webnovel

Chương 7: Lễ hội Sumary- Ngày 1- Ngày kì lạ của Kaito và Mika

Vậy là đã được khoảng 2 tháng kể từ khi tôi bắt đầu học tại đây. Tôi đã tiến bộ được rất nhiều trong thời gian đó, dù vẫn chưa có thể bắt kịp được những người bạn cùng lớp với mình. Hôm nay tôi lại đến trường như bao ngày khác, nhưng hôm nay có 1 thông báo đã làm thay đổi chuỗi ngày thường xuyên đó.

-Hôm nay ta có 1 thông báo quan trọng đến mấy đứa- thầy Gaido nói ngay khi vừa bước lên bục giảng- Vì năm nay cũng không có gì làm gián đoạn nên chỉ còn 2 ngày nữa là lễ hội Sumary sẽ bắt đầu, mấy đứa có kế hoạch mua bán hay tổ chức gì thì nhớ điền lên trên tờ giấy này, ta sẽ để nó trên bàn này mấy đứa cứ lên mà viết. Đến cuối buổi chiều thì ta sẽ quay lại lấy và đưa cho ngài Leo. Mấy đứa rõ chưa?

-Rõ!!- mọi đều đồng thanh hô vang và ai nấy cũng đều vui mừng cả ngoại trừ tôi, người vẫn lớ ngớ không hiểu gì từ nãy đến giờ

-Được rồi! Giờ ta phải tới phòng họp đây. Mấy đứa đừng có mà tranh thủ phá lớp đó.

Ngay khi thầy Gaido mới đóng cửa lớp lại thì cả lớp đã ầm lên reo vang trong niềm vui không tả siết. Ai cũng kể về dự định của mình trong những ngày đó, có những người lập nhóm nhỏ để tổ chức trò chơi nhỏ, có người nói sẽ tham gia hết các sự kiện trong ngày lễ đó...còn tôi thì vẫn như người trên mây, không hiểu 1 chút gì về ngày lễ này.

-Sao vậy? Nhìn cậu buồn cười quá đấy.- như vừa kéo tôi khỏi giấc ngủ của mình, Kaito gọi tôi và mồm buột miệng cười

-Tớ...không biết lễ hội Sumary là gì cả.

-Hể...! Mà cũng đúng, tớ chưa nói cho cậu bao giờ nhỉ. Lễ hội Sumary là 1 lễ hội được trường chúng ta tổ chức mỗi năm 1 lần vào đầu mùa hè. Trong 3 ngày này sẽ có rất nhiều sự kiện do nhà trường tổ chức cũng như do các nhóm nhỏ của học sinh các lớp nữa. Và như thầy Gaido đã nói cậu có thể đăng ký để được nhà trường xếp 1 chỗ nhỏ để tổ chức sự kiện, trờ chơi, hoặc thậm chí là bán hàng nữa. Ngoài học sinh trong trường ra thì những người dân trong vương quốc vẫn có thể tự do tham dự nữa. Và hơn tất thảy.....

-2 cậu đang nói chuyện gì vậy?- Mika tiến đến và ngắt lời Kaito, đi sau cậu ấy là Yumi

-Tôi đang giải thích cho Kazuto sơ qua về lễ hội ý mà. Thế bà muốn bảo gì à?

-Hmmmm.....đương nhiên là có rồi, vểnh tai lên mà nghe đi, vì nó sẽ làm 2 cậu ngạc nhiên đó.

-Hể! Thế cơ? Nói thử xem nào.

-Hừ! Mở mồm ra là thấy thối rồi. Tôi sẽ định làm 1 gian hàng bán bánh ngọt, chắc chắn mọi người sẽ thích nó cho mà xem.

-Tưởng gì! Nếu vậy thì chúc may mắn nha.

-Và 2 ông cũng phải tham gia nữa.

-Hể!!!- tôi và Kaito thốt lên trong sự ngạc nhiên

-Đúng vậy đó!

-Không bao giờ nhé! Tôi sẽ không tham gia vào cái gian hàng ngớ ngẩn đó đâu.

-HẢ!!? NGỚ NGẨN? Vậy là ông chán sống rồi hả?

