webnovel

Chương 8: Mua sắm

Ngôi đền yên lặng một cách tĩnh mịch như mọi khi, Lâm Phàm đang dựa vào một tảng đá gần đó và bắt đầu suy nghĩ. Hắn biết nếu chỉ ở quanh quẩn ở cái khu rừng này thì sẽ không thể mạnh hơn được, uống máu dị thú thì cũng mạnh lên đấy nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó, nếu tiếp diễn liên tục hắn sẽ mất đi lý trí và làm hỏng toàn bộ công sức bỏ ra từ trước đến giờ.

  Hắn quyết định sẽ đi đến thành phố một chuyến để mua sắm các trang bị vũ khí, hắn biết rõ nếu cứ dựa vào các kỹ năng của dị thú thì sớm hay muộn cũng sẽ bị kẻ thù tìm ra điểm yếu vì dẫu sao những con thú hắn uống máu con người đều có cách tiêu diệt thì hắn cũng không phải là vô đối.

  Mặc dù trước giờ sống như một con thú nhưng hắn biết rằng vào thành phố mà ăn mặc cái kiểu quái gở như hắn kiểu gì cũng dính lấy rắc rối không đáng có, và cái thứ gọi là rắc rối đó là thứ mà hắn ghét nhất trên thế gian này.

   Hắn đang băn khoăn không biết làm cách nào để vừa giống một người bình thường vừa không gây sự chú ý quá nhiều thì đôi tai hắn nghe được một tiếng nhạc phát ra gần đó, hắn liền lần theo tiếng nhạc và chạy đến thì thấy một thằng nhóc có vẻ mới chỉ 19 tuổi đang lần mò thứ gì đó quanh khu rừng.

   Phong cách ăn mặc của thằng nhóc này khá dị hợm, nó mặc một chiếc áo mũ trùm đen, đeo một miếng vải che mặt, một chiếc áo phông đen mặc bên trong, quần bó có vẻ là hàng hiệu cộng thêm cái đồng hồ đeo tay là loại xịn và một đôi giày nike đen nhìn rất bảnh, trên tay thì đeo toàn nhẫn vàng.Nhìn thế nào cũng thấy đây là một công tử nhà giàu nhưng loại công tử như hắn làm gì ở đây một mình.

" A chết tiệt, rốt cuộc viên đá quý đó có ở đây không trời" tên nhóc đó buột miệng than thở, Lâm Phàm hiểu rằng có thể thằng công tử này nghe ai đó nói về thứ gì quý ở đây nên hắn đã lẻn vào đây để tìm kiếm, chả biết cái thứ đá quý hắn tìm có giá trị không vì nội chiếc đồng hồ của tên nhóc đó đã bằng một căn nhà rồi.

   Nhưng Lâm Phàm chả quan tâm hắn là ai, dù gì thì tên nhóc đó cũng có những thứ mà hắn đang cần, không suy nghĩ nhiều, nhanh-gọn-lẹ với Lâm Phàm, hắn phi chiếc dao găm vào đầu tên nhóc đó.

   Con dao trúng ngay mục tiêu là mắt của nó, lực phi mạnh đến nỗi con dao đã xuyên não tên nhóc xấu số và không kịp cho hắn réo lên tiếng nào. Lâm Phàm sau khi xác định nó đã chết hẳn liền lại gần cởi hết áo quần của tên công tử nào và thay cho bộ quần áo bẩn thỉu của hắn còn cái đồng hồ Lâm Phàm nghĩ rằng hắn sẽ bán để lấy tiền mua trang bị cho hắn, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

   Sau khi lấy hết đồ đạc của tên công tử này, Lâm Phàm liền dùng hai tay bứt cái đầu của nó ra rồi lật ngược lại và đổ máu vào miệng mình, sở dĩ hắn làm thế vì hắn ngoài hấp thụ kỹ năng của động vật thì con người cũng làm được nhưng uống máu của đồng loại để có kỹ năng, hành vi man rợ đó nếu bị phát hiện sẽ bị xử tử ngay lập tức.

   Lâm Phàm cũng không trông đợi một kỹ năng mạnh gì từ một tên công tử nhưng thời thế bây giờ ai cũng có kỹ năng để phòng thân, dù yếu hay mạnh thì một lúc nào đó nó sẽ có ích cho bản thân mình.

