Lương Mộc Tình nhìn thấy Lương Tử Hành hơi cử động, sợ đánh thức nó, cho nên kéo Nam Cung Ngạo ra khỏi phòng nó, đi vào phòng của cô.
Nam Cung Ngạo nhìn phòng ngủ của cô, anh phục chế lại vẫn còn vài chỗ không giống nhau lắm, đó chính là phòng làm việc của Lương Mộc Tình. Anh đã tới đó vài lần, cô đều không làm trang phục nên anh không phát hiện ra.
Lúc này nhìn vị trí bên cửa sổ kia, ở đó đặt một người mẫu, quần áo trên đó còn chưa hoàn thành, chỉ làm được một nửa, trên mặt bàn ngổn ngang những vật liệu chưa hoàn thiện, cùng với bản nháp.
Nam Cung Ngạo vừa muốn cầm những bản nháp đó lên, Lương Mộc Tình đã chạy nhanh tới cướp đi, đặt trong ngăn kéo, khóa lại.
"Anh vẫn nên đừng nhìn."
Cô bây giờ còn chưa có bao nhiêu tự tin, sợ anh nhìn thấy lại chê cười. Hơn nữa tính anh soi mói như thế, nên tốt nhất vẫn là không cho anh xem.
Nam Cung Ngạo nhíu mày: "Em rất có năng khiếu."
Lúc Lương Mộc Tình ngồi dậy, hơi kinh ngạc: "Anh thấy rồi sao?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com