-Ơ.....ê...Khoan.....KHOAN ĐÃ!!!- Kaito hét lên khi bị Mika véo cả 2 tai 1 cách đau đớn

-Vậy....mình cũng xin phép không tham gia nha.- tôi nói nhỏ với Yumi vì không muốn Mika nghe thấy được

-Tại sao?

-Chỉ là.....mình cũng gần như không biết làm gì để giúp các cậu nữa, mình có thể sẽ làm vướng chân các cậu nữa.

-Nhưng...mình nghĩ là sẽ ổn thôi mà.....Đúng vậy! Sẽ ổn thôi mà, mình chắc chắn rằng sẽ rất vui đó. Vậy nên....vậy nên tham gia cùng tụi mình đi mà.- cứ như 1 con người mới vậy, Yumi đột nhiên nói nhanh 1 cách đột ngột và rồi cô ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi bằng đôi bàn tay ấm áp của cô ấy, cũng như dần tiến sát về chỗ tôi

Cuối cùng, mặt chúng tôi đã sát nhau đến nỗi chỉ cần nhích lên 1 ít là đã chạm vào nhau rồi. Và lại 1 lần nữa tôi lại bị ánh mắt ấy thu hút, ánh mắt của cô ấy long lanh như những ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời vậy, nó khiến tôi đơ người ra và quên đi mọi sự việc ở thực tại đang diễn ra. Còn Yumi thì vẫn chờ đợi câu trả lời của tôi.

-2 cậu đang làm gì vậy?- câu nói của Mika làm chúng tôi bừng tỉnh nhận ra tình hình hiện tại và trở nên đỏ mặt. Ngay sau đó Yumi liền buông tay tôi ra và lùi lại.

-Vậy...vậy.....vậy...liệu cậu có....có thể tham gia cùng tụi mình không? Kazuto?- giờ thì Yumi đã trở lại với con người ban đầu của mình

-Ư....ừm.- tôi chả biết nói gì hơn ngoài đồng ý

Cứ thế 2 chúng tôi đều đỏ mặt và không dám nói câu gì cũng như nhìn nhau trong 1 lúc và có lẽ sẽ là cả buổi học nếu Mika không lên tiếng vào lúc đó.

-Vậy là còn Rin thôi nhỉ? Chúng ta đi rủ cậu ấy thôi.

Lát sau, cả 4 chúng tôi tới chỗ Rin đang ngồi.

-Rin ơi! Cậu có muốn tham gia.....

-Không!

-Hể? Nhưng tớ chưa kịp nói gì mà.

-Mấy cậu nói to vang cả lớp thế chả nhẽ tôi không nghe được chắc.

-Hừ! Nếu vậy......là do cậu sợ hả?

-Sợ? Mắc mớ gì tôi phải sợ cái gian hàng ngớ ngẩn đấy?

-À thì.....có lẽ là do cậu không đủ giỏi để nấu đồ ngọt, nên.....sợ bị người khác chê chăng?- Mika vừa nói 1 cách mỉa mai vừa cười nhẹ

-Dám khinh tài nấu ăn của tôi hả? Được! Tôi sẽ cho cậu thấy! Tôi sẽ tham gia!

"Hể? Dễ vậy!"- tôi nghĩ thầm

-Sao Rin lại đồng ý khi bị Mika chê về việc nấu ăn vậy?- tôi hỏi Kaito

-À, thực ra Rin rất thích nấu ăn đó. Đồ cậu ấy nấu ngon lắm. Và cũng vì đó mà cậu ấy tự tin hơi quá về khả năng của mình nên là rất ghét bị chê đó.

-Vậy là đã đủ người rồi. Giờ tớ sẽ phân công nên nghe nè.- Mika lên tiếng- Kazuto và Kaito, 2 cậu sẽ phụ trách dựng gian hàng, ngày mai thầy Gaido sẽ phân bố vị trí của chúng ta nên chiều mai 2 cậu sẽ ra đấy làm. Tớ và Rin thì mỗi người sẽ làm khoảng 50 chiếc bánh và mai sẽ mang đến. Còn Yumi sẽ làm biển hiệu của gian hàng chúng ta vì cậu ấy vẽ đẹp. Được rồi! Tất cả đều đã rõ nhiệm vụ của mình rồi chứ?