  Khi nuốt xong ngụm cuối cùng, Lâm Phàm có một cảm giác lạ, cảm giác những mạch máu của hắn đang sôi sục lên, lúc uống máu dị thú hắn cũng có cảm giác như vậy nhưng lúc này mãnh liệt hơn rất nhiều, hắn suy nghĩ lẽ nào thằng công tử nhìn vô dụng vậy lại có hàng ngon cho hắn.

   Các mạch máu của hắn sôi sục tập trung chủ yếu ở chân của hắn, tức là kỹ năng liên quan đến chân, Lâm Phàm liên giơ chân ra và đá xoáy một vòng thì một lưỡi đao máu phóng ra với tốc độ rất nhanh và nó cắt ngọt một tảng đá trước đó, thậm chí còn cắt rất ngọt những cái cây to đằng sau rồi mới tan biến.

   Lâm Phàm ngạc nhiên, một tên nhóc nhìn vô dụng vậy mà có hàng ngon thật, có lẽ là bố mẹ tên này đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để có máu cho hắn uống rồi có kỹ năng này, người giàu đúng là lắm trò thật nhưng cũng phải cảm ơn tên công tử này vì đã đem lại một số lợi ích không nhỏ.

Rửa sạch máu trên tay mình xong xuôi. Lâm Phàm hướng thẳng đến phía Đông, nơi có thành phố Cương Lĩnh, đó là thành phố gần nhất mà hắn có thể đi tới, tuy nơi đây cũng chẳng có gì là nổi tiếng về những thứ đồ giúp ích cho hắn nhưng có còn hơn không.

   Hắn tiến đến gần toà thành thì thấy một vài tên lính canh gác cổng, với cái đống đồ sang trọng đang mang trên người thì kiểu gì cũng bị hỏi này họi nọ nên Lâm Phàm quyết định sử dụng kỹ năng ẩn thân của con tắc kè biến dị mà hắn lấy được hôm trước, con quái đấy cũng gây ra không ít khó khăn cho hắn vì cái lưỡi chết tiệt của nó.

  Lâm Phàm tiến vào cổng thành một cách nhẹ nhàng, khi đã đi đủ xa, hắn cởi bỏ ẩn thân và đến một cửa tiệm cầm đồ đem bán cái đồng hồ cũng như mấy cái nhẫn vàng. Hắn bán được tổng cộng 10 triệu thạch anh tím, bây giờ người ta không dùng tiền giấy nữa mà chuyển qua thạch anh vì nó rất có ích cho việc nâng cấp vũ khí để chống lại lũ dị thú.

  Thạch anh cũng nâng thành nhiều mệnh giá khác nhau, ví dụ 1000 thạch anh trắng thì chỉ có thể mua một con dao cùn, 1000 thạch anh xanh thì mua được một cây kiếm bình thường, 1000 thạch anh tím thì mua được một khẩu súng ngon,1000 thạch anh đỏ thì mua được hẳn cả một chiếc xe máy địa hình cực kỳ chất và 1000 thạch anh vàng thì mua được hẳn cả một khẩu đại bác một phát có thể giết chết một con dị thú trung cấp và làm trọng thương một con dị thú có tên.

  Mặc dù Lâm Phàm chỉ là thạch anh tím nhưng cái số lượng 10 triệu này đã làm cho nó quá khủng, thạch anh được giữ trong một cái thể và khi mua hàng thì quẹt thẻ như ngày xưa và khi thẻ hết thạch anh nó sẽ tự động gãy vụn ra thành từng mảnh rồi bốc hơi.

  Với 10 triệu thạch anh tím, Lâm Phàm có thể mua một số trang bị ngon cho mình nhưng ở cái Cương Lĩnh này dù đồ tốt cỡ nào thì chắc cũng chỉ được một thời gian chứ không thể dài lâu được nhưng cũng chả còn cách nào khác cả vì các thành phố khác ở quá xa và quá mất thời gian để đến nơi.

   Lâm Phàm vào một cửa hàng trang bị nhìn khá cũ nhưng theo con mắt của hắn, đồ ở đây tốt hơn hẳn những món ở các cửa hàng sang trọng, tên chủ tiệm thì cứ ngồi đó đọc báo không quan tâm đến hắn còn Lâm Phàm cứ dạo quanh tiệm nhưng chưa tìm thấy món đồ phù hợp cho mình.

  Hắn đi một mạch đến cuối cửa hàng thì thấy một món đồ lạ, nó là một miếng giáp tay màu đen với hoạ tiết khá là rợn tóc gáy, có một miếng cảm ứng nằm trên miếng giáp nữa.

