, để lại bên cạnh là Yoongi đang có xu hướng ngủ gật ra đó.
Đúng lúc này, Sejin bê một chồng toàn hộp là hộp, lại phảng phất mùi cơm canh thơm lừng: "Đồ ăn đến rồi này, ra đây đi mấy đứa."
Nghe thấy vậy, âm lượng giọng nói của mấy đứa nhỏ cũng cao hơn một chút, Yoongi cũng vì thế mà tỉnh ngủ, đôi mày nhíu lại vì khó chịu.
"Anh ra ăn đi, ăn xong rồi ngủ một giấc cũng không muộn đâu ạ."
Giọng nữ vang lên một cách bình thản khiến Yoongi giật mình lần hai, quay sang bên phía giọng nói đang phát ra thì chỉ có mình Ahn Hye ngồi đó, mắt không rời khỏi điện thoại. Không nói không rằng, Yoongi tiến sát lại, nhập hội với ba đứa nhỏ, lấy đại một hộp thức ăn nào đó rồi bắt đầu xử lý.
Vài ba phút sau, Ahn Hye vì một cuộc điện thoại mà rời khỏi phòng chờ, trùng hợp thay đúng lúc này mọi người lại ồn ào hơn một chút, giống như việc cô rời đi là nguyên nhân cho bầu không khí vui vẻ này vậy.
Jimin nhìn bóng dáng cô bạn đồng niên rời khỏi căn phòng, không nhịn được mà cảm thán: "Rõ ràng ngày đầu tiên còn cười tươi thế cơ mà..."
Hoseok nghe thấy, lập tức liền hiểu ý Jimin, nhưng không vì thế mà bị ảnh hưởng: "Thì sao chứ, đâu có quan trọng đâu Jimin?"
Jimin bĩu môi không nói gì.
Thực ra, cậu có cảm giác gì đó khá tốt với Park Ahn Hye, nhưng lý do vì sao thì chính cậu cũng không rõ.
Dù sao thì chính Jimin cũng nhận ra chỉ là hảo cảm thông thường, thế nên cậu không quá lo lắng.
Có điều, Park Ahn Hye khó hiểu thật. Rõ ràng có thể tươi cười thân thiện với họ, nhưng cô không làm, dường như chỉ muốn mối quan hệ của họ dừng lại ở vị trí người quản lý - thần tượng mà thôi.
So sánh ra, Park Ahn Hye giống như một người quản lý trên danh nghĩa vậy.
Họ đã nghĩ như vậy, nhưng mọi thứ xảy ra sau này lại không hề như thế.
Đặc biệt là những việc xảy ra một tuần sau đó.