-Vâng!- chúng tôi đồng thanh

Đúng như kế hoạch, chúng tôi và làm tốt nhiệm vụ của mình. Và rồi, ngày đầu tiên của lễ hội Sumary đã tới, tôi và Kaito đến sớm để trông coi gian hàng. Có lẽ tôi sẽ ngủ gục xuống như Kaito nếu Mika không đến kịp lúc.

-Chào buổi sáng! Gian hàng nhìn đẹp đó, 2 cậu làm tốt lắm. Còn Rin và Yumi đâu? 2 người họ chưa đến à.

-Chào buổi sáng mọi người! Mình mang tấm biển đến nè.- đúng lúc Mika hỏi thì Yumi đã đến

-Woa! Tấm biển đẹp quá, cậu làm tốt lắm Yumi.

-Cảm ơn! Mình cứ sợ mọi người sẽ không thích nó chứ, may quá rồi.

Tấm biển đó có màu trắng, hoạ tiết ở đó không có nhiều, chính giữa tấm biển là tên của gian hàng của chúng tôi-(Bánh ngọt của lớp 1-A) và ngay dưới dòng chữ là hình vẽ cả 5 chúng tôi dưới dạng chibi trông rất đáng yêu. 2 bên rìa là những hoa văn trông giống như pháo hoa vậy. Còn trên đỉnh góc bên phải là 1 vết nứt đã được vá lại 1 cách vụng về.

-Ơ, vậy còn Rin đâu?

-Anh hai bị ốm nên không tới được.

-Bị ốm!?

-Phải, tối qua anh ấy đang làm bánh thì tớ lỡ tay đóng băng anh ấy lúc đang yểm phép đóng băng lại vết nứt của tấm biển.

-Trời ạ! Nếu vậy thì làm sao có đủ bánh đây!?- Mika hét lên

-Khoan đã. Tớ tưởng 2 cậu khác phòng mà.- tôi hỏi

-Đúng vậy! Nhưng ở phòng kí túc xá thì không có bếp và bộ cọ vẽ nên 2 bọn mình phải về nhà để làm.

-Ra là vậy à.

-Có lẽ tớ phải đến cửa hàng của bác Yuuki và làm thêm bánh vậy. Haizzz....- Mika nói, cô ấy có vẻ như đang rất chán nản

-Vậy để tôi đi cùng cho. Dù sao tôi cũng muốn vận động chút để cho đỡ buồn ngủ.- Kaito lên tiếng, cậu ấy mới tỉnh dậy và vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài

-Vậy thì tớ và Kaito sẽ đến cửa hàng của bác Yuuki để làm thêm bánh. 2 cậu ngồi lại đây trông gian hàng đợi chúng tớ nha.

-Cứ giao cho tụi mình!- tôi trả lời

Vậy là chúng tôi tách nhóm từ đây. Cả ngày hôm đó gần như không có gì thú vị diễn ra với tại gian hàng này. Mà cũng do sự việc hôm trước nên cả tôi và Yumi đều không dám nhìn nhau hay bắt chuyện, cho đến buổi trưa hôm đó. Vừa do tính đãng trí của bản thân mà cũng không biết nấu nướng nên tôi đành chịu đựng cơn đói, và gục xuống cố gắng ngủ để không bị nó hành hạ. Nhưng lát sau, tôi thấy Yumi mở ra hộp cơm trưa của mình mà cô ấy đã tự chuẩn bị."Ngon thật!" Tôi nghĩ thầm.

-Cậu có...muốn ăn....cùng với mình không?- bất giác Yumi mời tôi ăn chung, có lẽ cô ấy đã nhận ra rằng tôi không có đồ ăn trưa

-Ư....ừm....cảm ơn cậu!- tôi cũng không muốn từ chối vì bản thân hiện đang đói meo rồi

-Nhưng mà mình chỉ 1 đôi đũa thôi...vậy thì.....A nào!

-Hể!?