  Lâm Phàm lắp miếng giáp tay vào và đặt tay lên nó, tức thì từ miếng giáp tay từ từ mọc ra một bộ giáp đen tuyền bao phủ lấy người hắn. Bộ giáp này có cánh tay như cánh tay rồng với những ngón tay sắc như vuốt, đôi chân và mình thì thay vì rộng như những bộ giáp khác thì nó bó lại cơ thể của Lâm Phàm khiến trông nó rất cân đối và nhẹ nhàng, mũ giáp thì phần mặt như một chiếc mặt quỷ và phần sau đầu có những kí hiệu kì dị.

  Khá bất ngờ và để kiểm tra chất lượng, Lâm Phàm liền biến cánh tay máy thành kiếm, điều kì lạ là mặc dù giáp bao phủ hết toàn bộ nhưng cánh tay máy của Lâm Phàm thì bộ giáp không động tới mà vẫn để nguyên, hắn liền chém một phát mạnh vào cánh tay còn lại và bộ giáp không hề có một miếng trầy còn thành kiếm thì có một vết mẻ.

  Thanh kiếm hắn tạo ra là một trong những hợp kim tốt nhất của loài người, nói vậy bộ giáp này là hàng quá xịn rồi. Lâm Phàm lập tức thu lại bộ giáp thành miếng giáp tay, hắn định đến thanh toán nhưng chợt nhận ra hắn còn vũ khí cần mua.

  Mặc dù có cánh tay có đủ loại vũ khí nhưng cũng phải tính trường hợp nếu nó hỏng hóc và có trường hợp khẩn cấp thì kể cả kỹ năng dị thú có nhiều thế nào cũng khó tránh khỏi nguy hiểm.

  Nhưng lang thang mãi cũng chẳng có đồ tốt, hắn vớ đại một cặp súng ngắn mà hắn thấy được nhất, khẩu súng có một lưỡi lê ở dưới, nếu hết đạn có thể lấy làm vũ khí cận chiến, đạn của nó chỉ là những viên đạn thường nhưng Lâm Phàm có thể cường hoá nó bằng một số thủ thuật và cuối cùng hắn mua thêm một cây kiếm tinh thể màu tím.

Đem đến quầy tính tiền, tổng những món hắn mua

là 1 triệu thạch anh tím, có vẻ như tên chủ này cũng không biết giá trị thực sự của miếng giáp, nếu đúng giá trị thì cả 10 triệu cũng không đủ cho miếng giáp đó.

  Lắp miếng giáp vào tay, dắt thanh kiếm sau lưng và 2 khẩu súng vào cái đai súng mới được khuyến mãi, hắn lúc này trông ra dáng một thợ săn, có vẻ nhìn rất là ngầu đấy, khác xa cái vẻ ngoài như thú vật trước kia.

  Chuyến mua sắm này chưa xong với hắn đâu, hắn phải mua một chiếc xe chuyên dụng để đến các thành phố khác nữa, không thể cứ chạy bộ mãi được và một lần nữa, Lâm Phàm lại chạy khắp nơi để tìm cho mình một một chiếc xe máy thích hợp.

  Lần này hắn chọn vào những nơi sang trọng vì ở đây xe rất tốt, ngược hẳn với những nơi bán vũ khí, tên chào hàng thấy bộ dạng của Lâm Phàm liền rất xu nịnh và giới thiệu mẫu này đến mẫu khác nhưng hắn không thích nói nhiều.

" Chiếc xe tốt nhất, có gắn vũ khí và cứng cáp nhất" hắn nói ngắn gọn nhưng đầy uy lực, tên bán hàng cảm thấy không thể xu nịnh liền dẫn Lâm Phàm đến chiếc xe tốt nhất của cửa hàng.

  Đó là một chiếc xe gắn máy được làm từ chính viên thiên thạch rơi xuống trái đất, nó chạy bằng năng lượng mặt trời, chỉ cần để nó phơi nắng 2 tiếng đồng hồ là có thể chạy suốt 2 tuần liền, xe còn gắn cả súng máy ở đầu bánh xe và có thể kích hoạt màn chắn khi gặp nguy hiểm, giá của nó là 7 triệu thạch anh tím.

  Lâm Phàm không nói nhiều đưa ngay chiếc thẻ quẹt một phát và lên xe phóng ra ngoài luôn, tên bán hàng và chủ cửa hàng bắt đầu lẩm bẩm

" người giàu đúng là lắm trò thật"

Bab berikutnya