-Thì.....cậu há mồm ra đi....mình đút cho, nhanh lên.- Yumi ngượng ngùng nói, tôi cũng ngượng không kém nhưng chỉ biết làm vậy

-Ô hô! Chào buổi trưa cặp đôi bán bánh!- Sinki đến chỗ chúng tôi đúng lúc tôi vừa được Yumi đút miếng thịt vào mồm với 1 câu đùa đủ làm cho chúng tôi đỏ mặt

-Cặp.....cặp đôi!!? Cậu....cậu hiểu nhầm rồi Sinki.- Yumi lúng túng nói và rụt tay lại

-Đùa thôi! Đùa thôi mà. Tớ muốn mua 3 cái bánh, giá bao nhiêu vậy?

-3 cái thì là 150 coid.- tôi trả lời (coid là đơn vị tiền xu mà tất cả vương quốc đều sử dụng để mua bán hoặc trao đổi)

-Đây!- Sinki lấy từ trong túi 150 coid và đưa cho tôi, rồi tôi cũng đưa cho cậu ấy 3 cái bánh- Vậy chào nha! Đôi bạn trẻ cứ thong thả đi nhá

-Đã bảo là không phải mà!- tôi vừa nói lớn vừa thấy ngại

Vậy là Sinki đã mua 3 chiếc bánh cuối cùng của chúng tôi. Dù rất muốn rời gian hàng để có thể dạo quanh và xem có gì thú vị không, nhưng hiển nhiên đó là điều không thể vì tôi vẫn phải chờ Mika và Kaito quay lại. Và buổi chiều cả ngày hôm đó tôi và Yumi phải ngồi chờ cả 2 người họ trong sự chán chường, dù chúng tôi đôi lúc vẫn nói với nhau cài câu nhưng không được nhiều vì cả 2 đều rất ngại khi đối mặt với người kia. Trái ngược hoàn toàn với sự nhàn hạ và chán chường của tôi và Yumi thì Mika và Kaito lại có chuyến phiêu lưu ngắn mà rắc rối vào buổi chiều hôm đó.

-Phù! Cuối cùng cũng xong, mệt chết mất.- Mika than vãn trong lúc đang cùng Kaito mang chỗ bánh mới làm quay lại trường

-Đúng đúng! Đúng là mệt thật nhỉ.

-Ông thì mệt cái nỗi gì! Trong lúc tôi bận rộn làm bánh thì ông chỉ biết chơi thôi.

-Chơi gì chứ! Tôi cũng giúp bác Yuuki bê đồ đấy chứ.

-Hứ! Bê được có chút đồ mà cũng nhận công.

-Bà nói gì!

-Hả! Không nghe rõ à, tên ngốc!

-Bà....

-Cái g...

-Suỵt! Nghe thấy không!- Kaito bịt mồm Mika và nói nhỏ- ở trong con hẻm đó

Kaito chỉ vào con hẻm phía trước mặt và sau đó họ tiến sát lại xem tiếng kì lạ như tiếng hét vừa rồi là gì.

-Nào! Nào! Em gái đừng có kháng cự thế chứ. Bọn anh chỉ vui đùa chút với em gái tý thôi mà.- đó là 1 lũ biến thái gồm 3 tên, trong đó có 2 tên cầm dao đang uy hiếp 1 cô gái

-Khỉ thật! Ta phải giúp người đó!

-Khoan đã! Chúng ta không được dùng ma pháp bừa bãi ở trong vương quốc đâu. Nếu bị phát hiện chúng ta sẽ bị đuổi học đó.

-Tôi biết mà! Nên tôi cũng không có ý định sử dụng ma pháp đâu.

-Vậy ông định...

-Này 3 tên kia! Lũ ngu chúng mày không hiểu thế nào là phép lịch sự với 1 cô gái à!- ngay lập tức Kaito tiến đến và nói to

"Tên ngốc này!"- Mika nghĩ thầm

-Hả? Ngãi ranh như mày cũng lớn tiếng gớm nhỉ. Để xem mày còn dám mở mồm nữa không khi bị bọn tao tẩn nhé.

Ngay sau đó cả 3 tên đó lao đến nhưng không chút sợ hãi Kaito cũng lao tới. Cậu nhảy lên đạp 1 chân vào tường rồi bật ra và đạp chân cong lại vào mặt 1 tên cầm dao khiến hắn bất tỉnh, rồi ngúi xuống để né cú đấm của tên thứ 2 và xoạc chân khiến ngã xuống. Nhưng tên còn lại đã tận dụng cơ và đè cậu xuống, hắn cố gắng đâm con dao vào mặt cậu nhưng cậu vẫn kịp dùng 2 tay để giữ tay hắn lại. Dù thế nhưng vì đang ở tình thế bất lợi nên cậu không thể làm gì và dần dần con dao của hắn ngày càng tiến sát.

-Mày vừa to mồm lắm cơ mà! Sao giờ không nói gì nữa?- hắn hét lớn

{Bộp} Mika lao tới đạp 1 cú mạnh vô mặt hắn khiến hắn cắn răng bào lưỡi và bất tỉnh.

-Ông ngốc đến thế là cùng! Thật là...- Mika sau đó đã Kaito đứng dậy

-Hừ! Tôi chỉ hơi mất cảnh giác chút thôi......nhưng dù sao cũng cảm ơn bà.

-Hể! Ông mà cũng biết cảm ơn cơ à.- Mika vừa nói cười khúc khích

-Bà mỉa vừa thôi nhá! Tôi.....

-Ờm...cảm ơn 2 em!- bỗng nhiên 1 giọng nói cất lên, đó là cô gái vừa nãy- nếu không có 2 em thì chị không biết những điều tồi tệ gì sẽ đến với mình nữa. Thực sự cảm ơn 2 em rất nhiều, xin lỗi vì chị không thể làm gì để đền đáp 2 em nữa.

-Không có gì đâu! Đó là điều mà tụi em nên làm mà.- Kaito nói

-Giờ chúng ta hãy báo cho cảnh vệ để họ giam giữ 3 tên này thôi.- Mika lên tiếng

-Ừm.- cô gái đó gật đầu

-Ơ! Mika hộp bánh đâu rồi?- Kaito ngoảnh lại về phía mà họ vừa đứng nghe ngóng tình hình

-Thì tôi vừa.....BIẾN MẤT RỒI!- Mika hét lên không dấu nổi sự lo lắng tột độ- ta phải mau tìm thôi

Nói xong Mika chạy 1 mạch với hi vọng có thế thấy được "kẻ trộm bánh".

-Đại tôi đã! Vậy em nhờ chị gọi cảnh vệ nha, giờ em phải đi rồi.- Kaito nhanh chóng nói lời tạm biệt cũng như vừa vẫy tay vừa chạy, bỏ lại cô gái vừa được cứu ngơ ngác không hiểu chuyện gì khiến 2 người họ hốt hoảng thế

Sau 1 hồi chạy xung quanh tìm kiếm thì họ thấy 1 đứa trẻ quần áo rách rưới đang ôm hộp bánh và đi bộ về phía 1 ngôi nhà bỏ hoang.

-Kia rồi!- tiếng nói lớn của Mika khiến đứa trẻ giật mình ngoảnh lại và chạy thật nhanh- đợi đã!- Mika nói cũng như cùng Kaito đuổi theo đứa trẻ đó

Cuối cùng, họ đã vào trong căn nhà đó. Cảnh tượng tiếp theo khiến họ không khỏi xót xa. 1 đứa trẻ nhỏ hơn đang bíu lấy đứa trẻ ôm hộp bánh đó, còn đứa trẻ đó thì dang tay như chặn 2 người lại để bảo vệ đứa nhỏ hơn.

-Xin lỗi anh chị...em thấy hộp bánh đó tưởng là bị bỏ đi nên đã cầm về. Làm ơn đừng làm hại chúng em, chúng em chỉ muốn có chút thức ăn thôi. Em thực sự xin lỗi.- đứa trẻ lớn hơn nói với 1 khuôn mặt rơm rớm nước mắt

-Không sao đâu! Chị không giận em đâu.- Mika ngúi xuống và xoa đầu đứa trẻ lớn hơn và gạt đi nước mắt của đứa trẻ đó- chị sẽ tặng 2 đứa hộp bánh này, vậy nên đừng sợ nữa, 2 em cứ tự nhiên ăn bánh đi.

Câu nói của Mika đã xoa dịu cả 2 đứa trẻ, chúng ngồi xuống mở hộp bánh ra với vẻ mặt vui sướng và ngấu nghiến những chiếc bánh đó 1 cách ngon lành.

-Chị có.....ăn không?- đứa trẻ nhỏ hơn giơ 1 chiếc bánh lên bà nói với Mika

-Không cần đâu! 2 em cứ ăn đi.

-Vâng!- đứa trẻ mỉm cười

-Cho chị hỏi được không?

-Hỏi gì ạ?

-2 em tên gì? Tại sao 2 em lại sống ở nơi này?

Câu hỏi đã khiến sắc mặt của đứa trẻ biến đổi, đứa trẻ trở nên buồn bã.

-Xin.....xin lỗi vì đã hỏi em điều không nên....

-Không sao đâu ạ. Nếu chị muốn biết thì cũng được....em là Hiru còn đây là em trai em Giyu. Trước kia nơi này từng là nhà của gia đình em, cả 4 người bọn em đều chung sống rất hạnh phúc. Nhưng rồi cha và mẹ em bị bệnh nặng, căn bệnh đó là 1 căn bệnh hiếm gặp nên rất khó để chữa trị. Cuối cùng họ qua đời vì bệnh, vì cha em nợ bọn xấu 1 số tiền lớn nên không ai trong dòng họ muốn nhận nuôi chúng em cả. Rồi bọn chúng vì không được trả nợ nên đã đập phá ngôi nhà và cướp hết tài sản của gia đình em. Từ đó em và Giyu chỉ biết sống trong qua ngày bằng những đồ ăn thừa thãi bị vứt quanh đây. Cho đến ngày hôm nay.

Câu chuyện của 2 đứa trẻ đó khiến cho Mika không kìm nổi nước mắt. Còn Kaito thì ngoảnh đi hướng khác, không nói lời nào.

-Chị hứa rằng sẽ giúp 2 em có 1 cuộc sống tốt hơn.

Sau đó, Mika đã hỏi đến bác Yuuki về việc có trại mồ côi nào gần đây không, nhưng câu trả lời là không có, điều này khiến cậu ấy rất buồn. Nhưng cuối cùng, bác Yuuki chính là người quyết định nhận nuôi 2 đứa trẻ với 1 điều kiện nhỏ rằng giúp bác Yuuki làm việc. Điều này đã trở thành niềm vui lớn đối với 2 đứa trẻ cũng như Kaito và Mika.

Sau cùng họ trở về trường và chào tạm biệt với 2 đứa trẻ và bác Yuuki.

-A! Mika, Kaito, 2 cậu quay lại rồi. Hể! Tớ tưởng 2 cậu đi làm thêm bánh mà.- tôi nói ngay khi thấy 2 người họ tiến đến

-Chuyện dài lắm, để tớ kể cho 2 cậu nghe.- Mika nói

Sau khi nghe xong câu chuyện, chúng tôi cùng nhau quay về kí túc xá.

-Đúng là 1 ngày mệt mỏi mà.- Kaito nói- Nhưng không sao cả vì mai sẽ là ngày trọng đại

-Ngày gì vậy?- tôi hỏi

-Ngày mai sẽ là ngày bắt đầu giải đấu K.O.T.B.C (king of the ball catcher), đó giải đấu nhỏ do trường mình tổ chức hằng năm trong lễ hội Sumary. Nếu vô định nó tớ sẽ trở nên nổi tiếng và được tất cả con gái biết đến và theo đuổi. Hahahahaha!

-Hể! Thế cơ à? Vậy ông có biết rằng đó giải đấu đội chứ? Ông phải cần đồng đội mới được tham gia thi đấu đó.

-Hả? Vậy sao?....Vậy...- Kaito bứt tóc suy nghĩ- Kazuto! Cậu sẽ làm đồng đội của mình!

-Hể!? Sao lại là tớ?

-Làm ơn đi mà! Tớ chỉ biết nhà cậu thôi.

-Được rồi, dù sao mai tớ cũng không có gì để làm.- tôi miễn cưỡng đồng ý

-Hura! Cậu đúng là 1 người bạn tốt mà.- Kaito lao đến ôm chặt lấy tôi khiến tôi khó thở

-Bỏ tớ.....ra đi.....mà!

Vậy là ngày hôm nay của chúng tôi kết thúc với nhiều cảm xúc xen kẽ nhau.

Bab berikutnya